Ở thao trường của thôn Thiên Thương, Tào Tráng cầm mạch đao múa may mấy đường cơ bản, động tác tổng thể trông hơi vụng về.
Mạch đao này rất ghê gớm, không sai, nhưng bởi vì thân đao quá dài nên dùng chưa quen, chưa bắt được điểm mấu chốt.
Lưu Trạm ngồi trên ghế thái sư xem mọi người luyện đao, trong lòng cũng đang tự hỏi.
Thời nhà Đường thịnh trị, mạch đao là vũ khí hai tay của bộ binh, muốn kỵ binh sử dụng bằng một tay, đao vừa dài vừa nặng ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến độ linh hoạt, muốn đạt hiệu quả cần phải có đối pháp phù hợp.
Bỗng nhiên Lưu Trạm nghĩ tới một người.
“Truyền Ngưu Sĩ Lộc qua đây!”
Khoảng nửa canh giờ sau Ngưu Sĩ Lộc chạy từ Thông Thiên Quan tới.
“Tướng quân!” Ngưu Sĩ Lộc ôm quyền hành lễ.
Ngưu Sĩ Lộc bây giờ và hán tử lôi thôi lếch thếch ở trong ngục giam năm đó như hai người khác nhau. Người đàn ông đứng trước mặt Lưu Trạm lưng hùm vai gấu, cánh tay nổi cơ bắp rắn chắc y hệt hai cái búa sắt cỡ lớn.
Ngưu Sĩ Lộc đánh giặc rất dũng cảm nên mấy lần được Lưu Trạm khen thưởng, giờ đang làm chức bách hộ trưởng trong quân.
Nhắc đến công pháp Lưu Trạm chợt nhớ tới hắn: “Đưa một cây mạch đao cho Ngưu Sĩ Lộc.”
Ngưu Sĩ Lộc vẫn luôn đóng ở Thông Thiên Quan, chưa biết đến chuyện mạch đao, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy mạch đao thuần túy chỉ toàn tò mò, lúc nắm lấy lại hơi bất ngờ vì khá nhẹ, hắn còn tưởng rằng cây đao này nặng ít nhất cũng phải ba bốn mươi cân.
Cái gì gọi là người ngoài nghề xem náo nhiệt người trong nghề thông thạo, ngày xưa Ngưu Sĩ Lộc đã từng áp tải đủ loại vũ khí, thanh đao màu xám bạc này trông vậy thôi chứ thực ra rất hiếm thấy.
“Tướng quân! Đao tốt!” Trên khuôn mặt Ngưu Sĩ Lộc rậm rạp râu quai nón nên không nhìn rõ biểu cảm nhưng vẫn nhìn ra được đôi con ngươi màu đen đang tỏa sáng.
“Ngươi thử đi.” Lưu Trạm nói.
Ngưu Sĩ Lộc lập tức triển khai tư thế múa võ, mạch đao trong tay đám Tào Tráng trở nên rất vụng về nhưng vào tay Ngưu Sĩ Lộc lại đâm xoay mượt mà, phát ra âm thanh vù vù.
Lưu Trạm ngồi thẳng người lên, sắc mặt nghiêm túc nhưng trong bụng lại thầm vui mừng.
Dưới sân tất cả mọi người bị Ngưu Sĩ Lộc thu hút, bộ đấu pháp này của hắn thực sự đã phát huy được hết uy lực của mạch đao.
“Xin tướng quân ban cho tiểu nhân mạch đao này, tiểu nhân thề sẽ thay tướng quân giết sạch bọn tặc Yến!” Ngưu Sĩ Lộc yêu thích cây đao không nỡ buông tay, múa xong vội vàng quỳ một gối xuống thỉnh cầu.
“Đao pháp vừa rồi ngươi dùng hình như không giống đao pháp bình thường?” Lưu Trạm kiềm chế tâm tình kích động, hỏi.
Ngưu Sĩ Lộc là người luyện võ chân chính, đương nhiên có cách lý giải riêng của mình đối với võ học, hắn đĩnh đạc trả lời: “Đao này dài, lưỡi đao cũng dài, nếu dùng theo đao pháp vung chặt chém thông thường thì không thể phát huy được hết uy lực của nó, tiểu nhân dùng thương pháp làm cơ sở, thay đổi một chút, lấy đâm xoay chém làm chủ, bởi vậy nên thoạt nhìn sẽ không giống đao pháp bình thường.”
Câu nói tưởng chừng như đơn giản nhưng lại giải quyết được nan đề trước mắt.
“Ngưu Sĩ Lộc, ngươi có bằng lòng truyền thụ đao pháp này cho những người khác hay không?” Lưu Trạm nghiêm túc hỏi.
Ngưu Sĩ Lộc gần như không cần suy nghĩ, đáp: “Tiểu nhân bằng lòng.”
Lưu Trạm chưa bao giờ bạc đãi nhân tài, sau hôm nay, hắn nghĩ mình có thể trọng dụng Ngưu Sĩ Lộc nhiều hơn.
“Bản tướng quân cho ngươi làm tổng giáo đầu của đội mạch đao, phẩm cấp phó úy.”
Phó úy là chức quan binh chính thức trong quân! Ngưu Sĩ Lộc vô cùng kích động, lập tức quỳ xuống lớn tiếng hô: “Tiểu nhân tuân lệnh!”
“Cây đao này thưởng cho ngươi.”
Trước đó người sử dụng mạch đao không bắt được điểm mấu chốt nên Lưu Trạm mới phân vân không biết nên giao mạch đao vào tay ai, bây giờ đã có công pháp của Ngưu Sĩ Lộc giúp giải quyết vấn đề về độ dài và cân nặng của mạch đao rồi.
Lưu Trạm nghiến răng hạ quyết tâm, hắn muốn thành lập một đội quân kỵ binh dùng mạch đao!
Ngoài ra đội kỵ binh mạch đao này không thể dùng giáp nặng, công pháp của Ngưu Sĩ Lộc mượt mà nước chảy mây trôi như thế, điểm nổi bật nhất chính là sự nhanh nhạy. Giáp nặng cồng kềnh ảnh hưởng rất nhiều đến khả năng ứng biến linh hoạt của cơ thể, cũng ảnh hưởng đến tốc độ của chiến mã, suy ra thích hợp dùng giáp nhẹ hơn.
Giáp nhẹ đủ để chắn mũi tên và vết thương trí mạng là được rồi, chỉ cần đến gần kẻ địch ở khoảng cách nhất định, dùng một chiêu duy nhất giành lấy phần thắng, không cần phải quá tập trung vào việc tự thân phòng thủ.
Quyết định xong chiến lược chính, phân chia binh chủng cũng dễ dàng hơn.
Kỵ binh dùng mạch đao và giáp nhẹ có thể dùng để đánh tiên phong, lấy tốc độ và linh hoạt giành trước ưu thế, mặt khác vẫn phải có một đội quân mặc giáp nặng để làm lá chắn phòng thủ, nhỡ đâu quân địch phá tan được lớp tiên phong.
“Tào Tráng, Lý Tiểu Liên, lập tức lựa chọn binh lính trong toàn quân, những ai nâng được đá ba trăm cân vào đội mạch đao, ai nâng được đá hai trăm cân thì vào đội giáp nặng.”
Sau khi Lưu Trạm hạ lệnh, cả thao trường của thôn Thiên Thương sôi nổi hẳn lên, bừng bừng khí thế bắt đầu tuyển chọn.
Hơn mười tảng đá ba trăm cân được bày ra, binh lính xếp thành hàng dài chờ lên thử sức, có binh lính còn nâng được đá qua đỉnh đầu, hưng phấn bước vào đội mạch đao trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Bình quân cứ một trăm người thì có hai mươi người thông qua bài kiểm tra nâng đá, quân phòng thủ ở sáu huyện Sầm Châu dưới trướng Lưu Trạm có tổng cộng ba vạn người, chiếu theo tỉ lệ kia thì có khoảng sáu ngàn người được vào đội mạch đao đầu tiên.
Còn nhân số nâng được đá hai trăm cân để vào đội giáp nặng không ngờ lại nhiều hơn dự tính của Lưu Trạm, vì vậy Lưu Trạm phải kèm thêm điều kiện phụ, yêu cầu dáng người của binh lính phải to con rắn chắc thì mới được chọn.
Mọi người không đoán ra được dụng ý của Lưu Trạm.
Ngưu Sĩ Lộc là một vị thầy* đủ tư cách, dạy kỹ càng từ những bước cơ sở nhất, mỗi ngày chăm chỉ huấn luyện.
(*nguyên gốc là giáo quan: giáo viên trong quân đội, sĩ quan huấn luyện)
Trước mắt mỗi ngày xưởng chế tạo vũ khí sản xuất được một trăm cây mạch đao, chưa đủ để phân phối hết cho tất cả trong khoảng thời gian này, Lưu Trạm bảo bọn họ tạm dùng gậy gỗ buộc thêm cát cho đủ mười lăm cân để mô phỏng luyện tập.
Không chỉ vậy, chính Lưu Trạm cũng tham gia học bài công pháp dùng mạch đao kia, Ngưu Sĩ Lộc nói thế nào hắn làm theo thế đó.
Đến cả tướng quân cũng đang phải học nên các quan binh khác nào dám xem thường, tất cả đều tham gia huấn luyện hết.
Nhiệm vụ của Tống Phượng Lâm vẫn là quản lý và đốc thúc xưởng chế tạo vũ khí giữ vững tiến độ, sản xuất đủ trang bị cho cả đội.
Mấy chục xưởng rèn và hơn một ngàn người làm việc ngày đêm nối tiếp nhau, Tống Phượng Lâm gần như bất chấp mọi giá, tiêu tốn tiền bạc để hoàn thành mục tiêu nhanh nhất là hai tháng nữa sẽ có đủ vũ khí cho hai vạn quân tinh nhuệ dưới trướng Lưu Trạm.
Cuối cùng, thuẫn binh giáp nặng là nhóm đầu tiên được trang bị đầy đủ.
Lưu Trạm lệnh cho ba ngàn thuẫn binh giáp nặng mặc trang bị vào và chuẩn bị bày trận.
Tấm thuẫn sắt màu xám bạc cao hơn đầu người, thoạt nhìn tưởng rất nặng nhưng được các binh lính di chuyển rất dễ dàng.
“Mấy tấm chắn này trông như một bức tường, an toàn thì an toàn nhưng một tay còn lại làm sao giết được địch?” Nhóm Tào Tráng đứng một bên đưa ra nhận xét.
Lưu Trạm không nói gì, bọn họ cũng không đoán ra.
Lý Phúc Điền được Lưu Trạm gợi ý, bắt đầu tổ chức cho nhóm thuẫn binh giáp nặng bày trận, ba ngàn thuẫn binh giáp nặng giơ tấm chắn lên tạo thành hình tròn như một con thú bằng sắt khổng lồ.
Bên nhóm Tào Tráng không có âm thanh nào nữa.
“Các đệ qua đây.”
Tào Tráng, Tào Minh, Lý Tiểu Liên, Khương Trường Lâm, Vi Thành Quý và Quách Đông Hổ đi sang xếp hàng tập hợp.
Trong mắt Lưu Trạm lộ ra một tia ánh sáng hưng phấn: “Từng người tự chọn lấy cho mình một trăm binh lính mạnh nhất, thử xem có phá được không, ai phá được sẽ có thưởng.”
Cả nhóm lớn tiếng đáp vâng, thực ra bọn họ chẳng quan tâm lắm đến số bạc thưởng kia, chủ yếu là muốn chinh phục thử thách này.
Chẳng mấy chốc nhóm một trăm người đầu tiên tập hợp đông đủ, ai cũng cường tráng như trâu, xắn tay áo sẵn sàng.
Khi tiếng còi chói tai vang lên, Tào Tráng và vài người nữa lập tức vọt đến đầu tiên, trước đó bọn họ đã bàn nhau sẽ dùng tốc độ để làm lực đẩy, có ý đồ đẩy ngã lớp phòng thủ càng nhanh càng tốt.
Kết quả tấm thuẫn sắt không hề xê dịch sứt mẻ một chút nào!
Nhóm thuẫn binh giáp nặng ở bên trong vẫn hiên ngang đứng vững.
“Lật!” Tào Tráng muốn leo lên đỉnh bức tường sắt để tấn công, đúng lúc này, chi chít ngọn giáo gỗ nhô ra từ sau những tấm chắn tưởng chừng như rất kín kẽ kia, chính Tào Tráng còn bị đâm một phát vào bụng.
Nếu đây là giáo thật thì cơ thể này chắc chắn sẽ bị đâm thủng!
“Đệch!” Tào Tráng toát mồ hôi lạnh, cảnh tượng vừa rồi quả thực có hơi đáng sợ.
Bên này nhóm của Tào Tráng bại trận, Lý Tiểu Liên ở bên kia cũng đang tìm cách trèo lên bức tường thì bị một cây gậy gỗ đập vào trán, bất lực ngã ngửa hẳn ra sau.
Chỉ vỏn vẹn mấy trăm người thì căn bản không thể xê dịch được thế trận kia.
“Lên thêm một ngàn người nữa đi.” Lưu Trạm khoanh tay đứng ngoài quan sát, tràn đầy phấn khởi chỉ huy tấn công.
Nhất thời cả thao trường chìm trong khí thế tấn công hừng hực, âm thanh thuẫn sắt bị đâm vang lên ầm ầm đinh tai nhức óc nhưng từ đầu đến cuối không hề có một tấm nào ngã xuống.
“Được rồi.” Lưu Trạm giơ tay, “Lui xuống hết đi, lấy ngựa gỗ lên.”
Những mô hình ngựa gỗ này đều có gắn bánh xe dưới chân, toàn thân khoác giáp nặng, thường ngày hay dùng làm đạo cụ huấn luyện mô phỏng. Trịnh Phong Điền chỉ huy đội ngũ vào tư thế chuẩn bị.
“Dùng sức lực lớn nhất xông lên cho ta.” Lưu Trạm hạ lệnh.
Tức thì, đám binh lính hò hét đẩy ngựa gỗ lao về phía thuẫn binh, tiếng ầm ầm vang lên rung trời.
Khoảng hai lượt công kích thì có thuẫn binh ở bên trong không kiên trì nổi nữa.
Lưu Trạm kịp thời hô dừng lại.
Vậy là đủ rồi, tiếp tục cứng đối cứng khả năng cao sẽ khiến binh lính bị thương.
“Thuẫn binh phải tăng cường rèn luyện hơn nữa, lên chiến trường cần chống chịu được ít nhất là mười làn sóng kỵ binh tấn công thì mới gọi là đủ tiêu chuẩn.” Lưu Trạm nghiêm khắc nói, thực ra trong lòng hắn đã rất hài lòng rồi.
“Hôm nay mọi người vất vả rồi, lát nhớ nói đầu bếp cho thêm cơm.”
Giữa hạ, cây cỏ trên núi Tề Vân tươi tốt ngập tràn sức sống, lúa ở ruộng bậc thang lên mơn mởn xanh mượt.
Trong khung cảnh yên bình đó, thám báo từ đất Yến trở về nóng ruột đến độ vứt luôn roi, thúc ngựa phi như bay khiến cho đàn cò dưới ruộng sợ hãi bay vù.
“Bẩm tướng quân! Đại quân của nước Yến đang dần nam tiến! Binh lực khoảng hơn hai mươi vạn!”
Lưu Trạm đang mặc bộ quan phục màu xanh đen, tay phải cầm một thanh chủy thủ ngắm nghía, tin này của thám báo thực ra không hề làm hắn bất ngờ.
Cái gì đến vẫn sẽ đến.
“Đại quân của nước Yến đang xuôi xuống tới bình nguyên Triệu Đông, dự tính khoảng nửa tháng nữa sẽ tới bình nguyên Thương Hà.”
Nửa tháng, đối với quân Tề Vân mà nói cũng đủ thời gian chuẩn bị rồi.
Trong phòng, chư tướng của quân Tề Vân đang có mặt đầy đủ, sắc mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm túc.
“Từ đầu xuân năm nay, thỉnh thoảng quân Yến lại gây rối ở Chu Thụ Khẩu, trận chiến này, Thông Thiên Quan cũng sẽ là một mục tiêu trong kế hoạch của người Yến.”
Giọng nói trầm ổn của Lưu Trạm phảng phất như thể xuyên thấu nhân tâm, những người trong phòng hít sâu tập trung cao độ.
“Ba năm trước chúng ta bảo vệ được, ba năm sau đương nhiên cũng sẽ không sợ, nhưng mà…” Lưu Trạm lạnh lẽo quét mắt một lượt, “Nếu chỉ cố thủ thì sao có thể xứng đáng với bộ áo giáp đang mặc trên người? Sao có thể không làm các huynh đệ tử trận trong trận chiến ba năm trước thất vọng?”
Trước nay cố thủ chưa bao giờ là lựa chọn hàng đầu của Lưu Trạm, hắn chăm chỉ huấn luyện, nhẫn nại chịu đựng không phải là để chỉ đóng kín cửa thành lại!
“Lần này quân Tề Vân chúng ta sẽ đánh một trận tử chiến với quân Yến ở bên ngoài Chu Thụ Khẩu, các ngươi có sợ không?”
Nhất thời, tình cảm xúc động của quần chúng tăng vọt, tiếng hô vang đáp lại như muốn thổi bay cả nóc nhà đi.
So với quân Tề Vân khí thế ngất trời, ở đại doanh quân bắc lúc này lại chìm trong bầu không khí nặng nề tĩnh lặng.
“Đại tướng quân, ta đã nói là hồi kinh sớm đi, ông nhìn xem! Bây giờ người Yến lại tới nữa!” Duệ Vương suy sụp tinh thần, nương theo men say chạy tới náo loạn trước mặt Chu Thiền.
Trong thư phòng của Chu Thiền lúc này có Từ Mục Viễn, Trương Thái Ninh và phó tướng Chu Tùy, mọi người không ngờ Duệ Vương lại xông tới trong trạng thái say khướt khiến tất cả cùng xấu hổ như vậy.
Duệ Vương không quan tâm, vẫn ồn ào như cũ: “Ta nói là phải đi, ông một mực không cho ta đi, ta nói ta phải hồi kinh! Người Yến tới rồi, bây giờ ta không đi được nữa, đều tại ông!”
“Các ngươi còn thất thần ra đấy làm gì, Duệ Vương say rồi, đưa Duệ Vương về đi!” Sắc mặt Chu Thiền đen thui, quát.
Quản gia vội vàng dẫn theo hạ nhân tới muốn kéo Duệ Vương xuống, hai bên giằng co hồi lâu, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Từ trên xuống dưới đại doanh quân bắc ai cũng biết Duệ Vương nóng lòng muốn về nhà lắm rồi, chỉ vì Chu Thiền lưu luyến quyền lực của đô đốc Bắc Cương nên mới cưỡng ép giữ Duệ Vương lại, không ngờ quân Yến xâm phạm quy mô lớn xuống phía nam, cái chức đô đốc Bắc Cương trở thành một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Lần này thám báo mang theo tin tức xác thực trở lại thành Tấn Dương, vốn dĩ Chu Thiền còn ôm một ít hy vọng may mắn nhưng giờ khắc này chính ông ta cũng luống cuống tay chân.
Duệ Vương đến làm ầm ĩ, Chu Thiền cũng không đoái hoài đến chuyện giảng hòa nữa, chỉ sai hạ nhân kéo Duệ Vương đi.
Trong thư phòng trở về yên tĩnh, tuy nhiên lại lộ ra một tia quái dị.
Từ Mục Viễn và Trương Thái Ninh là hai lão tướng giàu kinh nghiệm thực chiến im lặng không nói câu nào, đám người thân cận với Chu Thiền và gia thần của gia tộc họ Chu cũng không biết nên nói gì.
“Trận chiến này ta nên ứng phó như thế nào?” Cuối cùng Chu Thiền vẫn phải bỏ mặt mũi của mình xuống, chủ động đặt câu hỏi.
Chu Tùy thấy mọi người vẫn giữ im lặng nên đứng lên nói: “Mạt tướng cho rằng chúng ta nên cố thủ ở Tấn Dương, nếu cần thiết thì phải từ bỏ Cấp Dương Quan.”
“Nói lung tung!” Từ Mục Viễn quát to, “Đoạt lại Cấp Dương Quan cần bao nhiêu mạng người ngươi quên rồi sao!? Vậy mà bây giờ lại dễ dàng từ bỏ!? Ngươi thấy mình có xứng với những hài cốt phơi bên ngoài Cấp Dương Quan không!?”
Thực ra lời Chu Tùy nói cũng chính là những gì Chu Thiền muốn nói, gã chỉ là một kẻ nói hộ Chu Thiền và chịu mắng thay mà thôi, Chu Tùy không nói gì nữa, thức thời ngậm miệng.
“Không tập trung lại một chỗ mà chia binh ra thành hai đường để phòng thủ.” Chu Thiền đã nghĩ xong sẵn trong đầu, “Từ tướng quân toàn quyền chỉ huy chiến sự ở Cấp Dương Quan, bản tướng quân và Duệ Vương sẽ đóng ở Tấn Dương.”
Đối với sắp xếp này của Chu Thiền, Từ Mục Viễn và Trương Thái Ninh cũng chẳng bất ngờ mấy.
Gia tộc họ Chu đương nhiên phải ở Tấn Dương để có đường lui nhanh hơn, còn hòn đảo biệt lập Cấp Dương Quan kia gần như không còn tồn tại trong nhận thức của Chu Thiền nữa rồi.
Trận chiến này, đến chính Chu Thiền cũng không nghĩ là mình sẽ thắng.
Tháng bảy giữa hè, quân Yến chính thức tuyên chiến với Đại Sở, đại quân ba mươi vạn người thể hiện quyết tâm muốn nuốt trọn Bắc Cương làm cho Đại Sở chấn động.
Bá tánh Bắc Cương hoảng sợ tột độ, binh lính chuẩn bị sẵn tâm lý đi chịu chết, nhận được tin tức triều đình Đại Sở lại tiếp tục tranh chấp quay xung quanh vấn đề có nên tăng binh cho Bắc Cương hay không.
Gia tộc họ Trần và họ Lữ cầm đầu, cực lực phản đối.
“Đầu xuân năm nay Tây Nhung liên tục dẫn quân vào Hán Trung đốt giết cướp đánh, đại quân hai mươi vạn đóng ở Hán Trung tức là đang canh giữ cửa phía tây bắc, nếu điều đại quân này đi khỏi Hán Trung, người Tây Nhung tổ chức xâm chiếm thì phải làm thế nào?”
“Hải tặc phương nam hung hăng ngang ngược, thôn trang ở vùng duyên hải vắng vẻ hoang tàn, quân nam ốc còn không mang nổi mình ốc, lấy đâu ra binh lực chi viện cho phương bắc?”
“Thiên hạ loạn lạc, liên tục trưng binh hằng năm, quân hộ mười người đi hết bảy tám, nếu cứ trưng nữa thì quân hộ sẽ tuyệt hậu!”
Bên phía gia tộc họ Chu tất nhiên cũng sẽ mỉa mai đáp trả.
“Theo như lời các ngươi thì chẳng khác nào triều đình đã hết sạch binh?”
“Hiện giờ tình hình phía bắc đang nguy cấp, việc cấp bách nhất bây giờ là phải tổ chức chi viện cho phương bắc.”
Thế nhưng lần này họ Chu lại quên mất mình có một nhược điểm bị các thế gia nắm trong tay.
“Quân bắc có binh lực hai lăm vạn cộng thêm chiêu mộ trai tráng ngay tại chỗ, đối đầu với đại quân ba mươi vạn thì có gì mà phải sợ?” Gia chủ họ Trần nhếch khóe miệng châm chọc.
Khuôn mặt của Chu đại thừa tướng không lộ ra biểu cảm gì nhưng trong lòng lại cực kỳ khó chịu.
Dù sao lão cũng không thể nói rằng con số thực tế của quân bắc chỉ có mười hai vạn người được, còn lại toàn là báo khống.
Các thế gia sống lâu đời ở kinh đô chưa bao giờ có kinh nghiệm hành quân đánh giặc, chỉ biết tranh thủ tình hình chiến tranh để báo khống ăn xén mà lại không tính tới cảnh mình bị phản phệ.
Trước kia họ Chu chỉ làm hại các tướng quân địa phương, lần này sơ sảy gặp báo ứng lên chính bản thân mình.
Thực ra năm ngoái Chu đại thừa tướng cũng gửi thư muốn Chu Thiền đưa Duệ Vương quay về, tránh cho xảy ra biến cố gì đấy không lường trước được.
Đối với gia tộc họ Chu mà nói, nâng Duệ Vương lên làm thái tử để ngày sau đăng cơ làm đế mới là đại sự hàng đầu, nhưng mà Chu Thiền lại tin vào nhóm phụ tá của mình, cho rằng phải năm sau thì quân Yến mới xuôi nam được.
Những thế gia đứng ra phản đối tăng binh đều ngầm hiểu rõ trong lòng rằng quân bắc căn bản không có đủ hai lăm vạn người, nhưng mà ai nấy đều giả câm giả điếc hết.
“Trận chiến này Chu đại tướng quân nhất định phải thay bệ hạ bảo vệ thật tốt non sông Bắc Cương, nếu không thì họ Chu sao có thể xứng với vinh sủng suốt thời gian qua của bệ hạ, đúng không?” Gia chủ họ Lữ đổ thêm dầu vào lửa.
Bọn họ không thể bỏ qua cơ hội dẫm nát họ Chu lần này được, thậm chí còn hận không thể làm cho Chu Thiền và Duệ Vương chết luôn ở Bắc Cương.
Còn việc để mất lãnh thổ Bắc Cương vào tay nước Yến, chỉ cần cơ hội đẩy ngã họ Chu thôi, một hai tòa thành ba bốn ngọn núi hoang đáng là gì đâu?
Gia chủ họ Chu thật sự không còn cách nào khác để thuyết phục Tuyên Đế và quần thần, lão đành viết một phong thư gửi cho con trai mình nói chuyện tăng binh vô vọng, tự chuẩn bị tốt để bỏ chạy đi.
*
[Hết chương 73]