Sau khi tuyết lớn đổ xuống, tất cả những công việc ở trấn Thương Vân tạm thời ngừng lại, phủ tướng quân và Tống phủ cơ bản đã hoàn thiện rồi, chỉ cần chờ đầu xuân sang năm sửa sang thêm một số chi tiết cuối cùng nữa là có thể vào ở.
Trước khi tuyết dày ngập núi Lưu Trạm tranh thủ đi một chuyến tới trấn Thương Vân xem xét, trong đây đã có khoảng mấy chục hộ gia đình chuyển vào sống một thời gian rồi.
Trở lại tiểu viện ở huyện Võ Nguyên, Lưu Trạm vội vã nói cho Tống Phượng Lâm biết nhiệt độ ở trấn Thương Vân quả nhiên cao hơn một ít so với trên núi.
Tuyết lớn nên không tiện ra ngoài, đa số thời gian ban ngày Tống Phượng Lâm dùng để đọc sách hoặc dạy Lưu Du Ninh luyện chữ.
Mấy ngày nữa bọn họ sẽ lên núi về nhà họ Lưu tiếp tục trải qua mùa đông, cha mẹ ở gần mà lại tách ra ăn tết thì không nên cho lắm, trong khoảng thời gian này Lưu Trạm tranh thủ hết sức có thể, gần như mỗi ngày bám dính lấy nhau.
Một ngày nọ sau giờ ngọ, trong sân đột nhiên vang lên tiếng của hạ nhân nhà họ Lưu, ngữ điệu rất nóng ruột và kinh hãi: “Tướng quân, ngài mau về nhà xem thử đi, đại tiểu thư một mực đòi treo cổ, trong nhà đang loạn hết lên rồi.”
Lưu Trạm tiện tay kiếm cái áo khoác vào, hỏi: “Sao lại vậy?”
Hạ nhân ấp úng trả lời: “Là… là đại tiểu thư cùng người ta… cùng người ta chạy trốn rồi bị nhị lão gia bắt lại.”
“Bỏ nhà theo trai?” Lưu Trạm kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy thật buồn cười, “Là thằng nhóc nhà nào có năng lực lừa gạt nữ nhi nhà họ Lưu chúng ta vậy?”
Hạ nhân xấu hổ đáp: “Tướng quân, ngài còn tâm trạng cười nữa sao? Trong nhà đang loạn lắm rồi…”
Lúc này Tống Phượng Lâm cũng đã mặc đồ xong bước ra: “Chúng ta về xem thử.”
Đại tiểu thư nhà họ Lưu chính là trưởng nữ của Lưu Học Dật – Lưu Duyệt Hinh, sang năm tròn mười chín tuổi. Trưởng bối nhà họ Lưu không muốn hạ mình kết thân với những nhà thường dân nên hôn sự của con cháu trong nhà cứ bị trì hoãn rồi lại trì hoãn.
Mấy đứa nhỏ thì không nói làm gì nhưng tuổi của Hinh Nhi thì không thể trì hoãn thêm được nữa.
Đầu năm nay Lưu Đồng Tân gửi thư tới nói rằng trong chi thứ của gia tộc họ Lưu có một vị tiểu thư mới chết trẻ, cha mẹ nàng vô cùng đau buồn nên chưa xóa tên nàng trong hộ tịch. Lưu Đồng Tân tính cho Lưu Duyệt Hinh xuất giá dưới danh nghĩa của đứa bé đó, làm vậy là có thể quay trở về Trung Nguyên và gả cho những nhà môn đăng hộ đối.
Nhà họ Lưu hết mực tán thành với kế hoạch này, đến lão thái thái cũng cảm thấy rất tốt.
Mong muốn của trưởng bối luôn là gả được nữ nhi nhà mình cho những nhà môn đăng hộ đối, tuy chỉ đang dùng tên của người khác nhưng dù gì cũng được đổi sang xuất thân tốt hơn, tương lai sẽ được an nhàn hưởng phúc, không ngờ Lưu Duyệt Hinh lại nói trong lòng mình có người nên nhất quyết không đồng ý.
Tiểu tử kia là người làm thuê của cửa hàng Lưu Ký, tên Trần Công, năm nay hai mươi tuổi, ngoại hình khá tuấn tú.
Nhờ tính cách nhạy bén và biết đối nhân xử thế nên được Lưu Thành vừa ý, luôn đi theo bên cạnh Lưu Thành làm việc, chờ tuổi tác lớn thêm ít nữa, mài giũa tâm tính và tích lũy kinh nghiệm là có thể cho lên làm chưởng quầy.
Thỉnh thoảng Lưu Thành cũng dẫn theo Trần Công đi cùng về nhà họ Lưu, nào ngờ thằng nhóc này thế mà lại được Lưu Duyệt Hinh để mắt.
Nếu là học sinh của thư viện Vân Trung có công danh trên tay, cho dù xuất thân hơi thấp nhưng Lưu Học Dật vẫn miễn cưỡng tạm chấp nhận.
Nhưng Trần Công thì lại hoàn toàn là xuất thân tiện tịch, nhờ mấy năm nay đi theo Lưu Thành nên mới tích cóp được một ít của cải, chỉ có một gian nhà ba phòng và vài mẫu ruộng riêng thì sao mà Lưu Học Dật hài lòng được?
Việc này bàn thế nào chăng nữa cũng không thể thành, Lưu Học Dật nói thẳng hết ra, đêm ngày hôm đó Hinh Nhi để lại một bức thư rồi bỏ trốn.
Nhà họ Lưu nay đâu còn như xưa, Tào Tráng đang đóng quân ở Thông Thiên Quan, nghe nói đại tiểu thư nhà họ Lưu mất tích lập tức kinh động đến cả binh doanh.
Tào Tráng đích thân dẫn theo một ngàn binh lính lục soát từng nhà từng thôn trên núi. Trần Công vốn định đưa Lưu Duyệt Hinh xuống núi, không ngờ trời đổ tuyết lớn nên chỉ có thể tìm một gian nhà nhỏ ở tạm, chờ tuyết ngừng rơi rồi lại đi tiếp.
Hai người chân trước vừa mới bước vào nhà thì chân sau bị bắt, Lưu Học Dật nhìn thấy hai đứa trẻ đang ôm nhau, nổi giận đến mức mắt chuyển màu đỏ tươi, không nói hai lời rút đao của binh lính chém Trần Công một phát.
Lưu Duyệt Hinh chứng kiến hết thảy, ngất xỉu ngay tại chỗ, lúc tỉnh lại bắt đầu đòi treo cổ tự sát.
Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm cưỡi ngựa lên núi, áo choàng lông chồn vừa dày vừa nặng nhưng vẫn bị gió tuyết thổi tốc lên, hai bóng dáng một đen một trắng đi song song nhau trên con đường núi uốn lượn.
“Sao tao lại sinh ra một đứa con gái bại hoại nền nếp gia phong như mày!”
“Mày muốn chết thì cũng đừng có chết trong nhà, ô uế!”
“Tao muốn giết nó đấy, không giết nó thì mày có chết tâm được không?”
Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm mới đi đến cổng đã nghe thấy tiếng Lưu Học Dật tức giận mắng chửi liên hồi.
Lưu Trạm đặt Lưu Du Ninh đang cuộn tròn trong lòng mình xuống, xoa đầu ý bảo nó đi cùng hạ nhân sang chỗ bà nội.
“Tướng quân!” Lính canh nhìn thấy Lưu Trạm lập tức hành lễ, nhỏ giọng nói thêm: “Tào đại nhân sai tiểu nhân chuyển lời, người không chết, đã cứu được rồi.”
Lưu Trạm gật đầu.
Trần Công kia Lưu Trạm cũng có biết, trong ấn tượng của hắn thì đó là một thằng nhóc thông minh chăm chỉ nhưng mà xuất thân không tốt lắm, hồi còn nhỏ từng làm ăn xin xin cơm ở huyện thành.
“Phượng Lâm, Trần Công kia thế nào?”
Hai người sóng vai nhau đi qua dãy hành lang gấp khúc hướng về phía phòng khách.
Khoảng một năm nay Trần Công dần dần có thể một mình gánh vác công việc, ngoại trừ Lưu Thành ra thì Trần Công cũng hay báo cáo lại tình hình của cửa hàng cho Tống Phượng Lâm, hiểu biết của Tống Phượng Lâm đối với Trần Công đương nhiên nhiều hơn Lưu Trạm.
“Cũng không tệ.” Tống Phượng Lâm đáp.
Được Tống tiên sinh đánh giá một câu không tệ chứng tỏ thằng nhóc này cũng có điểm ưu tú hơn người, Lưu Trạm gật đầu.
Khi Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm xuất hiện, âm thanh mắng chửi của Lưu Học Dật lập tức ngừng lại.
“Sao lại còn kinh động đến cả hai đứa? Ta xử lý tên tặc tử kia rồi, chuyện này đã xong, cứ thế cho qua đi.” Lưu Học Dật cứng cổ nói.
Nhắc đến việc này, Lưu Học Uyên ngồi ở chủ tọa trầm giọng trách cứ: “Nhị đệ, dù thế nào thì đệ cũng phải mang người về nhà nói chuyện chứ? Sao có thể vung đao chém người ta như vậy?”
“Nó làm bẩn nữ nhi của đệ, đệ không được giết nó à? Đệ còn hận không thể băm vằm nó ra!” Lưu Học Dật nghiến răng nghiến lợi.
Hạ nhân cởi áo choàng cho Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm, bưng thêm trà nóng lên, Lưu Trạm kéo Tống Phượng Lâm ngồi xuống bên cạnh mình, đặt chung trà ấm vào bàn tay lạnh lẽo của y, xong xuôi mới quay sang nhìn Lưu Học Dật.
“Nhị thúc, có phải thúc đã quên mất nhà chúng ta cũng là tiện tịch?”
Lưu Học Dật nhất thời nghẹn lời.
“Nhị thúc, không phải cháu muốn nói gì thúc.” Lưu Trạm uống một hớp trà, ánh mắt cực kỳ bình thản nói tiếp: “Ngày nào còn có cháu ở đây, nhà chúng ta chính là toàn bộ sáu huyện Sầm Châu này, muội muội của cháu dù gả cho ai, sáu huyện Sầm Châu này có kẻ nào dám khinh thường? Kẻ nào dám phê bình? Cho dù Hinh Nhi chọn sai người đi chăng nữa thì thằng nhóc kia cũng chỉ có thể kẹp chặt đuôi mà sống, lấy một cái mạng nhỏ đó có gì khó đâu?”
Lưu Trạm đặt chung trà xuống bàn.
“Nếu không có cháu, thúc muốn Hinh Nhi cải trang thành đích nữ thế gia xuất giá, nhà chồng muốn đánh muốn giết chẳng phải chỉ cần một câu thôi sao? Bao gồm cả vinh hoa phú quý mà hiện tại nhà chúng ta đang có, thúc thấy thế nào?”
Bầu không khí như ngưng đọng. Ba anh em nhà họ Lưu, Tống Nghi Quân và Lưu quản gia không nói gì, trong phòng khách an tĩnh chỉ có tiếng lách tách của củi gỗ cháy trong lò sưởi.
Phú quý của nhà họ Lưu, hưng thịnh của thư viện Vân Trung, thế lực ở sáu huyện Sầm Châu, thậm chí là hơn một vạn binh lính ở quân doanh, hết thảy những thứ này đều có liên quan đến Lưu Trạm, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Cho dù xuất thân của Trần Công có thấp thì cũng là người làm việc dưới tay Lưu Trạm, là tốt hay là xấu thế nào cũng phải do Lưu Trạm định đoạt, bất luận Lưu Học Dật tức giận đến mấy cũng không nên chém người.
Lời này của Lưu Trạm cũng giữ cho Lưu Học Dật vài phần mặt mũi, nhiều khi tồn tại thì dễ chứ sống thì rất khó.
Lưu Học Dật cũng hiểu mình quả thực đã xúc động quá mức, không nên chém người như vậy, cũng không nên bỏ qua Lưu Trạm tự tiện xử lý người của hắn, nhất thời sắc mặt lúc hồng lúc trắng.
“Nhưng… nhưng mà ta… ta đã…”
Lưu Trạm ngắt lời: “Cứu được rồi, thúc nhìn lại một thân công phu mèo cào của mình xem đủ sức giết được ai?”
Tất cả người trong phòng đồng loạt thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Cứu được là tốt rồi.” Nét mặt Lưu Học Uyên thả lỏng nhưng chợt nhớ ra vậy thì rắc rối này vẫn chưa kết thúc, “Trạm Nhi, vậy con xem việc này nên làm thế nào?”
Nếu người vẫn còn sống thì phải giải quyết đôi uyên ương cùng nhau bỏ trốn này thế nào?
Dù sao Trần Công coi như cũng là một tiểu quản sự của cửa hàng Lưu Ký, bây giờ Lưu Trạm đã có mặt, vẫn nên nghe thêm ý kiến của Lưu Trạm.
Lưu Trạm thản nhiên nói: “Nữ nhi nhà họ Lưu chúng ta mặc kệ là gả cho ai, chỉ cần có con ở đây thì một ngày cũng sẽ không phải sống khổ cực, nhưng mà cành cây nhà họ Lưu cũng không phải thứ dễ trèo, một đao kia của nhị thúc cũng chẳng tính là oan.”
Nghe vậy, không chỉ Lưu Học Dật mà sắc mặt của các trưởng bối cũng tốt hơn rất nhiều, nghĩ thầm chính là vậy, không thể để thằng nhóc kia chiếm hời quá dễ dàng.
“Con chỉ nói thế thôi, hôn sự này có thành hay không tùy thuộc hết vào ý của nhị thúc.” Lưu Trạm nói.
Không một gia đình nào không gặp rắc rối, huống chi thành thân chính là đại sự cả đời, Lưu Trạm đưa ra một đáp án mở vì hắn vẫn hiểu trên hết chính là vận mệnh khó lường.
Tương lai sau này có hạnh phúc hay không cuối cùng chỉ có thể tùy thuộc vào chính bản thân Lưu Duyệt Hinh mà thôi.
Lưu Học Dật muốn suy nghĩ kỹ càng hơn, nếu bắt ông lập tức phải chấp nhận Trần Công thì đó là chuyện không thể, hôn sự này tạm thời chỉ có thể gác lại nhưng ít ra không còn căng thẳng và ầm ĩ giống lúc trước nữa.
Nói đến chuyện hôn sự, Lưu Học Uyên bỗng nhớ tới lời của lão thái thái: “Trạm Nhi, tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, ý của bà nội là nạp cho con một tiểu thiếp trước, sau này sự nghiệp của con ổn định hơn sẽ chọn một nữ tử xuất thân thế gia môn đăng hộ đối làm vợ.”
Chuyện muốn tới sớm muộn sẽ tới, Lưu Trạm chậm rãi bưng trà lên uống một hớp rồi nói: “Kiếp này con sẽ không thành thân.”
Tức thì, tất cả mọi người khiếp sợ nhìn Lưu Trạm, sắc mặt của Lưu Học Uyên trắng bệch: “Tại sao!?”
Lưu Trạm vẫn thản nhiên như cũ, âm thầm liếc về phía Tống Phượng Lâm cũng đang ra vẻ bình tĩnh ngồi bên cạnh.
“Đầu năm nay lúc con trưng binh ở Thụy Xương tình cờ gặp được một tiên nhân đang vân du tứ phương, tiên nhân và con có duyên, nói con tướng mạo bất phàm, còn chủ động xem mệnh cho con, con cũng nhờ gợi ý này mới hạ quyết định.”
Lưu Học Uyên căng thẳng hỏi lại: “Tiên nhân kia nói gì?”
Lưu Trạm nặng nề đáp: “Tiên nhân nói con là thiên sát cô tinh hạ phàm, làm tướng có thể đại sát tứ phương, thuận buồm xuôi gió, nhưng giết chóc quá nhiều nên đời này chú định không vợ không con, nếu miễn cưỡng thành thân sẽ mang họa về cho người nhà, con nghĩ thà tin tưởng còn hơn bỏ qua, vậy nên mới quyết định kiếp này sẽ không thành thân, gia nghiệp ngày sau truyền lại cho Tông Nhi kế thừa.”
Dứt lời, Lưu Trạm còn tỏ vẻ tiếc nuối thở dài một hơi.
Người xưa rất dễ tin vào quỷ thần, dám khinh người nhưng không dám khinh trời, tiên nhân phê mệnh chắc chắn sẽ không có ai dám tùy tiện nghi ngờ.
Sắc mặt Lưu Học Uyên càng trắng hơn, đấm tay lên ngực thùm thụp, nửa ngày không nói nên lời.
Tống Nghi Quân cũng trầm mặt, lộ rõ biểu cảm tiếc nuối.
Lưu Học Dật và Lưu Học Lễ thì tròn mắt há miệng kinh ngạc.
Để che giấu tâm trạng bất ổn của mình, Tống Phượng Lâm bưng chung trà lên uống từng ngụm nhỏ, trong số những người đang có mặt ở đây, chỉ có duy nhất mình Tống Phượng Lâm biết những lời vừa rồi của Lưu Trạm toàn là nói hươu nói vượn.
Nhưng Tống Phượng Lâm cũng không ngờ Lưu Trạm lại nói được làm được, hắn thực sự không có ý định thành thân.
“Trạm Nhi, dù vậy thì con cũng phải có người hầu hạ…” Lưu Học Uyên đau lòng.
Lưu Trạm nói: “Con vẫn luôn thanh tâm quả dục.”
“Khụ khụ khụ!” Tống Phượng Lâm sặc nước trà ho sù sụ.
Da mặt Lưu Trạm không hổ là dày ngang tường thành, vẫn không đổi sắc bịa đặt: “Cha, nhân sinh khổ đoản, thế sự vô thường, mệnh của con đã như thế thì cha cũng đừng cưỡng cầu nữa.”
Hai mắt Lưu Học Uyên đỏ bừng, tim đau như bị dao cắt, đứa con trai này của ông ngần ấy năm bôn ba sống không dễ dàng gì, thế mà bây giờ lại…
Ông muốn phản bác lại lời của tiên nhân kia nhưng Lưu Trạm lại thà tin còn hơn bỏ qua nên Lưu Học Uyên không thể nói gì thêm được nữa, có ai dám đảm bảo sau khi Lưu Trạm thành thân sẽ bình an không sao không?
“Chuyện này cứ quyết định vậy đi.” Lưu Trạm nói.
Tin xấu nhanh chóng truyền tới hậu viện, lão thái thái khóc sướt mướt đòi gặp Lưu Trạm, Lưu Trạm đành phải tới tận nơi trấn an bà nội mình và cả Triệu thị.
Chuyện Lưu Duyệt Hinh bỏ trốn hoàn toàn bị chuyện mệnh cách của Lưu Trạm làm cho lu mờ, trên dưới nhà họ Lưu không ai dám dại dột gây sự trong khoảng thời gian này, đến cả Lưu Duyệt Hinh vẫn luôn ầm ĩ đòi chết đòi sống cũng không dám quậy nữa.
Bữa cơm tối trôi qua trong bầu không khí đong đầy áp lực và bi thương.
Ban đêm, Tống Phượng Lâm nằm trên giường đất đọc sách. Bắt đầu mùa đông năm nay Lưu Minh Tông chuyển sang ở phòng riêng, Lưu Du Ninh tạm thời tới ngủ cùng phòng với Lưu Minh Tông, Lưu Trạm rón rén cạy cửa sổ nhảy vào làm Tống Phượng Lâm giật mình hoảng sợ.
“Tại đệ khóa cửa.”
Vậy nên đây là lý do huynh vào bằng đường cửa sổ à? Tống Phượng Lâm cạn lời.
Lưu Trạm cởi áo ngoài ra, chui vào ổ chăn ôm lấy Tống Phượng Lâm: “Đêm nay ta muốn ngủ ở đây.”
“Không được! Nhỡ bị phát hiện!”
“Phát hiện cũng sẽ không có ai nghĩ nhiều đâu, cùng lắm thì cho rằng chúng ta thắp nến tâm sự cả đêm thôi.”
Trong căn phòng tối đen phát ra tiếng sột sột soạt soạt.
Sau lưng Tống Phượng Lâm là một nguồn nhiệt nóng rực, y túm lấy chăn cố gắng khắc chế để không phát ra âm thanh.
“Phòng này của đệ ở xa mà, không sao đâu, cứ bỏ ra để ta nghe một chút.”
Tống Phượng Lâm vùi mặt sâu hơn vào lớp chăn nệm, kiên trì không phát ra tiếng nào.
Lưu Trạm hôn lên vầng trán mướt mồ hôi của đối phương: “Không có gì muốn khen thưởng cho ta à?”
Tống Phượng Lâm mở mắt ra, trong đôi mắt phượng toàn là sương mù mờ mịt, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thể nói thành câu.
Lưu Trạm hơi nhổm dậy, nhìn khuôn mặt diễm lệ vẫn chưa rút đi hết sắc xuân của người bên cạnh mình, hắn giúp đối phương lau bớt mồ hôi, bỗng nhiên lại cúi đầu xuống hôn sâu, hôn một lúc lại bắt đầu rục rịch.
Ngoài phòng gió tuyết rít gào, đập thành từng đợt vào cửa sổ, che đi hết toàn bộ cảnh xuân ở bên trong.
Sáng hôm sau mới canh năm trời vừa hửng Lưu Trạm đã dậy, hắn buông Tống Phượng Lâm đang nằm ngủ say trong lòng mình ra, đắp kín chăn cho y cẩn thận rồi nhẹ nhàng rời giường.
Lưu Trạm khoác lại cái áo hôm qua, buộc tạm đai lưng, mở cửa thì bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hết hồn.
Chỉ thấy toàn tuyết là tuyết, tuyết ở hành lang cao vượt qua thắt lưng của một người trưởng thành, nếu bây giờ muốn về phòng thì hắn phải lội qua đống tuyết này.
Người nhà họ Lưu, bao gồm cả những hạ nhân mà Lưu Thành mới tìm về chưa bao giờ phải trải qua mùa đông nào giá rét như thế này. Năm ngoái trên núi Tề Vân chỉ có tuyết rơi nhiều vào khoảng trước và sau tết âm lịch, tuyết cũng chỉ cao gần đến thắt lưng, mỗi ngày dậy sớm một chút dọn tuyết là vẫn đi lại được bình thường.
Bởi vậy nên hôm qua bọn họ không dựng vách chắn tuyết cho hành lang, ngờ đâu chỉ mới một đêm thôi đã kinh khủng vậy, nếu cứ rơi thế này trong hai ba ngày nữa thì sẽ ra sao?
“Đừng về ngay, trời quá lạnh.” Không biết từ khi nào Tống Phượng Lâm cũng đã dậy, y nhíu mày nhìn “bức tường” tuyết ngoài cửa.
Lưu Trạm đóng cửa lại, đúng là không cần thiết phải lội tuyết về ngay, chi bằng cứ nằm ở đây chờ hạ nhân dậy quét xong rồi về.
“Ngủ đi.” Lưu Trạm cởi áo ngoài ra, leo lên giường đất ôm lấy Tống Phượng Lâm.
Chẳng mấy chốc mà nhóm hạ nhân cũng lục tục dậy, nhất thời ai cũng bị tuyết làm cho kinh hãi, Lưu quản gia chỉ huy nhóm hạ nhân quét tuyết nhưng độ khó cũng cực kỳ cao, chỉ có thể quét tạm trước một con đường nhỏ để không ngăn cản việc đi lại.
Đêm qua Lưu Học Uyên thức trắng, việc tiên nhân đoán mệnh kia dù nghĩ thế nào ông cũng không thể tiêu hóa nổi.
Lưu quản gia và nhóm hạ nhân vừa dọn xong một con đường nhỏ thì Lưu Học Uyên vội vàng đi tìm Lưu Trạm, không ngờ trong phòng lại chẳng có ai. Căn phòng này rõ ràng đêm qua không có ai ngủ, đệm chăn vẫn xếp gọn chỉnh tề.
“Đại thiếu gia đâu rồi?” Lưu Học Uyên kinh ngạc hỏi.
Có hạ nhân lanh mồm lanh miệng trả lời: “Tối qua tiểu nhân nhìn thấy tướng quân đi tới phòng của Tống tiên sinh.”
Nhà họ Lưu chỉ có ba khoảng sân to chừng đó, lại có tổng cộng hơn mười hạ nhân, chủ tử đi đâu cũng không thể tránh được tai mắt của bọn họ.
Lưu quản gia muốn ngăn cản nhưng không kịp, Lưu Học Uyên đang nóng ruột nên không muốn chờ đợi, ông lập tức quay đầu đi về phía phòng của Tống Phượng Lâm.
Lưu Trạm đang ôm Tống Phượng Lâm ngủ say sưa ngon lành, Lưu Học Uyên đẩy cửa ra thì nhìn thấy cảnh tượng này.
Con trai nhà mình đang ôm chặt Tống Phượng Lâm, còn Tống Phượng Lâm thì chỉ lộ ra nửa cái đầu, gối lên cánh tay Lưu Trạm, cảm giác thân mật vô hình khiến cả căn phòng trở nên ấm áp hẳn lên.
Lưu quản gia không cho bọn hạ nhân đến gần, nghĩ thầm lại sắp có chuyện lớn rồi đây, không biết đại thiếu gia định ứng phó thế nào.
Lưu Học Uyên đóng cửa phòng lại, trầm mặt xoay người rời đi.
Từ khi cha con nhà họ Tống đến nhà họ Lưu, Lưu Trạm vẫn luôn rất thân thiết với Tống Phượng Lâm, Lưu Học Uyên cho rằng hai đứa trẻ tuổi xấp xỉ nhau, lại cùng trải qua nỗi bất hạnh giống nhau nên nảy sinh đồng cảm, coi nhau như huynh đệ ruột thịt trong nhà, đây hoàn toàn là chuyện tốt.
Nhưng giờ này khắc này, Lưu Học Uyên đột nhiên có cảm giác mình vừa giác ngộ đạo lý.
Cái gì gọi là không ai hiểu con trai bằng cha, đứa con trai này của ông nhìn có vẻ tùy tiện nhưng vô cùng kiêu ngạo, người khác sẽ không dễ dàng thân thiết với nó được như vậy.
Nhìn qua đám Lý Tiểu Liên, Tào Tráng và Văn Thanh Sơn mà xem, bọn chúng với Lưu Trạm cũng là tình nghĩa huynh đệ vào sinh ra tử nhưng nào có ai nhận được đãi ngộ như Tống Phượng Lâm?
Nhịp tim của Lưu Học Uyên tăng nhanh, sắc mặt đổi màu xanh mét.
[Hết chương 66]