Ba Ngàn Dặm Lưu Đày

Chương 96: Đế kinh ngàn năm




Đầu xuân năm nay cửa hàng Lưu Ký có năm mươi xe áo lông thú vận chuyển xuống phía Nam, so với năm ngoái nhiều hơn hai mươi xe, đều là nhờ nha môn cổ vũ nông hộ tranh thủ thời gian rảnh rỗi nuôi thêm thỏ và chồn.
Điểm đến của năm mươi xe áo lông này là các tiệm vải lớn trong kinh thành, đội ngũ hộ tống không dám lơ là, mỗi ngày đi sáu canh giờ, dự tính khoảng hai mươi ngày tới đế kinh.
Từ bến đò Lộc Minh, xuyên qua quận Thụy Xương, vượt qua dãy Hoành Sơn - dãy núi nằm ở phía Nam nhất của núi Tế Vân là đến địa giới Trung Nguyên.
Tiến vào Trung Nguyên, nhiệt độ không khí ấm lên rõ rệt, cuối tháng Ba ở Bắc Cương vẫn là một màu tuyết trắng xóa nhưng ở Trung Nguyên thì muôn loài sống lại, những chạc cây trơ trọi ven đường đâm chồi nảy lộc, ngoài đồng cũng bắt đầu cấy lúa.
Đất ruộng của Trung Nguyên trồng lúa một mùa, còn có thể trồng thô lương chịu lạnh thêm một mùa, nếu hai mùa xuôi gió xuôi nước, sản lượng thu hoạch của nông hộ thường nhiều gấp đôi Bắc Cương.
Cho dù hiện tại Lưu Trạm miễn sưu cao thuế nặng, đời sống của cư dân ở núi Tề Vân vẫn kém hơn Trung Nguyên.
"Con đường sông này sao chẳng có giọt nước nào vậy?" Lưu Trạm cải trang thành tiêu sư, cưỡi ngựa đi đầu đoàn.
Tống Phượng Lâm cũng cải trang thành tiêu sư, từ lúc tiến vào Trung Nguyên hàng lông mày của y chưa giãn ra lần nào, đất canh tác dọc đường thực sự quá khô cằn.
Trần Công thúc ngựa đến gần, trả lời: "Mùa đông năm nay chỉ có một trận tuyết, hiện bá tánh đang trông ngóng ông trời ban cho ít mưa xuân, nếu không thì những cánh đồng này chỉ có thể bỏ."
Giả sử hai năm hạn hán liên tục thì dân chúng dùng thứ gì để sống sót?
Tới gần giữa trưa, tiêu sư dẫn đầu thét to một tiếng, thương đội được nghỉ ngơi tại chỗ, nhóm lửa nấu cơm.
Trương Tiểu Mãn, Tào Minh, Trịnh Phong Điền và Quách Đông Hổ cũng cải trang thành tiêu sư, bốn người nhanh nhẹn nhóm lửa rửa nồi, Trần Công mang đến một ít khoai tây và bắp, tất cả bận bịu quanh đống lửa làm cơm trưa.
"Món này để ta làm." Lưu Trạm nháy mắt với Tống Phượng Lâm, "Hôm nay cho đệ nếm thử tay nghề của phu quân."
Tống Phượng Lâm mỉm cười, y đang pha trà, còn cố ý nấu thêm một ít nước ấm để uống dọc đường.
"Nhắc mới nhớ cũng lâu rồi chúng ta không ăn đồ thủ lĩnh nấu, lát nữa mọi người nhớ ăn nhiều một chút." Tào Minh cười nói.
Đề cập đến quá khứ lại bắt đầu ta một câu ngươi một câu, tán gẫu rôm rả.
Ở bên kia Lưu Trạm thái xong thịt lợn rừng khô bỏ vào nồi, rắc thêm ít gia vị như ớt cay, hoa tiêu và vỏ quế đun lên, nước sôi mang theo mùi thơm ngào ngạt, hầm thịt một lúc thì cho tiếp khoai tây và bắp vào, chờ khoai tây mềm thì nêm nếm muối vừa miệng rồi xúc ra bát ăn.
Trên đường núi thương lữ đi tới đi lui, chẳng ai ngờ hai con người đứng đầu của núi Tề Vân đang ngồi ở bãi cỏ ăn cơm dã ngoại.
Mọi người ngồi quây quần, cùng ăn chung một nồi.
Đây là lần đầu tiên Trần Công cách Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm ở khoảng gần như vậy.
Sau khi Trần Công cưới đại tiểu thư của nhà họ Lưu là Lưu Duyệt Hinh, mới đầu gã phụ trách giao hàng cho chi nhánh cửa hàng ở Hán Trung, cả năm thì có nửa năm sống ở Bắc Cương.
Trần Công chủ yếu hay gặp Tống Phượng Lâm nhưng cũng chỉ giới hạn trong báo cáo công việc, còn Lưu Trạm thì rất khó gặp.
Hai năm trước, Tống Phượng Lâm đột nhiên đề bạt Trần Công lên làm đại chưởng quầy, phụ trách chi nhánh cửa hàng ở đế kinh, cả năm gã hiếm khi ở Bắc Cương, cơ hội gặp hai người kia càng ít.
Tuy là con rể của nhà họ Lưu nhưng Trần Công cảm thấy mình đối với nhà họ Lưu mà nói chỉ là hạ nhân mà thôi, thỉnh thoảng gã theo Lưu Duyệt Hinh về nhà họ Lưu cũng chẳng được tiếp đón nhiệt tình.
Sau khi chào hỏi trưởng bối xong, Lưu Học Dật phớt lờ, lão phu nhân cũng phớt lờ, chỉ có Lưu Học Uyên kiên nhẫn tán gẫu với gã hai, ba câu.
Gã chưa từng ăn bữa cơm nào ở nhà họ Lưu, nhưng hiện tại lại đang ngồi ở ven đường ăn cơm dã ngoại cùng với hai vị Phật tổ của núi Tề Vân.
"Miếng này mềm." Lưu Trạm gắp một miếng thịt đặt vào bát của Tống Phượng Lâm.
Tuy chỉ là ăn cơm ven đường nhưng động tác của Tống Phượng Lâm vẫn quy củ như thường, ưu nhã thong dong, vô cùng tự nhiên.
Thỉnh thoảng Lưu Trạm gắp đồ ăn cho y, hắn luôn biết chính xác Tống Phượng Lâm thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì.
Trần Công chỉ biết quan hệ của hai người, lại không biết Lưu tướng quân cũng có một mặt dịu dàng chu đáo như thế.
Tống Phượng Lâm ăn xong Lưu Trạm mới bắt đầu ăn.
Nồi thức ăn cực to chắc đủ cho cả hai mươi người, vậy mà bị năm gã đàn ông cao lớn càn quét sạch bách khiến Trần Công khiếp sợ.
Ăn xong, Tống Phượng Lâm đi kiểm tra ấm trà xem nguội bớt chưa, thấy chỉ còn hơi ấm mới rót vào chén chia cho bọn họ.
Tào Minh, Trịnh Phong Điền, Quách Đông Hổ và Trương Tiểu Mãn câu được câu chăng nói chuyện phiếm với Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm, không hề có khoảng cách, thân thiết y như hồi bọn họ còn là thiếu niên.
Thương đội tiếp tục khởi hành, ban đêm nghỉ chân ở trạm dịch, nếu không gặp trạm dịch thì hạ trại tại chỗ.
Chuyến này thương đội Lưu Ký có Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm đi cùng nên tiêu sư dẫn đầu không dám mất tập trung, chiếu cố cho cả đoàn rất chu đáo, so với Trần Công thỉnh thoảng thất thần thì dụng tâm hơn nhiều.
Mười ngày sau, cuối cùng thương đội cũng đến đế kinh.
Thành Tấn Dương là thành lớn nhất Bắc Cương nhưng nếu so với đế kinh thì thành Tấn Dương chỉ là một huyện thành ở nông thôn mà thôi, quy mô của kinh thành có thể khiến những kẻ nhà quê ít kiến thức trợn mắt há mồm.
Cửa hàng Lưu Ký có một chi nhánh ở kinh thành, đại chưởng quầy quản lý chi nhánh này là Trần Công.
Đại chưởng quầy của chi nhánh đế kinh là vị trí mà nhiều quản sự mơ ước, nếu dựa vào thâm niên hay kinh nghiệm thì tuyệt đối không bao giờ đến lượt Trần Công, nhưng vì hắn cưới đại tiểu thư nhà họ Lưu nên được hưởng đãi ngộ này.
Thương đội dừng ở bên ngoài cửa hàng của nhà họ Lưu, lần này Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm bí mật vào kinh nên ngoại trừ tiêu sư dẫn đầu và Trần Công ra thì chẳng có ai biết thân phận của hai người.
"Đại chưởng quầy về rồi! Có cần tiểu nhân..."
Trần Công đè vai của Vương Hưng Thuận lại, "Không cần, đang làm gì thì cứ làm đi." Sau đó lại nhỏ giọng, "Bảo người phía dưới ngậm miệng, bớt nói đi một chút."
Vương Hưng Thuận lập tức hiểu ý, sợ là có người của bên trên tới kiểm tra, liền đáp: "Tiểu nhân hiểu rồi."
Hàng hóa được chuyển lần lượt vào trong, các thân vệ ngụy trang thành tiêu sư tập trung hết ở hậu viện, mấy ngày tới bọn họ sẽ sống ở đây.
Hậu viện của cửa hàng là một khoảng sân có ba cổng vào, bốn phía là nhà kho và phòng ốc, đủ cho hai trăm người ở tạm vài ngày.
Trần Công chạy lên chạy xuống đích thân thu xếp cho bọn họ, các thân vệ này có cấp bậc bách hộ trưởng, đều là những nhân vật mà gã không thể đắc tội.
"Trịnh Phong Điền, Quách Đông Hổ và các huynh đệ còn lại ở yên trong cửa hàng, Tào Minh và Tiểu Mãn theo ta." Lưu Trạm dặn dò rồi đi ra ngoài cùng Tống Phượng Lâm.
Trần Công vội vàng chạy tới, nói: "Cái đó, tướng... à không, gia chủ, tiểu nhân khá quen thuộc với kinh thành, hay là để tiểu nhân dẫn đường cho ạ?"
Lưu Trạm nghĩ Trần Công cũng không tính là người ngoài nên gật đầu cho gã đi cùng.
"Trước tiên tìm một khách điếm để ở đã, không cần phải quá tốt, sạch sẽ là được.".
Trần Công lập tức đáp vâng rồi đi trước dẫn đầu.
Đề phòng nhỡ đâu gặp phải người quen, Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm đội mũ tre rộng vành, Tào Minh và Trương Tiểu Mãn đeo hành lý nhẹ nhàng, năm người thuê phòng ở một khách điếm có quy mô trung bình gần đó.
Lúc này đã là chiều muộn.
Tống Phượng Lâm bảo Trần Công tìm ít giấy mực và bút lông, y viết một phong thư muốn gã đưa đến phủ của Lại bộ tả thừa Phái Công Ly.
Buổi tối, Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm vừa dùng bữa xong thì có tiếng gõ cửa.
Trần Công đang đứng hầu hạ bên cạnh đi ra mở cửa, Phái Công Ly cải trang thành một người hầu bình tĩnh đi vào.
"Lá gan của các ngươi cũng lớn thật đấy, dám tới tận kinh thành, không sợ bị đại thừa tướng biết rồi có đến mà chẳng có về à!?"
"Không đi chuyến này chẳng phải sẽ bỏ lỡ mất cơ hội diệt trừ họ Chu sao? Với lại nếu thiếu bọn ta, chỉ trông cậy vào một mình ngươi thì kiếp nào mới xong việc." Lưu Trạm cười khẩy, bước ra bàn ngồi xuống.
Phái Công Ly xấu hổ, cũng ngồi xuống theo, "Bái kiến Tống tiên sinh."
Lưu Trạm bảo Trần Công lui ra.
"Dạo này họ Chu có động tĩnh gì không?" Tống Phượng Lâm rót trà cho Phái Công Ly.
Phái Công Ly trả lời: "Từ khi phe đế sư đề xuất sửa lại án oan sai của năm Hoành Trị, suốt hai tháng nay họ Chu bận rộn rửa sạch vết tay cầm trên chuôi đao năm đó, có thể giết thì giết, không thể giết thì bức ép hoặc dụ dỗ."
Bề ngoài thoạt nhìn kinh thành đang gió yên biển lặng, thực ra họ Triệu, họ Từ và họ Phương đang đấu nhau như nước với lửa với họ Chu.
"Hiện giờ ngươi đang làm việc gì cho họ Chu?" Tống Phượng Lâm hỏi.
Phái Công Ly tự giễu nói: "Ngày trước làm lương đạo của thành Tấn Dương còn được tiếp xúc với một ít sổ sách, hiện giờ ta đang nhậm chức tả thừa ở Lại bộ, tương đương với thái giám chưởng ấn của họ Chu vậy, họ Chu bảo phê cái gì thì phê cái đó, thỉnh thoảng được đại thừa tướng gọi vào phủ thảo luận một số vấn đề."
Lần này hai người tới, đương nhiên sẽ không tin răm rắp những điều mà Phái Công Ly nói, ở đế kinh bọn họ cũng có ít tai mắt, thấy Phái Công Ly trả lời đúng y theo kết quả mà mình điều tra được, mới bắt đầu nói vào vấn đề chính.
"Năm đó ngươi có ấn tượng gì với sổ sách của Tấn Dương tới tay mình không?" Tống Phượng Lâm lại hỏi.
Dù sao cũng trôi qua một thời gian khá lâu rồi, vẻ mặt Phái Công Ly khó xử, "Số lượng bạc cụ thể thì ta không còn nhớ gì cả, nhưng cũng có ít ấn tượng với tình hình đại khái."
Tống Phượng Lâm gật đầu, "Vậy là đủ rồi, giờ ngươi viết hết toàn bộ ấn tượng của mình ra đi."
"Tống tiên sinh định làm gì vậy?" Phái Công Ly nghi hoặc.
Lưu Trạm bắt chéo chân, "Bớt hỏi nhiều, nhỡ đâu bị Chu Thiền tóm không chịu nổi nghiêm hình bức cung phải khai hết ra, làm hỏng hết đại sự."
Nếu là lúc trước có lẽ Phái Công Ly sẽ nhảy dựng lên cãi nhau ba trăm hiệp với Lưu Trạm, trải qua nhiều năm mài giũa, y đã kiểm soát được tính cách nóng nảy của mình.

Ngọn đèn dầu trong sương phòng của khách điếm sáng cả đêm.
Lưu Trạm mài mực, Tống Phượng Lâm phụ trách sao chép.
Trên bàn bày đầy sổ sách, có sổ sách của núi bảo vật mà năm đó lấy được ở chỗ họ Nhan, cũng có một ít ghi chép mà Phái Công Ly còn nhớ, có thêm ghi chép cũ của thành Tấn Dương mà Tống Phượng Lâm tìm đọc sau khi tiếp quản, ba thứ trộn lẫn vào nhau, nửa thật nửa giả.
Rạng sáng, Tống Phượng Lâm viết nốt chữ cuối cùng.
Lưu Trạm lật xem sổ sách, tặc lưỡi liên tục, "Hoàn toàn không nhận ra đây là chữ đệ viết, ta không ngờ đệ còn biết bắt chước chữ của người khác đó."
Tất cả sổ sách này bắt chước theo chữ của Phái Công Ly chép ra, giống y như đúc sổ sách do Phái Công Ly viết, đến chính Phái Công Ly nhìn thấy có khi cũng giật mình.
Sau khi hoàn thành sổ sách, thừa dịp trời chưa sáng, hai người đội mũ đi cùng Tào Minh và Trương Tiểu Mãn, lặng lẽ rời khỏi khách điếm.
"Thật chứ, mới sáng sớm..." Người gác cổng của phủ đế sư lầm bầm, bò dậy ra mở cổng.
Kéo cổng ra một khe hở nhỏ thì thấy bốn người mặc trang phục giản dị đứng chờ, Trương Tiểu Mãn đưa một miếng ký hiệu bằng đồng ra, người gác cổng lập tức nghiêng mình nhường lối cho bốn người đi vào, trước khi đóng cổng còn cẩn thận nhìn ngó xung quanh một lượt xem có bị ai trông thấy không.
"Có tin mật à?" Người gác cổng hỏi.
Trương Tiểu Mãn đưa một phong thư, người gác cổng nhận lấy, "Các ngươi ngồi đây chờ đi." Dứt lời, ông ta xoay người đi ra sân sau.
Tầm này Triệu Hằng Phủ và Triệu Cát Chương đã dậy, đang chờ ăn bữa sáng rồi chuẩn bị vào cung lên triều.
Gác cổng đưa thư cho gia chủ, định lui xuống chờ hồi âm, ngờ đâu sắc mặt của Triệu Hằng Phủ lại thay đổi, "Người đang ở đâu!? Mau dẫn đường!"
Gác cổng hoảng sợ, vội cúi xuống làm tư thế mời rồi đi trước.
Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm đợi chưa đến nửa nén nhang thì thấy Triệu Hằng Phủ mặc bộ quan phục màu đỏ thẫm vội vã bước tới.
Lưu Trạm cởi mũ tre, Triệu Hằng Phủ mềm chân, suýt chút nữa ngã sấp, "Thằng nhóc này! Ăn phải gan hùm mật gấu rồi đúng không!?"
"Thầy ạ." Tống Phượng Lâm cũng tháo mũ xuống.
Nhìn thấy Tống Phượng Lâm cũng tới, Triệu Hằng Phủ tức đến nghẹn lời.
Triệu Cát Chương đi ra sau, vội nói: "Vào phòng rồi nói tiếp." Rồi dặn người gác cổng nhớ ngậm chặt miệng, coi như hôm nay phủ đế sư không tiếp vị khách nào cả.
Vào trong thư phòng, Triệu Hằng Phủ lập tức quở trách Lưu Trạm: "Cháu có biết ở kinh thành này có bao nhiêu người muốn lấy mạng của cháu không!? Vậy mà cháu còn dám đi một mình vào kinh!"
Hai năm qua Lưu Trạm thi triển mũi nhọn, liên tục mở rộng địa bàn của mình, phớt lờ mọi thánh chỉ. Hắn không chỉ là cái đinh trong mắt họ Chu, cũng có rất nhiều quan lại khác buộc tội tướng quân Tề Vân coi thường vương pháp vân vân mây mây, số tấu chương buộc tội Lưu Trạm có khi đủ để dìm chết hắn.
Lưu Trạm tỏ thái độ hờ hững, "Cháu bí mật tới, ai mà biết được chứ?"
Tạm gác lại chuyện này, chắc chắn hai người sẽ không vô duyên vô cớ vào kinh, Triệu Cát Chương hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi à?"
Tuy Triệu Hằng Phủ và Triệu Cát Chương đều biết Lưu Trạm to gan nhưng cũng biết hắn không phải loại người thích chạy lung tung tìm phiền phức, nhất định là có chuyện quan trọng nên mới phải mạo hiểm vào kinh.
"Để Phượng Lâm nói cho ông và cữu cữu, đệ ấy nói tỉ mỉ hơn." Lưu Trạm thong thả bưng trà lên uống.
Tống Phượng Lâm từ từ thuật lại chuyện Chu Thiền đánh chết hai đứa con của Chu Tùy và sổ sách mà Phái Công Ly cung cấp, sắc mặt của Triệu Hằng Phủ trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Triệu Cát Chương lại rất kích động, "Dạo gần đây ông và cữu đang đau đầu vì không có chứng cứ thiết thực để định tội đại thừa tướng, chỉ có thể mặc lão ung dung."
Tống Phượng Lâm nói: "Họ Chu cầm quyền chưởng quản triều đình mười bốn năm, tựa như con rết trăm chân, huynh đấu dương mưu với lão, lão sẽ ngấm ngầm giở âm mưu với huynh, chứng cứ và nhân chứng năm đó toàn là giả nhưng chỉ cần tẩy sạch là không thể nào kiểm chứng lại nữa."
Nếu thiếu chứng cứ để lật lại bản án, họ Chu có thể nhẹ nhàng thoát thân, chẳng ai làm gì được cả.
"Đúng là như vậy!" Triệu Cát Chương đập tay lên bàn, "Hiện tại chúng ta đang rơi vào thế bị động, kéo dài lâu ngày sẽ chỉ khiến bá tánh cho rằng họ Chu thực sự vô tội."
"Thầy và sư huynh xem thử sổ sách này đi." Tống Phượng Lâm lia mắt ra hiệu, Trương Tiểu Mãn đặt một bọc vải lên bàn.
Triệu Cát Chương chỉ đọc sơ một quyển, sắc mặt tái mét, Triệu Hằng Phủ bình tĩnh hơn nhưng âm lượng cũng tăng cao, "Sổ, sổ sách này lấy từ đâu?"
Tống Phượng Lâm trả lời đúng sự thật: "Là học trò bắt chước bút tích thân tín Phái Công Ly của Chu Thiền làm giả."
"Đây là sổ sách giả!?" Triệu Cát Chương kinh hãi.
"Cũng không hẳn." Tống Phượng Lâm giải thích, "Có một ít ghi chép của Phái Công Ly, đệ trộn thêm với sổ sách của họ Nhan ở thành Tấn Dương."
Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông.
Mấy năm ở Bắc Cương, chuyện Chu Thiền tích trữ của cải là sự thật, sổ sách thật hay giả không quan trọng, những sổ sách này chỉ là bước đầu tiên phá vỡ lớp hàng rào chắc chắn của gia tộc họ Chu.
Chỉ cần lấy thêm lời khai của Phái Công Ly, nhân chứng vật chứng đầy đủ.
"Tốt! Tốt lắm!" Khuôn mặt Triệu Hằng Phủ đỏ bừng vì kích động, "Có đống sổ sách này họ Chu không thể giảo biện được nữa!"
Chu Thiền coi như hết đường chối cãi, bất kể là khai ra núi bảo vật hay thừa nhận xén bớt quân lương, đều là tội xử trảm, họ Triệu chỉ cần chớp lấy thời cơ, thừa thắng truy kích, lên án Chu Thiền hãm hại hoàng tử của Tuyên Đế, đối mặt với một loạt tội danh này, Chu Thiền chỉ còn con đường chết mà thôi.
Lưu Trạm kiến nghị: "Việc này có thể bắt tay với họ Từ và họ Phương, bàn bạc thật kỹ trước, nếu nói ra luôn trên triều, đám vây cánh của họ Chu chắc chắn sẽ liều mạng bảo vệ Chu Thiền, làm không cẩn thận có khi còn phản tác dụng."
Hắn chỉ sợ phe của Triệu Hằng Phủ bị mấy thứ như quang minh lỗi lạc trói buộc, Chu Thiền là kẻ cực kỳ khó chơi, nếu không bất ngờ đánh úp rất dễ để lão xổng mất.
"Đúng! Nên làm vậy!" Triệu Cát Chương cực kỳ tán đồng.
"Tạm thời đừng nóng vội, việc này cứ đợi đến khi hạ triều, chờ lão phu bàn lại với đại tư mã." Triệu Hằng Phủ nói.
Dù sao Chu Thiền cũng là thừa tướng của đất nước, muốn bắt Chu Thiền không phải dễ, cần phải lên kế hoạch thật chu đáo và chặt chẽ.
Hơn nữa các thế lực ở đế kinh phức tạp, đồng thau lẫn lộn, Triệu Hằng Phủ muốn phải thật ổn thỏa và hợp tình hợp lý, nhưng Lưu Trạm lại cảm thấy có thể bàn nhưng bàn càng nhanh càng tốt, kéo dài lâu biến số càng lớn.
Thời gian không còn sớm, cha con Triệu Hằng Phủ phải tiến cung lên triều, nhóm Lưu Trạm để lại địa chỉ dừng chân rồi rời đi.
Triệu Hằng Phủ vốn muốn giữ bọn họ ở lại nhưng phủ đế sư nhiều người nhiều miệng, không thể đảm bảo an toàn nên từ bỏ ý định.
Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ kế hoạch chi tiết của Triệu Hằng Phủ và Từ Mục Viễn nữa thôi.