Tháng Bảy giữa hè, kinh thành bị thời tiết nắng nóng cao độ bao phủ, mặt trời cháy hừng hực như đang muốn hoà tan tất cả mọi thứ.
Trung Nguyên đại hạn!
Tình hình hạn hán phủ khắp bốn quận tám châu, ruộng lúa thất thu tám chín phần mười.
Văn Đế và tất cả quan lại đi tế trời, trai giới bảy ngày, trên không trung vẫn sạch bóng gợn mây, bầu không khí ở kinh thành trở nên nặng nề.
Lòng dân dần dần sợ hãi.
Chính vào lúc ấy, tin tức quân Tề Vân đánh hạ huyện thành Lư Phong truyền về, mỗi ngày lâm triều các đại thần chỉ thảo luận quay xung quanh vấn đề này, tranh chấp liên miên, nhưng không ai dám chủ trương định tội Lưu Trạm.
Nói cho cùng Lưu Trạm vẫn chưa hề phản quốc, nếu bức ép đến đường cùng khiến hắn cắn ngược thì trách nhiệm này chẳng ai gánh vác nổi, kể cả Chu Thiền cũng không dám.
Tâm trạng của Triệu Hằng Phủ và Lưu Đồng Tân rất phức tạp.
Bọn họ gửi thư dò hỏi Lưu Trạm có mục đích gì, Lưu Trạm hồi âm rất thẳng thắn, ai hạ được thành thì là của người đó, không bao giờ có chuyện hắn chắp tay nhường những thành trì này cho Chu Thiền, cũng bảo luôn hai ông đừng tùy tiện nói gì trên triều.
Triệu Hằng Phủ cực kỳ phản đối cách làm này của Lưu Trạm, còn viết một bức thư dài phê bình hắn.
Chẳng mấy mà bước sang tháng Tám, Trung Nguyên vẫn đại hạn như cũ, suốt ba tháng hè nóng nực không có nổi một trận mưa, sông ngòi khô kiệt, đồng ruộng rạn nứt, mạ non chết rũ, chừng đó biểu hiện thôi đủ dự đoán được nạn đói trong tương lai tới.
Trong lúc mọi người đang thấp thỏm thì tin tức Tây Hạ diệt quốc truyền đến, khủng khiếp như bị một tia sét đánh trúng đầu.
Lúc đó Lưu Trạm đang đi kiểm tra tình hình phòng ngự ở huyện Lư Phong.
Trương Tiểu Mãn và các thám tử dò la tin tức xong, quay về bẩm báo với Lưu Trạm.
"Người Tây Nhung thi hành chính sách đồ sát ở mỗi nơi mà bọn chúng đi qua, già trẻ trai gái không ai may mắn thoát khỏi, chỉ trong một năm ngắn ngủi đã tàn sát gần như diệt chủng bá tánh của Tây Hạ. Tây Hạ Vương dẫn theo tàn quân chạy lên vùng sa mạc phía Bắc, lại bị người Tiên Bi giết chết, vương tộc Tây Hạ tuyệt hậu rồi."
Gió thổi lay cỏ khô trên cánh đồng hoang vắng, ở công trường nơi xa có tiếng người ồn ào.
Sắc mặt Lưu Trạm cực lạnh, "Quay về Tấn Dương báo lại cho Tống tiên sinh, rút toàn bộ cửa hàng ra khỏi chợ chung Hán Trung, Tây Nhung sắp xuôi Nam rồi."
Trong lúc mưa bão ấp ủ, triều đình Đại Sở lại đang tranh chấp chuyện phong hào cho nhị hoàng tử của tiên đế.
Triệu Hằng Phủ hết lòng khuyên bảo nên làm theo lễ chế, ban cho nhị hoàng tử tước quận vương, thể hiện lòng bao dung của thiên tử.
Chu Thiền một mực phản đối: "Nhị hoàng tử có ý đồ mưu phản, nhân chứng vật chứng xác thực, sao có thể tấn tước!?"
Trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ chuyện năm đó là như thế nào, hiện tại Văn Đế đăng cơ được hai năm, Chu Thiền cũng ngồi vững ở vị trí đại thừa tướng, còn nhị hoàng tử thì bị giam cầm ở lãnh cung, tương lai mù mịt.
Triệu Hằng Phủ căm phẫn: "Thiên tử là người đứng đầu vạn dân, nên có lòng nhân nghĩa, nếu huynh đệ ruột thịt mà còn đối xử như thế thì nói gì đến nội thần và ngoại vương, nói gì đến tu thân dưỡng tính tề gia trị quốc bình thiên hạ!"
"Mưu phản là mưu phản, tội lớn như thế há có thể xá?"
"Đại thừa tướng, ông đang muốn đẩy bệ hạ vào tội bất nghĩa!" Triệu Hằng Phủ tức giận mắng to.
Chu Thiền hừ lạnh, "Đế sư cao tuổi nên hồ đồ rồi, lão phu có quan hệ thân thích với bệ hạ, sao có thể hãm hại bệ hạ!?"
Nhờ có sự kiên trì của Chu Thiền, Văn Đế trầm mặc, việc này cuối cùng cũng không có kết quả.
Triệu Hằng Phủ thật lòng muốn bảo vệ cho thanh danh của Văn Đế nhưng ông lại bỏ qua mất một điều, Văn Đế giống tiên đế ở thiên tính đa nghi, mối thù huynh đệ cạnh tranh năm đó ghi tâm khắc cốt, sâu tận đáy lòng Văn Đế cũng không muốn tấn tước cho nhị hoàng tử.
Cũng ngay trong tháng này, quân Yến xuôi Nam.
"Báo!! Đại quân của quân Yến đã đi qua Lịch Dương Quan."
Lưu Trạm: "Truyền lệnh của bản tướng quân, Hồ Húc Lệnh chỉ huy một vạn binh lính cố thủ Thông Thiên Quan, Tào Minh chỉ huy hai vạn binh lính cố thủ ở thành Tấn Dương, Tào Tráng chỉ huy ba vạn binh lính của tả quân doanh, Lý Tiểu Liêu chỉ huy ba vạn binh lính của hữu quân doanh theo bản tướng quân xuất chinh!"
Yên ắng một năm, Yến Vương phái tả tướng quân Gia Luật Long Cát chỉ huy mười vạn binh mã xuôi Nam, một là để phục thù, hai là để giành lại hai huyện Hòa Thương và Lư Phong.
Gia Luật Long Cát nghe theo kiến nghị của cấp dưới, tấn công huyện Lư Phong trước.
Huyện Lư Phong nằm ở phía đông nam của thung lũng Dương Bắc, lưng của huyện thành dựa vào thung lũng Dương Bắc, mặt trước hướng ra phía bình nguyên bao la vô bờ.
Một huyện thành nhỏ tí, Gia Luật Long Cát không thèm đặt vào mắt, thứ mà gã để ý chính là vũ khí phá được giáp nặng của binh lính dưới trướng Lưu Trạm và thế trận kiên cố như tường đồng vách sắt của thuẫn binh.
Về vấn đề này, Gia Luật Long Cát cũng nâng cấp vài thứ cho binh lính dưới trướng của mình.
Gã bổ sung thuẫn binh trang bị giáp nặng giống quân Tề Vân để chặn lại kỵ binh của đối thủ, đồng thời cải tiến thiết kỵ của quân Yến, đao nặng quá ngắn dễ bị áp chế, Gia Luật Long Cát bỏ luôn đao nặng, đổi sang dùng trường thương, kỵ binh Tề Vân sẽ không thể giành chiến thắng chỉ bằng một đường đao như trước nữa.
Trận chiến này Gia Luật Long Cát vô cùng tự tin, trong tay gã có hơn mười vạn quân tinh nhuệ, chưa kể còn có quân phòng thủ đóng ở Lịch Dương Quan và Phạm Dương Quan, binh lực mà gã chỉ huy xấp xỉ mốc mười lăm vạn, thám báo đưa tin Lưu Trạm chỉ xuất khoảng sáu vạn binh, số quân phòng thủ còn lại cũng không vượt quá ba vạn.
Về quân phòng thủ ở Cấp Dương Quan, quân Tề Vân bất hòa với quân bắc, Gia Luật Long Cát dự liệu rằng quân bắc sẽ không ra khỏi thành, mà cho dù ra thêm cũng không sợ, chỉ cần điều động quân phòng thủ ở hai cửa quan Lịch Dương và Phạm Dương đi chặn lại là được.
Gia Luật Long Cát cảm thấy ván này mình cầm chắc thắng lợi rồi.
Hôm nay ở bình nguyên Thương Hà lặng gió, mây mù bao phủ, mặt trời chói chang thi thoảng ló ra rồi bị tầng mây che lại rất nhanh.
Mười vạn đại quân của Gia Luật Long Cát còn cách huyện Lư Phong năm dặm.
"Báo! Quân Tề Vân đang bày trận ở bên ngoài huyện thành Lư Phong!"
Sáu vạn binh mã của quân Tề Vân xếp thành trận hình cánh hạc ở bên ngoài huyện thành Lư Phong.
Hai bên trái phải ngoài cùng là năm ngàn kỵ binh mạch đao, tiếp theo là năm ngàn kỵ binh trường thương, tiếp theo nữa là trận Cự Mã có tám ngàn binh, ba lớp này có tổng cộng ba vạn sáu ngàn binh.
Ở giữa cánh hạc đào mười đoạn chiến hào, mỗi đoạn dài một trăm mét, các chiến hào so le và cách nhau một khoảng cố định, dưới chiến hào ẩn nấp sáu ngàn cung nỏ thủ. Trung quân nằm phía sau thế trận cánh hạc, có khoảng năm ngàn trường thương binh mặc giáp nặng và năm ngàn kỵ binh mạch đao.
Toàn bộ trận hình cánh hạc dựa lưng vào huyện thành Lư Phong, quân Yến chỉ có thể tấn công chính diện hoặc tản ra hai bên trái phải, không thể vòng ra sau lưng, đây là mục đích bày trận của Lưu Trạm.
Quân tiên phong của quân Yến tiến vào phạm vi cách huyện thành Lư Phong một dặm.
Mười vạn đại quân danh bất hư truyền, khó nhìn thấy điểm cuối, trong bầu không khí oi bức càng khiến con người ta hít thở khó khăn.
Gia Luật Long Cát bước lên đài mây, từ chỗ gã nhìn lại, trung quân của quân Tề Vân đang lộ ra trần trụi ở chính giữa.
Có mưu sĩ lập tức nói với Gia Luật Long Cát: "Tả tướng quân! Đây là thế trận bao vây!"
Gia Luật Long Cát hừ một tiếng, "Người Trung Nguyên chỉ thích bày đủ loại trận hình lòe loẹt, chúng ta có mười vạn đại quân, ít ỏi sáu vạn người mà cũng muốn bao vây mười vạn binh mã? Buồn cười quá thể!"
Người Yến hành binh đánh giặc khinh thường nhất là trận pháp, dưới góc độ của bọn họ, bất kể là trận pháp gì, đứng trước binh lực nhiều hơn đều vô dụng.
Gia Luật Long Cát nôn nóng hạ lệnh: "Hai doanh tiên phong chia ra hai bên trái phải kiềm chân kỵ binh của bọn chúng, còn ba doanh thiết kỵ đánh thẳng vào trung quân cho ta!"
Mỗi doanh là một đơn vị gồm năm ngàn binh, bàn tay của Gia Luật Long Cát vung lên một cái, phái đi hai vạn năm ngàn kỵ binh.
Quân Yến bắt đầu thổi tù và.
Cùng lúc đó, bên phía quân Tề Vân cũng vang lên ba nhịp trống trận chậm rãi.
Hai bên trái phải trận Cự Mã lập tức di chuyển, thuẫn binh giáp nặng và trường thương binh nhanh chóng tập hợp thành hình bán nguyệt, bộ binh cầm trường thương mặc giáp nặng của trung quân vào tư thế đứng tấn, chuẩn bị cho đợt tấn công đánh sâu vào trong của kẻ địch.
Ngay sau đó, ba doanh kỵ binh quân Yến lao ra, nhịp trống của quân Tề Vân nhanh hơn, kỵ binh mạch đao ở hai bên trái phải trận hình lập tức di chuyển, đón lấy kỵ binh của quân Yến.
Gia Luật Long Cát cười to: "Quả nhiên trúng kế rồi!"
Thiết kỵ quân Yến tiến công với tốc độ cao nhất, mục đích của quân Yến là nghiền nát thế trận bao vây này, chiến thắng áp đảo trung quân của quân Tề Vân.
Tiếng trống của quân Tề Vân càng ngày càng nhanh rồi đột nhiên dừng lại.
Lớp thiết kỵ quân Yến xông tới đầu tiên thi nhau ngã xuống, tiếng ngựa hí xôn xao khắp chiến trường.
Nụ cười của Gia Luật Long Cát đơ cứng trên khuôn mặt.
Cỏ dại trên bình nguyên vào giữa hè cao tới ngang thắt lưng, bên phía quân Yến không có ai nhìn thấy, vào lúc mà tiếng trống trận dừng lại, có sáu ngàn cung nỏ thủ mai phục sẵn dưới chiến hào đồng loạt thả dây.
Những chiếc cung nỏ này dài khoảng một cánh tay, mỗi lần phóng ra hai mũi tên, sức bắn mạnh mẽ có thể xuyên qua giáp nặng, không chỉ vậy, ở đầu mũi tên còn tẩm độc.
Chất độc ở đầu mũi tên lấy từ một loại cây khá phổ biến trên núi Tề Vân, không chết nhưng lại khiến đối tượng trúng độc như bị đốt nóng từ tận xương tủy, nhịp tim tăng nhanh, đau đớn quằn quại.
Chiến mã trúng tên lập tức mất sạch khả năng chiến đấu, nằm rạp ra đất giãy giụa, kỵ binh quân Yến cũng bị ngã khỏi ngựa.
Tốc độ của kỵ binh Tề Vân cực nhanh, sau khi làn sóng quân tiên phong đầu tiên bị bắn hạ, kỵ binh ở phía sau lập tức xông lên.
Cung nỏ có một khuyết điểm lớn chính là tốn thời gian lắp tên, cung tiễn bình thường bắn xong ba mũi tên cung nỏ mới bắn được một lần.
Điều này cũng nằm trong dự tính của Lưu Trạm, cung nỏ thủ bắn xong lượt đầu tiên lập tức gài nỏ vào dây quấn thắt lưng, cầm vũ khí khác lên thay thế.
Thiết kỵ quân Yến cho rằng ở trong bụi cỏ có binh lính mai phục nhưng lại không biết bọn họ ở dưới chiến hào, khi quân Yến vọt tới khu vực chiến hào chăng khắp ngang dọc, nhìn thấy nền đất đầy hố nên vô cùng kinh ngạc, chỉ có thể theo phản xạ lựa chọn nhảy qua.
Đúng lúc này, binh lính dưới chiến hào dùng trường thương đâm hoặc móc qua chân ngựa, dưới chân ngựa không có lớp giáp bảo vệ, lập tức bị trọng thương.
Nhất thời đại bộ phận thiết kỵ quân Yến lâm vào hỗn loạn, kỵ binh vừa ngã xuống đất lập tức có binh lính lao đến bổ cho một đao.
Chỉ mới một lần giáp mặt, tiêu diệt luôn hơn nửa một vạn năm ngàn thiết kỵ quân Yến.
Bên phía quân Tề Vân lại vang lên nhịp trống.
Hai ngàn trường thương binh giáp nặng tiến lên phía trước mười bước, hạ thấp người đứng tấn, chĩa đầu thương về phía quân Yến. Một ngàn thuẫn binh đứng xen kẽ với trường thương binh, quỳ một gối dựng tấm thuẫn dựa vào bả vai mình, vào tư thế chuẩn bị đương đầu với làn sóng tấn công của kỵ binh.
Trong khoảnh khắc quân Yến vọt tới, binh lính và chiến mã mặc áo giáp của quân Yến đụng độ với bức tường thuẫn kiên cố, tạo ra tiếng kim loại va chạm đinh tai nhức óc.
Đúng lúc này, bộ binh mạch đao ở hai bên sườn xông lên, bao vây bọc đánh thiết kỵ quân Yến.
Mạch đao chém qua làm người ngựa ngã rạp, cảnh tượng này hiện ra rõ ràng trước mắt Gia Luật Long Cát.
Những binh lính đó cầm trong tay cây đao cao hơn người, lưỡi đao xẹt qua cả người lẫn ngựa đều bị chém chết, cho dù thiết kỵ quân Yến có đổi sang dùng trường thương đi chăng nữa thì vẫn không thể xoay chuyển được thế cục.
Lưu Trạm đã nghiên cứu thiết kỵ quân Yến rất kỹ.
Khi thiết kỵ quân Yến tiến công, mang theo xung lượng tương đương với xe tăng loại nhỏ vậy, vô cùng ghê gớm, cho nên Lưu Trạm bố trí chiến hào để tiêu hao bớt sức mạnh này và để cạn kiệt gần hết khi chạy tới chỗ của trung quân.
Bộ binh mạch đao linh hoạt hơn thiết kỵ quân Yến, tám ngàn bộ binh mạch đao áp sát và bóp nghẹt từng lớp từng lớp từ ngoài vào, nhốt thiết kỵ quân Yến vào thế trận chật chội, từ từ bị cắn nuốt.
Mới chỉ khoảng một canh giờ trôi qua, quân Tề Vân đã giải quyết xong hai vạn năm ngàn quân Yến.
Tinh thần của Gia Luật Long Cát chấn động.
Quân Yến dường như cũng bị kinh sợ, không dám tái chiến ngay nữa.
Lại thấy sau khi tiêu diệt quân Yến xong, quân Tề Vân xếp về lại trận hình ban đầu, ai vào chỗ của người nấy.
Thương binh được thay ra, quân dự bị trong thành lên dọn dẹp sơ qua chiến trường, khiêng những binh lính hi sinh đi, trước sau chỉ mất khoảng mười lăm phút, đằng trước trận hình cánh hạc chỉ còn toàn là thi thể của quân Yến.
"Báo!!! Quân Tề Vân tiêu diệt hoàn toàn năm doanh quân tiên phong của quân Yến!"
Trương Thái Ninh đứng bật dậy, biểu cảm đầy kích động, "Hay lắm!"
Sắc mặt của Chu Tùy trầm ngâm, không biết trong lòng gã đang mong quân Tề Vân thắng hay bại.
Cùng thời gian đó ở Tấn Dương.
Quân Yến xuôi Nam, thành Tấn Dương giới nghiêm, tất cả các cửa thành bị đóng kín, bá tánh sống ở bình nguyên Thương Hà được sơ tán lên bình đỉnh Phù Dung, chỉ để lại trai tráng dân binh ở lại cùng quân phòng thủ trông coi các tháp canh và phong hỏa đài.
Tống Phượng Lâm ngồi trong phòng chính của đại doanh đóng quân ở thành Tấn Dương, trước khi xuất chinh Lưu Trạm đã dặn, nếu chiến sự bất lợi, y phải tổ chức cho trai tráng và bá tánh lui về núi Tề Vân, toàn bộ binh lực tập trung cố thủ tiếp ở thành Tấn Dương.
Nửa ngày trôi qua, tuy khuôn mặt của Tống Phượng Lâm không có biểu cảm gì nhưng thực ra y đang cực kỳ nôn nóng.
"Tống tiên sinh! Quân ta tiêu diệt được năm doanh tiên phong của quân Yến rồi! Tạm thời vẫn đang giằng co, quân Yến chưa có hành động gì khác!"
Mình nên tin tưởng Lưu Trạm, Tống Phượng Lâm nắm chặt thanh bội kiếm trong tay.
Mặt trời lên cao tới đỉnh đầu, mấy đám mây tản bớt đi, để lại ánh nắng gay gắt chiếu xuống vùng bình nguyên hoang dã.
Trung quân của quân Yến bao quanh đài mây, mưu sĩ và phó tướng tranh luận kịch liệt.
Phó tướng nói: "Trong trận có đặt bẫy, chúng ta không thể tiếp tục tấn công chính diện nữa, phải chia ra hai cánh trái phải thôi."
Mưu sĩ kiên trì: "Chia quân trên chiến trường là tối kỵ, ta thấy trận này cứ tấn công linh hoạt, chưa chắc không thể đánh một trận!"
"Chia quân ở đây không phải là chia hẳn ra! Muốn phá trận phải có trong ngoài kết hợp, đại quân ở chính diện, bộ binh xung phong, kỵ binh phụ trách hai bên, quấy rối trận hình của bọn chúng, bọn chúng sẽ không thể chu toàn được hết."
Phó tướng ôm quyền khẩn thiết nói: "Tả tướng quân, mạt tướng có thuẫn binh giáp nặng, có thể dùng để kiềm chân kỵ binh quân địch, ưu thế của thiết kỵ quân ta là tấn công càn quét, không nhất thiết phải chú tâm vào mục tiêu phá trận."
Mưu sĩ vội nói: "Tả tướng quân, quyết định xong xuôi rồi hành động mới là thượng sách!"
"Sắp qua buổi trưa, sĩ khí của toàn quân chắc chắn sẽ giảm nếu còn cứ kéo dài!" Phó tướng bác bỏ.
Gia Luật Long Cát đi qua đi lại, cuối cùng áp dụng theo đề nghị của phó tướng, bộ binh xung phong, kỵ binh vòng trận, không đánh từng đợt nhỏ nữa.
Tiếng tù và ở các doanh của quân Yến cùng vang lên.
Thiết kỵ quân Yến chia làm hai, dùng tốc độ cực nhanh tiếp cận quân Tề Vân, toàn bộ binh lính đều được đưa lên chiến trường.
Kỵ binh mạch đao và kỵ binh trường thương cùng xông lên, cũng chia sang hai cánh đối đầu với quân Yến.
Một vạn thuẫn binh giáp nặng yểm hộ cho hai vạn bộ binh đón lấy quân địch ở phía chính diện.
Tiếng trống của quân Tề Vân gấp rút.
Hai bên của trận Cự Mã di chuyển, đến gần hơn khu vực chiến hào, năm ngàn trường thương binh giáp nặng xếp hàng ngay phía sau chiến hào, bộ binh mạch đao thì xếp sau Cự Mã.
Trận hình phân tán ban đầu nhanh chóng lấy chiến hào làm trung tâm, sắp xếp lại thành một kiểu trận mới.
Trong tiếng nhịp trống, Lưu Trạm nhận mạch đao từ tay thân vệ, đi xuống đài mây, nhảy lên con chiến mã của hắn.
Gia Luật Long Cát cho rằng Lưu Trạm sẽ chỉ ngồi chỉ huy ở trung quân phía sau nhưng gã sai rồi, quân Tề Vân không sợ gì cả, mỗi một tướng sĩ đều là quân tiên phong.
Lưu Trạm đích thân dẫn theo năm ngàn kỵ binh mạch đao, binh lính đều là những đại lực sĩ tìm khắp trăm dặm mới ra một người, toàn thân khoác áo giáp hoàn mỹ, dùng loại chiến mã tốt nhất, đây mới là mũi kiếm nhọn nhất của quân Tề Vân.
Vì bị trận địa bụi mù đằng trước cản trở tầm mắt nên Gia Luật Long Cát không nhìn thấy trung quân của quân Tề Vân có dị động, gã còn tưởng rằng trận hình mới mà quân Tề Vân bày ra chính là để bảo vệ trung quân.
Bộ binh ở phía sau của quân Yến bắn về phía quân Tề Vân mấy đợt mưa tên, bị thuẫn binh của quân Tề Vân che chắn kín mít hết, hiệu quả mang lại cực nhỏ.
Bộ binh giáp nặng tiên phong của quân Yến được đẩy lên trước, đúng lúc này, trên tường thành của huyện Lư Phong xuất hiện rất nhiều mũi tên thô to bằng cánh tay.
Tầm bắn của nỏ sàng xa hơn cung tiễn rất nhiều, tướng lĩnh chỉ huy bộ binh tiên phong của quân Yến kinh ngạc tột độ, không ngờ ở huyện thành Lư Phong sau lưng quân Tề Vân vẫn còn chiêu khác.
Những mũi tên to đùng kia mang theo uy lực kinh hoàng, có thể bắn thủng cả tấm thuẫn, đội hình thuẫn binh vốn đang xếp chỉnh tề lập tức bị đánh ngã ngả nghiêng.
Chưa hết, khi đến gần hơn quân Yến mới nhìn thấy chiến hào ở dưới mặt đất, mặc cho bọn họ xếp hàng ngay ngắn đến mức nào, gặp phải trận địa chiến hào chằng chịt ngang dọc này cũng không thể tiếp tục tiến công ồ ạt được nữa.
Tướng lĩnh quân Yến không am hiểu trận pháp, kế hoạch tấn công chính diện bị thất bại, đành hấp tấp hạ lệnh chia ra đánh hai bên.
Lưu Trạm đi guốc trong bụng bọn chúng.
Bộ binh quân Yến ùa lên muốn vòng ra phía sau trận Cự Mã, nhưng mà... thứ chờ đợi bọn họ chính là bộ binh mạch đao.
Lý Tiểu Liên là thống soái của trận này, sau khi thấy mục đích bức quân Yến chia quân đã đạt thành, Lý Tiểu Liên lập tức giơ ngọn cờ xanh trong tay, ngay sau đó tiếng trống vang lên truyền mệnh lệnh đi, bộ binh mạch đao ở phía sau trận Cự Mã hét lớn, dùng khí thế liều chết lao ra ào ào.
Bộ binh quân Yến rối loạn, muốn dùng thế trận đẩy mạnh nhưng lại bị đánh tan, trở thành hỗn chiến.
Quân Tề Vân mai phục bên dưới chiến hào dùng mọi cách để đánh lén binh Yến, những ngọn giáo gắn móc câu trở thành ác mộng của binh Yến, chỉ cần hơi lơ đãng chút thôi là khó giữ nổi đôi chân.
Cùng lúc đó, kỵ binh tiên phong của hai phe cũng dần phân cao thấp, càng ngày càng nhiều thiết kỵ quân Yến ngã xuống.
Chiến trường bên ngoài huyện thành Lư Phong bị bao phủ trong bụi đất mịt mù, chỉ có thể nghe thấy tiếng chiến mã hí vang, tiếng hò hét kêu la hô hào ong cả tai.
Gia Luật Long Cát căng thẳng quan sát, đúng lúc này có một nhánh kỵ binh quân Tề Vân từ phía sau vòng sang bên phải, bởi vì có thêm đội quân này gia nhập nên vô cùng áp đảo, thiết kỵ quân Yến hoảng loạn chạy tan tác.
Lưu Trạm tập hợp với Tào Tráng, kỵ binh Tề Vân như một mũi tên lao đi, nhắm thẳng về hướng trung quân của quân Yến.
Trung quân của quân Yến có hai vạn thiết kỵ, đây chính là thân binh của Gia Luật Long Cát.
"Lên ngựa! Nghênh chiến!" Gia Luật Long Cát nghiến răng nghiến lợi.
Theo sau Lưu Trạm chỉ có khoảng hơn một vạn kỵ binh Tề Vân mà muốn đánh tới trung quân của đối thủ sao? Gia Luật Long Cát không tin mình lại thua.
"Ai lấy được đầu của Lưu Trạm bản tướng quân thưởng cho một ngàn lượng!" Gia Luật Long Cát giơ cao cây đao trong tay, "Giết!!"
Hai vạn thiết kỵ lập tức lao lên như vũ bão.
Lưu Trạm đi đầu làm gương, mạch đao trong tay cực kỳ tàn nhẫn, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, mũi đao chỉ thẳng vào Gia Luật Long Cát.
Kỵ binh hai bên đều đạt tới tốc độ nhanh nhất, giờ khắc này trong mắt bọn họ chỉ có kẻ địch mà thôi.
Quân hai bên lồng chồng chéo vào nhau.
Mạch đao trong tay Lưu Trạm chém đứt hết trường thương và áo giáp, binh Yến cũng bỏ mạng hoặc bị thương, rơi ra khỏi ngựa.
Kỵ binh dùng trường thương chỉ có thể đâm là chính, lỡ đâm trượt sẽ rơi vào thế bị động, mạch đao có thể xoay, chém, vung đủ kiểu nhờ hai bên đều là lưỡi sắc, động tác linh hoạt hơn rất nhiều, không cần phải thu thế về để phát lực tiếp.
Khoảng cách thu hẹp ngày càng gần, thiết kỵ quân Yến ngã đổ rạp, chẳng mấy chốc Lưu Trạm nhìn thấy Gia Luật Long Cát đang ở ngay phía trước.
Gia Luật Long Cát cũng nhìn thấy Lưu Trạm, gã vẫn ghi nhớ mối thù bị đánh lén ở khẩu Chu Thụ, cái gì gọi là kẻ thù gặp nhau liền đỏ mắt, Gia Luật Long chỉ muốn chém đầu Lưu Trạm xuống.
Mục tiêu của Lưu Trạm cũng tương tự.
Xung quanh chủ soái hai phe đều có mãnh tướng hộ vệ, tình hình chiến đấu vô cùng khốc liệt.
Nhưng rốt cuộc vẫn là Gia Luật Long Cát xem nhẹ uy lực của kỵ binh mạch đao, điểm đáng sợ nhất của mạch đao chính là một chiêu tất sát.
Trái phải của Lưu Trạm có Tào Tráng, Quách Đông Hổ và Ngưu Sĩ Lộc, toàn là những chiến tướng thực lực hạng nhất, mạch đao trong tay hung tàn như một cơn bão lớn cuốn bay hết mọi thứ, lấy một địch mười.
Dần dần, Gia Luật Long Cát phát hiện binh lính bên người mình càng ngày càng ít đi.
"Tả tướng quân! Chạy mau!!" Phó tướng quân Yến kêu gào.
Gia Luật Long Cát cũng cảm nhận thấy nguy hiểm, gã không chút do dự quay đầu bỏ chạy, dĩ nhiên Lưu Trạm không muốn gã thực hiện ý đồ thành công, cấp tốc đuổi theo.
Dù sao người Yến cũng là dân tộc sống trên lưng ngựa, tốc độ chạy trốn cực nhanh, phó tướng nán lại đánh chặn thêm ở phía sau khiến Lưu Trạm phải cắn răng xử lý đám quân Yến đang tìm cách ngăn cản mình.
Trong mắt Lưu Trạm lúc này chỉ có Gia Luật Long Cát, hắn rất muốn bắt lấy Gia Luật Long Cát.
Gia Luật Long Cát là tả tướng quân của nước Yến, là thủ lĩnh của bộ lạc anh dũng thiện chiến nhất nước Yến, chỉ cần bắt được gã, ít nhất sẽ đảm bảo cho bình nguyên Thương Hà năm năm yên bình.
Đột nhiên Lưu Trạm cảm thấy trên lưng đau xót, hắn chỉ mất tập trung trong chớp mắt thôi liền bị trúng đòn ngay.
"Bảo vệ tướng quân!!" Tào Tráng gào to.
Thiết kỵ quân Yến đánh lén kia lập tức bị Tào Tráng chém chết.
"Đại Hổ! Đại Ngưu! Hai người bảo vệ tướng quân rút lui! Ông đây phải đuổi theo thằng chó kia!" Tào Tráng rống giận.
"Đừng đuổi theo nữa." Lưu Trạm bình tĩnh lại, hắn kéo cương thắng ngựa, thủ lĩnh quân địch cao chạy xa bay rồi, đuổi không kịp nên đuổi cũng chẳng có ý nghĩa gì.