Ba Ngàn Dặm Lưu Đày

Chương 97: Nhân tâm dao động




"Vì sao!?"

"Các ngươi nói cho ta biết vì sao!?"

Chu Tùy điên rồi, Cấp Dương Quan biến thành chốn luyện ngục.

Gã cho bắt toàn bộ giám quân, mưu sĩ, thân binh mà Chu Thiền để lại tới thao trường, ngũ mã phanh thây, lột da róc xương, ném vào chảo dầu... trạng thái tử vong cực kỳ đáng sợ.

"Giết! Giết hết cho ta!" Chu Tùy giơ đao chỉ vào những thân binh đang bị trói gô của họ Chu.

Chu Tùy uống say bí tỉ, khắp người khắp mặt bê bết máu, dáng vẻ khùng điên mất trí.

Năm đó Chu Thiền hồi kinh để lại mấy ngàn thân binh, đây đều là binh của họ Chu.

Binh lính ở bắc quân doanh cũng âm thầm chia phe phái, ví dụ như thân binh của họ Chu là một phe, binh lính từ Trung Nguyên tới là một phe, binh lính trưng được ở Bắc Cương là một phe.

Thân binh của họ Chu chiếm số lượng ít nhất, Chu Tùy hạ lệnh tróc nã thân binh của họ Chu, những thân binh từng tự xưng mình là cao cấp nhất giờ đây không thể trốn thoát.

Chỉ trong một ngày, Chu Tùy giết hơn một ngàn người, thao trường bị máu tươi nhiễm đỏ, thi thể tàn khuyết nằm chồng chất, cảnh tượng đáng sợ như địa ngục trần gian.

Sang ngày thứ hai bắt đầu có binh lính vượt tường chạy trốn, đào binh vừa đặt chân lên địa giới Tấn Dương thì bị quân Tề Vân đi tuần tra bắt được.

"Chu Tùy điên rồi à?" Tào Tráng và Lý Tiểu Liên đồng thanh thốt lên.

Chu Tử Minh thở dài, "Những binh lính chạy trốn nói vậy đó, nói là con trai con gái của Chu Tùy bị Chu Thiền đánh chết, mẹ già chết bệnh, cha già hóa điên, thê tử mất tích, không biết còn sống hay đã chết."

Chu Tùy nghe xong tin dữ, rút đao chém chết phó tướng ngay tại chỗ.

Không chỉ vậy, những đào binh còn miêu tả cực kỳ sinh động, kể Chu Tùy lột da róc xương như thế nào, ăn thịt uống máu như thế nào, đám Tào Tráng nghe mà sửng sốt.

"Tướng quân và Tống tiên sinh đều không có ở đây, những đào binh đó nên xử lý thế nào?" Chu Tử Minh hỏi.

Lý Tiểu Liên nói: "Để ta gửi một phong thư báo lại việc này với tướng quân."

Tào Tráng suy nghĩ một lát, nói: "Gom đào binh của quân bắc lại, xếp vào một góc, đừng để bọn họ lẻn vào các thôn trang tạo thành tai họa ngầm, còn xử lý thế nào thì chờ tướng quân và Tống tiên sinh về rồi quyết định."

Lúc này Khương Trường Lâm nói: "Còn phải phái người liên tục quan sát động tĩnh của Cấp Dương Quan nữa, chẳng ai biết được Chu Tùy sẽ còn làm ra những chuyện gì."

Mọi người sôi nổi gật đầu.

Từ hôm đó, càng ngày càng có nhiều đào binh chạy ra từ Cấp Dương Quan, Chu Tùy sai người đứng trên tường thành bắn tên, bắn chết một đào binh thưởng một trăm văn tiền.

Binh lính không chạy được bị bắt đến thao trường, bên cạnh Chu Tùy tụ tập một đám đồ đệ tàn bạo, mỗi ngày thay đổi đủ các cách thức giết người, khiến nhân tâm trong Cấp Dương Quan càng thêm sợ hãi.

Sau khi Chu Tùy giết phó tướng, có thân binh của họ Chu nhanh chóng thúc ngựa chạy về kinh thành báo tin cho Chu Thiền.

Hay tin mỗi ngày Chu Tùy điên cuồng giết chết ngàn người, ăn thịt uống máu, toàn thân Chu Thiền đờ đẫn.

"Sao... sao nó... sao nó biết..." Chu Thiền đột nhiên tái phát chứng đau đầu.

Đến lúc này lão mới nhận ra mệnh lệnh đánh phạt gia quyến của Chu Tùy ngày ấy của mình có bao nhiêu qua loa, cho nên mới để quản gia lợi dụng lỗ hổng báo thù riêng.

Chu Thiền đã biếm cả nhà quản gia xuống làm nô bộc vẩy nước quét rác thấp kém nhất, nhưng cũng không đổi lại được tính mạng của gia đình Chu Tùy.

"Nhất định là... nhất định là có người mật báo! Ai!? Là ai!? Tra rõ cho lão phu!" Chu Thiền nổi trận lôi đình, gạt hết giấy bút trên bàn xuống.

Các tùy tùng thân tín cúi đầu, không ai dám lên tiếng.

Ngày đó ở đây có tận gần trăm người, làm thế nào để tìm ra ai là người mật báo? Chưa kể việc này sớm muộn gì Chu Tùy cũng biết.

Thấy Chu Thiền lại sắp nổi cơn tam bành, có thân tín vội nói: "Mặc kệ Chu Tùy có điên hay không, người này chắc chắn không thể dùng nữa, việc cấp bách bây giờ là phải tìm cách rút gã ra, điều một tướng lĩnh khác tới tiếp quản quân bắc, tuyệt đối không được để sự tình truyền vào tới kinh thành."

"Đúng! Đúng thế!" Chu Thiền hơi bình tĩnh lại.

Thân tín kia lại nói: "Chuyện này không cần báo cáo trên triều, tạm thời phái người tới quân bắc bắt lấy Chu Tùy và ổn định cục diện đã rồi nghĩ cách giải thích cho thượng tướng quân tân nhiệm sau, mọi chuyện xong xuôi, cho dù bị đám chó săn của họ Triệu truy trách thì bọn chúng cũng không thể làm gì."

Mọi người thi nhau tán thưởng tính khả thi của kế sách này, Chu Tùy hoàn toàn bị họ Chu từ bỏ, trong lòng Chu Thiền càng phiền chán.

"Chu quản sự hại hai đứa con của Chu Tùy, vậy thì để con của ông ta đền mạng đi, bảo người mang đầu của con quản gia đến cho Chu Tùy, việc này coi như hòa nhau." Chu Thiền không muốn nói thêm, xua tay ra hiệu tất cả lui xuống.

Nhờ Phái Công Ly làm nội ứng, ngay hôm đó có một lá thư mật gửi tới cho Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm.

Trở về khách điếm, hai người ngủ bù một giấc thì lại có thư từ Phái Công Ly, Trương Tiểu Mãn không dám chậm trễ, vội gõ cửa phòng đánh thức.

"Chu Tùy không điên, gã chỉ đang tuyệt vọng thôi." Lưu Trạm gấp thư lại.

Tống Phượng Lâm uống một ngụm trà để nâng cao tinh thần, "Chu Thiền hay tin chắc chắn sẽ muốn loại bỏ Chu Tùy, phải mau chóng báo tin cho Đại Tráng và Lý Tiểu Liên để bọn họ đề phòng biến cố."

Nhánh quân bắc coi như hỗn loạn triệt để, từ khi Chu Thiền hại Chu Tùy cửa nát nhà tan, quân bắc đã trở thành một mối tai họa ngầm.

Lưu Trạm lập tức sai người gấp rút trở về Bắc Cương báo tin.

"Thủ lĩnh, tiên sinh, đệ mua bữa sáng, hai người ăn một chút rồi lại nghỉ ngơi tiếp." Trương Tiểu Mãn mang ít điểm tâm đặc sản của đế kinh vào phòng.

Thức dậy đầu óc tỉnh táo rồi nên hai người không có ý định ngủ nướng tiếp nữa.

Tranh thủ thời gian rảnh rỗi, Tống Phượng Lâm nói muốn đến cửa hàng xem sổ sách, dĩ nhiên Lưu Trạm cũng đi cùng y.

Chi nhánh ở kinh thành của cửa hàng Lưu Ký vẫn đang hoạt động bình thường, chủ yếu kinh doanh tạp hóa, các mặt hàng thổ sản hay món ăn của miền núi Bắc Cương rất được chào đón.

Chi nhánh đế kinh cũng có một tổng hành, thường ngày phần lớn là các quản sự lui tới, ít có người ngoài ra vào.

Lần này Bắc Cương gửi tới năm mươi xe hàng, phần lớn người làm đều đang phân loại và kiểm kê ở hậu viện.

Điều làm bọn họ cảm thấy rất kỳ lạ chính là lần này không lập tức giải tán nhóm tiêu sư chuyển hàng mà để bọn họ sống ở hậu viện, ăn no ngủ ngon.

"Các ngươi là ai?" Người gác cổng đánh giá từ trên xuống dưới, tuy Trần Công đã cảnh cáo bọn họ dạo này đang có người bên trên xuống kiểm tra nhưng quần áo mà mấy kẻ này mặc quá mộc mạc, thật sự trông không giống lắm.

Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm chỉ mặc bộ đồ may bằng vải thô, khá giống một bá tánh bình thường.

"Bọn ta từ tổng hành tới." Trương Tiểu Mãn nhíu mày, tuy trong lòng khó chịu nhưng cũng không nói nhiều.

"Hóa ra là người từ tổng hành, vào đi." Người làm thầm nghĩ còn tưởng là nhân vật lớn nào đến, nói vậy có lẽ chỉ là tiểu quản sự thôi.

Tào Minh khoanh tay hừ lạnh, "Người đi làm thuê ở đế kinh cũng to thật đấy."

Người làm kia nghe rõ mồn một, hơi xấu hổ nhưng vẫn cảm thấy mình không sai, mặc như thế mà muốn gã dùng lễ đối đãi ngang với chưởng quầy à? Nơi này chính là kinh thành đó.

"Ngồi đi, chờ ta đi mời Trương chưởng quầy xuống." Thái độ của người làm vẫn không tốt hơn bao nhiêu.

Bố cục của các cửa hàng Lưu Ký khá tương tự nhau, tầng một là mặt tiền kinh doanh cùng với hậu đường hậu viện, tầng hai là phòng thu chi và thư phòng của đại chưởng quầy, ngoài ra còn có một phòng lớn để tiếp đãi khách quý.

Ngay sau đó có một người khác bưng trà lên cho bốn người.

Tống Phượng Lâm dùng nắp khảy mấy mẩu lá nổi lềnh bềnh, trà thô uống có vị rất đắng.

"Phì phì, đây mà trà cái gì!" Trương Tiểu Mãn nổi giận, "Thủ lĩnh, tiên sinh, đệ phải đi dạy dỗ đám người đó một trận!"

"Gấp gì chứ?" Lưu Trạm ngả ra dựa vào lưng ghế, không chỉ không giận mà còn cười rất tươi.

Tống Phượng Lâm đặt chung trà xuống, rút chiếc quạt xếp cài bên hông ra ngắm nghía, xương quạt làm bằng ngọc thượng hạng trong suốt, liếc qua là biết có giá trị xa xỉ, hoàn toàn chẳng ăn nhập với bộ đồ vải thô mà y đang mặc.

Khoảng hai nén nhang sau, chưởng quầy của trướng phòng là Trương Vinh Quý dẫn theo hai gã người làm mang sổ sách tới.

"Để đồng liêu đợi lâu rồi, đây là sổ sách năm ngoái của cửa hàng, mời các vị xem." Ngoại hình của Trương Vinh Quý béo tròn phúc hậu, mặc áo tơ lụa đội khăn vuông, ai không biết còn tưởng đây mới là ông chủ của cửa hàng.

Tống Phượng Lâm lật bừa một quyển trên cùng, Lưu Trạm ở bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần.

"Các vị cứ xem từ từ, ta còn có việc, đi một lát rồi về, nếu cần gì thì cứ gọi người làm." Trương Vinh Quý ngồi lại một lúc, bắt đầu mất kiên nhẫn.

Suy nghĩ của ông ta cũng giống người làm, mấy tên tiểu quản sự mà thôi, tùy tiện ứng phó để đuổi đi là được.

Hôm qua Trần Công hồi kinh chỉ dặn là có người ở bên trên xuống kiểm tra, muốn bọn họ phải hành sự thật cẩn thận, ngoài ra không nói thêm gì khác, hôm nay cũng không thấy Trần Công qua đây, thảo nào người bên dưới rất thờ ơ.

Ngay cả đại chưởng quầy cũng không đi theo, tất nhiên chẳng phải là nhân vật quan trọng gì.

Nhưng mà Trương Vinh Quý lý giải sai hết rồi, không phải Trần Công coi thường mà là gã không dám tới, nếu tới, Tống Phượng Lâm vừa xem sổ sách vừa hỏi gã, nhất định sẽ bị lộ tẩy.

Thà trốn đi để người bên dưới tự ứng phó, ứng phó xong rồi gã quay lại giải quyết nốt hậu quả.

Trần Công tính toán rất lý tưởng, nhưng mà gã đã đánh giá mình quá cao và cũng quá xem nhẹ Tống Phượng Lâm.

"Không cần xem nữa." Tống Phượng Lâm khép sổ lại.

"Có vấn đề gì à?" Lưu Trạm mở mắt ra nhìn y.

Tống tiên sinh chưa bao giờ chỉ đọc một nửa sổ sách ghi chép rồi gấp lại, nói không cần xem nữa, tất nhiên là do nội dung bên trong lung tung và đầy sai sót, Lưu Trạm tin mình đoán đúng rồi.

Lúc này ở hậu đường không còn ai khác, Trương Vinh Quý vừa đi, người làm cũng bỏ ra ngoài lười nhác.

"Rất nhiều vấn đề." Tống Phượng Lâm thở dài.

"Thằng nhãi đó kiếm tiền riêng ở khâu trung gian à?" Đời trước tốt xấu gì Lưu Trạm cũng từng là sếp tổng của một công ty, số liệu thu chi xảy ra vấn đề, nhất định là do đám tay chân bên dưới động vào.

Tống Phượng Lâm gật đầu, "Ngay từ năm đầu tiên đã có vấn đề, vốn dĩ ta muốn cho Trần Công một cơ hội để chứng minh năng lực."

Dù sao cũng là con rể của nhà họ Lưu, Tống Phượng Lâm không phải người không nể mặt vì tình cảm, ngờ đâu sang năm thứ hai Trần Công càng khiến mọi thứ trở nên trầm trọng hơn.

Tay chân không sạch sẽ là một chuyện, chủ yếu tên này cũng quá ngu ngốc.

Gã tự cho rằng chỉ cần làm giả các khoản thu chi của cửa hàng sao cho khớp là đủ, lại quên mất Tống Phượng Lâm cũng có sổ cái trong tay, mỗi lần gửi bao nhiêu hàng hóa đến đế kinh đều có ghi chép lại, y cũng ước tính cả việc thu về bao nhiêu lợi nhuận sau khi bán hết những mặt hàng này.

"Nếu không dùng được thì bỏ đi, thay người khác vào thôi." Lưu Trạm tặc lưỡi.

Bây giờ đang gần giữa trưa, Tào Minh bèn nói: "Thủ lĩnh, tiên sinh, đệ đi mua ít đồ ăn nhé?"

"Không cần, lát nữa tìm đại quán nào đó ăn luôn thể."

Lại không ngờ rằng ngay sau đó có niềm vui bất ngờ.

"Gia có ở đây không? Tối qua đã nói hôm nay phải mua thêm đồ trang điểm cho ta rồi mà." Ngoài cổng truyền đến giọng nói cao vút của một nữ tử.

Cô ả mới đến trẻ tuổi xinh đẹp, đeo đầy ngọc ngà châu báu, hai bên trái phái có thị nữ và nhũ mẫu theo hầu, còn chưa vào đến nơi đã có mấy người làm tranh nhau chạy ra nghênh đón.

"Chào thiếu phu nhân!"

"Mời thiếu phu nhân vào."

"Hôm nay đại chưởng quầy không đến, có lẽ bận việc ở bên ngoài."

Đám người làm khom lưng cúi đầu, mồm năm miệng mười nói.

Nữ tử hừ một tiếng tỏ thái độ mất hứng, vừa bước vào hậu đường thì ả bắt gặp hai nam tử mặc quần áo thô sơ đang nhìn mình, tức khắc hỏa khí trong bụng càng tăng lên.

"Mấy thứ quê mùa ở đây ra vậy? Từ khi nào cửa hàng của chúng ta tiếp cả thể loại này thế?"

Câu này thành công chọc giận Tào Minh, cậu ta định bước lên tát cho con ả này một cái thì bị Lưu Trạm giơ tay ngăn lại, Tào Minh đành phải nghiến răng nhịn xuống.

Vừa rồi quá nóng nảy, lúc này nữ tử mới nhìn rõ những người ngồi ở hậu đường, tuy quần áo giản dị nhưng khí chất khác với nông gia tầm thường.

Ả thường nghe Trần Công nói ở cửa hàng hay có nhân vật lớn lui tới nên hạn chế hành sự lỗ mãng, nữ tử nhớ tới lời dặn này nên tém bớt cái nết lại, nhưng tư thái kiêu căng kia không hề suy giảm một chút nào.

Tống Phượng Lâm phe phẩy chiếc quạt xếp, mỉm cười nhưng trong mắt toàn là sương lạnh, thắc mắc: "Xin hỏi đây là vị nào của cửa hàng vậy?"

"Là thiếu phu nhân của đại chưởng quầy nhà chúng ta." Có người làm nhanh nhảu đáp.

Trần thiếu phu nhân hừ mũi khinh thường, quay đầu đi về phía cầu thang, vừa đi vừa nói: "Bảo trướng phòng chi ít bạc đi, gia không rảnh thì ta tự đi mua."

Nữ tử phong tình vạn chủng lắc mông đi lên lầu, dáng vẻ nhìn rất giống một con gà mái.

Lưu Trạm cười ầm lên, "Ha ha ha! Con ả kia nói ông đây là thứ quê mùa, thế mà ông lại không thể phản bác vì quá đúng."

Tào Minh ở bên cạnh không biết nên tiếp tục tức giận hay là cười theo.

Lưu Trạm cười đến gập cả bụng.

"Chừng này là đủ rồi." Tống Phượng Lâm trầm mặt.

"Đệ nhìn thấy chưa? Cái đó gọi là uy phong." Lưu Trạm nhướng mày, "Nhân tình của người ta chỉ là một chưởng quầy nho nhỏ, còn người đàn ông của đệ tốt xấu gì cũng nắm trong tay một nửa Bắc Cương, sao đệ không học hỏi người ta cách thể hiện uy phong như thế nào?"

Tống Phượng Lâm gấp quạt lại gõ vào trán Lưu Trạm, "Dụng phụ ngu dốt, lòe loẹt tục tằn."

Lưu Trạm lại cười ngả nghiêng.

"Xem vậy là đủ rồi, không cần thiết phải chờ thêm nữa, đi thôi, lên trướng phòng." Tống Phượng Lâm đứng dậy sửa lại vạt áo của mình.

Lưu Trạm quay sang hạ lệnh: "Bảo Trịnh Phong Điền và Quách Đông Hổ quây kín cái cửa hàng này lại cho ta, một con chuột cũng không được để thoát, còn hai đệ đi mang Trần Công và mấy tên chưởng quầy đang ở bên ngoài về đây."

Tào Minh nhận lệnh, lập tức ra hậu viện đếm người, sau đó cậu ta tóm bừa lấy hai người làm, bắt bọn họ dẫn đường cho mình.

Thấy bọn họ muốn lên lầu, có người làm tiến lên ngăn cản, chưa kịp nói gì thì bị Trương Tiểu Mãn đấm cho một phát chảy máu mũi.

Tống Phượng Lâm mới bước lên lầu hai thì lại nghe thấy chất giọng the thé của nữ tử kia, "Sao lại không được? Bình thường ta toàn đến lấy bạc mà, gia có ở đây hay không thì cũng đâu khác gì nhau?"

"Xin thiếu phu nhân thứ tội, hôm qua đại chưởng quầy dặn không được tùy tiện chi bạc, nói là có người ở bên trên xuống kiểm tra, đợi qua một thời gian nữa thì lại..." Người của trướng phòng toát mồ hôi.

"Ta lấy có nhiều đâu! Mỗi mấy trăm lượng thì sao mà họ nhìn ra được!"

"Thiếu phu nhận, xin lỗi, thật sự là..."

Nữ tử thấy người của trướng phòng lì lợm, tức đến dậm chân, "Được lắm! Ngươi cứ chờ đó! Ta sẽ bảo gia đuổi ngươi đi!"

Cái khẩu khí này... cứ như nghiễm nhiên coi Trần Công là chủ nhân của cửa hàng này vậy.

Nữ tử quay lại định dẫn đám nha hoàn xuống lầu thì vừa vặn đụng phải nhóm của Tống Phượng Lâm, ả vừa mới bị trướng phòng làm mất hết mặt mũi, đang nghẹn một bụng lửa mà không có chỗ xả, cảm xúc mất kiểm soát, mặc kệ hết mọi thứ, thích nói gì thì nói cái đó.

"Trướng phòng là nơi quan trọng, ai cho các ngươi lên đây!? Đám người làm chết hết rồi à!? Mặc cho mấy con mèo con chó lên lầu như thế hả!?"

Tống Phượng Lâm chẳng thèm liếc ả một cái, trực tiếp đi lướt qua, Lưu Trạm đi sau, khóe môi hơi nhếch lên, nói: "Ngươi cũng đừng đi đâu cả, ở lại đây chờ gia của các ngươi tới đi."

Trương Tiểu Mãn lập tức túm lấy nữ tử và mấy nha hoàn đẩy vào trong góc, cả đám kêu la oai oái mà bên dưới chẳng có người làm nào chạy lên xem thử.

Đương nhiên đám người làm ở dưới lầu cũng bị trói gô hết rồi.

"Các ngươi là..." Người trong trướng phòng nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài.

Tống Phượng Lâm tháo túi gấm đeo bên hông, cầm một con dấu giơ lên cho đối phương xem.

Nhìn thấy trên mặt con dấu khắc ba chữ Tống Phượng Lâm, người làm sợ tới mức run lên, muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời.

"Tự tìm thư tín mà so sánh." Tống Phượng Lâm mở miệng.

Lúc này người làm mới tỉnh mộng, cuống quít mở ngăn kéo, lấy một ít thư từ bí mật ra.

Đây là thư tín mà gia chủ đích thân viết, so sánh con dấu trên tay và con dấu trên giấy một hồi, chữ và hoa văn đều y đúc, người làm sợ hãi ngã ngồi ra đất.

"Có cần thêm bút tích nữa không?" Tống Phượng Lâm hỏi.

"Gia... gia chủ..." Người làm òa khóc, gã đang chột dạ, Tống Phượng Lâm còn chưa hỏi gì gã đã quỳ rạp dưới chân.

Tống Phượng Lâm cất con dấu đi, "Giao hết toàn bộ sổ sách âm dương của các ngươi ra đây."

Không ngờ Tống Phượng Lâm biết hết mọi chuyện rồi, vốn dĩ người làm còn đang thầm giữ một tia may mắn, đến lúc này thì hoàn toàn tuyệt vọng.

"Xin gia chủ tha mạng! Tiểu nhân chỉ làm theo lệnh thôi!" Người làm dập đầu liên tục.

Tiếng động ở bên trong trướng phòng tất nhiên không giấu được bên ngoài, nữ tử vừa rồi còn vô cùng vênh váo, lúc này lại đang thẫn thờ, ánh mắt nhìn về phía Lưu Trạm chứa đầy sợ hãi.

Chẳng phải Trần Công từng nói gia chủ của cửa hàng Lưu Ký không dám tới kinh thành sao!?

Chẳng bao lâu sau, Trương Vinh Quý và Chu Thủy Minh cũng bị bắt về, chỉ có Trần Công và Vương Hưng Thuận là không biết đang trốn ở đâu.

Ban nãy Trương Vinh Quý còn ra dáng ông chủ, bây giờ đang sợ tới mức run bần bật, khăn đóng rớt đâu mất, mồ hôi ướt đẫm.

Bọn họ đều là chưởng quầy ký khế với Tống Phượng Lâm, ngầm chiếm đoạt tài sản của gia chủ ở Đại Sở là tội nặng, nhẹ thì xét nhà lưu đày, nghiêm trọng thì chém đầu.

"Xin gia chủ tha mạng! Tất cả đều là do Trần Công mê hoặc bọn tiểu nhân! Tiểu nhân không nhận về lợi ích nào cả, chỉ có Trần Công và Vương Hưng Thuận chia nhau!" Trương Vinh Quý vừa gào khóc vừa dập đầu.

Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm ngồi ở ghế chủ tọa trong hậu đường, thân binh canh cửa. Người làm, chưởng quầy và ngoại thất* của Trần Công bị trói hết lại quỳ dưới đất.

(*ngoại thất: vợ không hôn thú, lén lút kết hôn thêm trong khi đã có thê tử rồi)

"Thủ lĩnh, không biết Trần Công đang trốn ở đâu, người làm dẫn đường cũng không tìm được gã." Tào Minh trở về bẩm báo.

Tống Phượng Lâm nhíu mày, "Mau chóng tìm cho ra, Trần Công biết quá nhiều chuyện, không thể để gã chạy thoát."

Lưu Trạm đoán có lẽ Trần Công đánh hơi thấy gì đó rồi, lập tức hạ lệnh huy động nhân thủ số lượng lớn đi tìm gã.