Ba Ngàn Dặm Lưu Đày

Chương 60




Khói báo động không tắt, Thông Thiên Quan không mất.

Đây là ước định giữa Lưu Trạm và mọi người.

Huyện úy huyện Chương Đài là Lý Phúc Điền dẫn theo một ngàn binh lính dưới trướng hành quân suốt đêm, cuối cùng sáng hôm sau cũng đến thôn Thiên Thương, nhìn thấy cột khói vẫn đang thẳng đứng lên trời, cắm xuyên vào mây.

“Viện binh tới rồi! Viện binh tới rồi!” Thôn dân vội vã truyền tin nhau.

Buổi trưa cùng ngày, huyện úy huyện Định Biên là Chu Tử Minh cũng dẫn theo một ngàn binh lính dưới trướng tiến vào địa phận thôn Thiên Thương, nhìn thấy cột khói chưa tắt mà trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mình không tới muộn!

Chu Tử Minh đi ngang qua nhà mình cũng không ghé vào mà dẫn theo binh lính chạy thẳng lên núi.

“Con trai ơi, cha con cũng đang ở quan ải!” Mẹ của Chu Tử Minh đuổi theo hô lên, bị vợ của cậu ta kéo về.

Đến giờ dậu, ở Thông Thiên Quan vẫn có khói đặc nghi ngút bốc lên.

Thi thể bên dưới tường thành chất ngày càng cao, thấy thứ này chẳng mấy nữa mà dâng đầy lên sát mé tường thành, Tống Phượng Lâm nảy ra một kế, hạ lệnh tưới dầu đốt thi thể.

Lửa lớn cản trở làn sóng công thành của binh Yến, hai bên tiếp tục giằng co không phân thắng bại.

Thám báo lại truyền tin xuống chân núi, Gia Luật Long Cát tức giận đập bàn, râu ria rung lên.

Đến giờ này khắc này thì gã không thể không thừa nhận rằng mình đã quá khinh địch.

Dùng một vạn người mà không chiếm được một cái quan ải nhỏ nằm trong núi sâu rừng già, thất bại này mà truyền về nước Yến thì mặt mũi của Gia Luật Long Cát biết giấu vào đâu?

“Tăng binh cho bản tướng quân!!!”

“Không thể! Cầu xin tả tướng quân nghĩ lại!!” Phó tướng vội vàng ngăn cản, “Chính diện của Thông Thiên Quan khó phá thì chúng ta có thể vòng ra đằng sau bất ngờ đánh bọn họ.”

Gia Luật Long Cát hơi bình tĩnh lại, nói: “Đỉnh Thông Thiên chỉ có duy nhất một con đường này thôi, các ngươi định đi vòng như thế nào?”

“Không có đường thì có thể tạo đường, chỉ cần có núi là có đường!” Phó tướng tràn đầy tự tin nói.

Gia Luật Long Cát gật đầu: “Được, bản tướng quân cho ngươi dẫn theo một ngàn người, các ngươi hãy bất ngờ tập kích sau lưng Thông Thiên Quan.”

Phó tướng ôm quyền lĩnh mệnh, lập tức dẫn theo người lên núi.

Nhưng mà lãnh thổ nước Yến không có nhiều núi rừng nên tướng lĩnh quân Yến cũng không có hiểu biết quá nhiều về địa hình này.

Khi phó tướng leo lên đỉnh Thông Thiên, nhìn thấy bốn phía của Thông Thiên Quan toàn là vách đá trơn nhẵn dựng đứng, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch.

Nếu là thợ săn giàu kinh nghiệm sống trong núi may ra còn trèo được, còn bọn họ toàn là những mãng phu chân tay vụng về, muốn trèo qua đỉnh Thông Thiên sao? Thật quá viển vông.

Nhưng mà phó tướng đã lỡ khoác lác nên không thể quay về đường cũ được nữa, chỉ có thể căng da đầu thử trèo lên, bộ dạng chật vật của binh Yến lọt hết vào mắt của lính canh binh Sở ở Thông Thiên Quan.

Có lính canh tới báo binh Yến đang leo núi, Tống Phượng Lâm lập tức chạy lên tháp canh phóng tầm mắt nhìn ra xa, vừa nhìn y đã hiểu ngay ý đồ của quân Yến, tấn công chính diện không có kết quả nên muốn leo qua núi vòng ra sau bất ngờ tập kích đây mà.

Tướng lĩnh quân Yến không chỉ xem nhẹ địa thế hiểm trở ở đỉnh Thông Thiên mà đồng thời còn xem nhẹ đầu óc của Lưu Trạm.

Trong quá trình xây dựng lại Thông Thiên Quan, Lưu Trạm đã đoán trước có khả năng quân địch sẽ tìm cách đi đường vòng ra sau tập kích nên đã dẫn người đi xem xét địa thế núi một lượt và cho phong tỏa toàn bộ những vị trí mà thôn dân thường dùng để qua lại, cũng cho chặt hết mấy cái cây to gây cản trở tầm nhìn của lính canh.

Từ góc độ của binh Yến sẽ không nhìn thấy tháp canh nhưng đứng ở tháp canh sẽ nhìn thấy rõ hướng di chuyển của bọn họ.

Tống Phượng Lâm cắm kiếm vào vỏ, nhận lấy dây cung và mũi tên lính canh đưa đến, cài tên vào cung, đích của mũi tên nhắm thẳng vào tên phó tướng quân Yến kia.

Phó tướng quân Yến đang thở phì phò leo núi, bỗng nhiên cảm thấy có ánh phản quang của kim loại vào vách núi, gã theo phản xạ quay đầu nhìn lại.

Tức thì, một mũi tên xé gió lao tới cắm thẳng vào mắt trái của gã, phó tướng kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã lăn ra đất, co giật mấy cái rồi không còn động tĩnh gì nữa.

Lính canh kích động múa máy tay chân: “Tiễn pháp của Tống tiên sinh thật đỉnh!”

“Gọi vài cung tiễn thủ qua đây đi, ép mấy binh Yến kia xuống khỏi sườn núi.” Tống Phượng Lâm nói.

Sau đó, nhóm binh Yến trở thành mấy tấm bia di động, mười mấy cung tiễn thủ chỉ chờ bọn họ thò chân leo lên được lưng chừng rồi mới bắt đầu bắn, đội hình tán loạn hết cả lên, không ít binh Yến tranh nhau lùi về bị trượt chân ngã xuống vách núi.

Đến đêm Gia Luật Long Cát ở dưới chân núi mới nhận được tin phó tướng tử trận.

Thi thể của phó tướng được mang về doanh trại, vẫn đang có một mũi tên cắm vào mắt trái xuyên qua đầu, mặt mũi đầy máu, tắt thở từ bao giờ.

Trong lòng Gia Luật Long Cát vô cùng hoảng sợ cũng vô cùng tức giận, tính cách của gã là kiểu nóng nảy cáu kỉnh, lúc này gần như chẳng nghe vào được cái gì nữa.

“Lập tức trở về đại doanh truyền khẩu lệnh của bản tướng quân, điều thêm một vạn người nữa qua đây! Ông không tin không đánh được chúng nó!”

Điều binh từ đại doanh đến nhanh nhất cũng phải mất khoảng thời gian một ngày một đêm, đêm hôm đó binh Yến tạm thời ngừng công kích Thông Thiên Quan.

Thông Thiên Quan cuối cùng cũng đã có thể nghỉ ngơi.

Mảng hậu cần vẫn miệt mài chữa thương cứu người, thanh niên trai tráng bận rộn bổ sung quân nhu, tuy binh Yến tạm ngừng tấn công nhưng các công việc khắp trên dưới Thông Thiên Quan vẫn chưa thể ngừng lại được.

Hậu cần đã có Lữ Thụ Sinh quản lý, tướng sĩ tham chiến tốp năm tốp ba nằm dài ra đất, tranh thủ ngủ một giấc thật ngon.

Tống Phượng Lâm ngồi dựa lưng dưới chân tường thành, lông mày nhíu chặt, không hề có một tia buồn ngủ.

Tào Minh và Hồ Húc Lệnh nằm cách đó không xa đã ngủ say đến mức ngáy vang rồi, trên tường thành có Chu Tử Minh và Lý Phúc Điền tạm thời phòng thủ thay bọn họ.

“Tống tiên sinh, nghỉ ngơi một lúc đi, đêm nay quân địch hẳn là sẽ không đến nữa đâu.” Lữ Thụ Sinh khuyên nhủ, anh lo Tống Phượng Lâm nếu cứ tiếp tục căng mình như vậy thì sẽ không thể chịu nổi.

“Ta ngồi đây thêm lúc nữa.” Tống Phượng Lâm đáp.

Thông Thiên Quan không thể thiếu Tống Phượng Lâm. Nếu không có Tống Phượng Lâm ở đây chủ trì đại cục thì bọn họ chưa chắc sẽ kiên trì được đến bây giờ, Lữ Thụ Sinh hiểu rõ điều này nên chỉ thở dài một hơi, không tiếp tục khuyên nữa.

Lữ Thụ Sinh ngồi xuống bên cạnh Tống Phượng Lâm, nói: “Tống tiên sinh, ngài cảm thấy quân Yến có rút lui không?”

Chỉ còn hai canh giờ nữa là trời sẽ sáng, mọi người đều đang chờ đợi hừng đông quân Yến sẽ không đến nữa.

“Không.” Tống Phượng Lâm đáp, “Thông Thiên Quan là cửa ngõ duy nhất ở phía bắc của núi Tề Vân, đánh hạ Thông Thiên Quan đồng nghĩa với việc mở được đường vào núi Tề Vân.”

Vị trí địa lý của Thông Thiên Quan quyết định nó nhất định sẽ phải trải qua một hồi ác chiến, tương lai sau này cũng sẽ càng không yên bình.

Tống Phượng Lâm ngửa mặt nhìn bầu trời đêm đầy sao trên cao, tiếp tục nói chậm rãi: “Năm ngoái Yến Vương bệnh nặng, người làm chủ nước Yến hiện giờ chính là Yến thái tử, Yến thái tử kia ta cũng đã từng được nghe nói, người này văn thao võ lược dã tâm bừng bừng, gã vẫn luôn ôm mộng mở rộng lãnh thổ xuống phía nam.”

Nước Yến có một người đứng đầu tài trí mưu lược, thông minh kiệt xuất, cộng thêm tài lực cường thịnh, bây giờ Yến thái tử cũng có dã tâm không thua kém cha mình, nhìn cách quân Yến chiếm được bình nguyên Thương Hà đủ để chứng minh thực lực của bọn họ.

Trong mắt Tống Phượng Lâm toàn là sầu lo.

“Bình nguyên Thương Hà đã bị quân Yến nắm trong tay, núi Tề Vân đương nhiên sẽ trở thành chướng ngại vật tiếp theo trên con đường thống nhất Bắc Cương của Yến thái tử, nếu Yến Vương chết bệnh, Yến thái tử trở thành tân Yến Vương kế nhiệm, Bắc Cương sẽ vĩnh viễn chìm trong chiến loạn, núi Tề Vân cũng không thể may mắn thoát được.”

Nghe xong, Lữ Thụ Sinh sững sờ.

Thật khó có thể tưởng tượng được các huyện ở núi Tề Vân sẽ trở nên thảm thương như thế nào nếu lâm vào cảnh chiến loạn liên miên, đồng thời Lữ Thụ Sinh cũng vô cùng khâm phục Tống Phượng Lâm, không ngờ chỉ từ một cuộc tập kích vào Thông Thiên Quan mà y đã đoán được trước tương lai của mấy chục năm sau rồi.

Cùng lúc đó, binh lính báo tin phi ngựa không ngừng chạy tới đại doanh của Lưu Trạm.

“Báo!!! Binh Yến lên núi!!! Thông Thiên Quan bị tập kích!!!”

Lưu Trạm nửa tỉnh nửa mơ giật mình ngồi bật dậy, hỏi: “Cái gì!?”

“Báo! Bẩm tướng quân! Binh Yến lên núi! Nhân số dự tính khoảng hơn năm ngàn người! Lúc tiểu nhân xuất phát Tống tiên sinh và Tào huyện úy đã mang binh lên núi chi viện!”

Lưu Trạm không hỏi gì thêm, hô lên: “Lập tức xuất phát!”

Hiện tại Lưu Trạm đang ở huyện Hoành Đường của Đại Châu tiến hành trưng binh, chạy từ huyện Võ Nguyên đến đây nhanh nhất cũng phải mất hai ngày hai đêm, đồng nghĩa với việc lúc binh lính báo tin chạy tới thì Thông Thiên Quan đã bị tấn công trong hai ngày hai đêm, bây giờ hắn dẫn binh chạy về Thông Thiên Quan tức là đã qua bốn ngày bốn đêm.

Lần đầu tiên Lưu Trạm lộ ra vẻ mặt kinh hoảng.

Quân Yến tấn công lên Thông Thiên Quan vào lúc này tuyệt đối không phải là đánh nhỏ quậy nhỏ. Quân Yến không đoạt được Cấp Dương Quan cũng không bắt được Duệ Vương làm tù binh, bỏ qua mất một cơ hội tốt ngàn năm khó gặp nên muốn tìm lối tắt khác, mục đích vẫn là thôn tính cả Bắc Cương.

Mà Thông Thiên Quan lại là cửa ngõ của núi Tề Vân, chỉ cần chiếm được Thông Thiên Quan là sẽ mở được đường vào núi Tề Vân!

Là do hắn quá chủ quan!! Lưu Trạm điên cuồng thúc ngựa lao nhanh.

Ở Thông Thiên Quan chỉ có năm trăm quân phòng thủ, binh doanh huyện Võ Nguyên có hai ngàn quân phòng thủ, cho dù có thêm Chu Tử Minh và Lý Phúc Điền đến thì nhân số cũng chỉ tới mức năm ngàn quân phòng thủ, quân Yến lên núi chắc chắn sẽ mang theo lượng binh lực cực lớn.

Lẽ ra hắn nên lường trước được điều này, không nên để đến hiện tại mới loay hoay tìm cách ứng phó.

Bắc Cương liên tục phải trưng binh, quân địa phương bị kéo đi gần hết, không ai ý thức được thực ra chính bản thân núi Tề Vân cũng có nguy cơ cao trở thành tiền tuyến!

Lưu Trạm thúc ngựa không ngừng, ven đường có không ít binh lính đưa tin mới nhất tới.

“Báo! Lý hiệu úy dẫn theo bốn ngàn binh lính, đã xuất phát!”

“Báo! Thông Thiên Quan thương vong quá nửa, Lữ huyện lệnh dẫn thanh niên trai tráng lên núi chi viện!”

“Báo! Quân Yến tăng binh lên một vạn, quân ta vẫn đang chiến đấu kịch liệt!”

“Báo! Thông Thiên Quan nguy cấp!!! Thông Thiên Quan nguy cấp!!!”

Sống suốt hai kiếp chưa bao giờ Lưu Trạm bị giày vò cực hạn như lúc này, hắn hận không thể kiếm một cái ô tô hay máy bay để ngay lập tức chạy tới Thông Thiên Quan!

Ở nơi đó có người yêu của hắn! Có người nhà của hắn! Có toàn bộ những thứ mà hắn vất vả gây dựng!

Khói báo động không tắt, Thông Thiên Quan không mất.

Khi Lưu Trạm chạy tới địa phận huyện Võ Nguyên, nhìn thấy cột khói báo động cắm lên trời kia, chỉ cảm thấy trong lòng càng căng thẳng, đôi mắt đau xót.

Dọc đường lên núi từ thôn Thiên Thương qua thôn Thiên Mang đến cánh rừng rậm ở trên đỉnh Thông Thiên rải rác đầy máu và thi thể. Hai mắt Lưu Trạm đỏ tươi, dường như đang có một cơn thịnh nộ đang bốc lên ngùn ngụt trong lòng hắn.

Cảnh tượng ở Thông Thiên Quan lúc này chỉ có thể dùng từ thê thảm để hình dung, trong không khí ngập tràn mùi khói và mùi máu, mũi tên bay tán loạn, thỉnh thoảng còn có mấy tảng đá lớn bay trên đỉnh đầu.

Gần như trên cơ thể mỗi người đều có vết thương hoặc nhiều hoặc ít, không ai còn giữ được sạch sẽ, rất nhiều người toàn thân dính đầy máu nhưng vẫn kiên cường ở lại tiền tuyến chiến đấu.

“Ném chăn bông xuống! Đổ dầu đốt lửa đi!!!”

“Không cần dọn đá! Đừng hoang phí sức lực! Qua hỗ trợ đốt lửa đi!”

“Con mẹ nó, cho dù có đốt cả núi này thì ông cũng không cho phép lũ chó Yến chúng mày bước vào đây nửa bước!”

“Người bị thương xuống đi! Đừng đứng một chỗ vướng chân vướng tay! Hôm nay ngươi có là cha ruột của ông thì ông cũng mắng! Lăn xuống ngay cho ông!”

Trên tường thành có đủ loại âm thanh đan chồng chéo vào nhau, trên đỉnh đầu vẫn đầy mũi tên bay tán loạn, máu tươi nhiễm kín tường thành đã chuyển sang màu đen, mùi hôi tanh bốc lên nồng nặc.

Sáng nay Lý Tiểu Liên dẫn theo bốn ngàn binh lính chạy tới, tạm thời làm giảm được không ít áp lực cho Thông Thiên Quan.

Nhưng trong số bốn ngàn binh này của Lý Tiểu Liên lại chỉ có một ngàn người là quân chính quy, còn ba ngàn người là phạm nhân vừa trưng được, toàn bộ cứ vậy mà bị đưa lên chiến trường nên hỗn loạn ra sao khỏi phải nói.

Có không ít phạm nhân nhìn thấy cảnh tượng thi thể la liệt khắp nơi nên hoảng sợ bỏ chạy.

Tống Phượng Lâm hạ lệnh đánh chết đào binh ngay tại chỗ, còn treo thi thể lên cái cây to ở sau Thông Thiên Quan để cảnh cáo những kẻ khác, giết liên tục mấy chục người mới ổn định được đám phạm nhân này.

Tuy chỉ là một đám ô hợp nhưng tốt xấu gì cũng vẫn có thể lấp kín những chỗ trống trên tường thành, tạm thời ngăn quân Yến lại.

Bốn ngày ba đêm không chợp mắt, thể lực của Tống Phượng Lâm cũng sắp đạt đến cực hạn, trên người không biết là máu của mình hay máu của địch, máu dính đầy tay đầy mặt mất hết mọi tri giác, cuối cùng y bị Lý Tiểu Liên cưỡng chế kéo xuống khỏi tường thành.

Tuy rời khỏi tiền tuyến nhưng Tống Phượng Lâm cũng không nghỉ ngơi, tiếp tục hỗ trợ hậu cần vận chuyển và sắp xếp cho thương binh, Thông Thiên Quan chỉ rộng có chừng đó, không thể cứ để thương binh dồn đống lại được.

Thôn dân tự phát tổ chức thành nhóm đến hỗ trợ di chuyển thương binh, những ai bị thương nặng ảnh hưởng đến tính mạng đều được khiêng xuống, Lưu Học Uyên mời không ít đại phu lên núi, tập trung ở thư viện Vân Trung chữa trị cho bọn họ.

“Tống tiên sinh, mau cởi áo giáp ra đi, cứ tiếp tục như vậy thì máu sẽ chảy cạn mất!” Có một đại phu ở trong huyện bắt lấy tay Tống Phượng Lâm, lo lắng hô lên gọi người tới hỗ trợ mình cởi áo giáp của Tống Phượng Lâm.

Lúc cởi áo giáp ra mọi người mới nhìn thấy cái áo trong màu trắng của Tống Phượng Lâm cũng đã bị máu nhuộm đỏ.

Đại phu biến sắc mặt, kiểm tra sơ qua thì thấy trên lưng Tống Phượng Lâm cũng có vết thương, cánh tay y bị trúng một mũi tên, sau lưng bị ăn một đao.

May mà có áo giáp nên đao kia chỉ hơi cắt vào da chứ không bị chém quá sâu, đại phu lập tức mang thuốc trị thương và băng gạc đến băng bó vết thương trên lưng cho y trước.

Kế tiếp lúc đại phu rút mũi tên, Tống Phượng Lâm cắn răng không kêu một tiếng, chỉ có sắc mặt trở nên tái nhợt.

Lý A Tam khoác thêm cho y một cái áo choàng, che đi áo trong dính be bết máu, Tống Phượng Lâm ngồi dựa vào một gốc cây thông, cả người như bị rút đi hết sức lực, không thể đứng dậy nổi.

Bốn ngày qua quân Yến đã đưa tổng cộng hơn hai vạn binh lực lên núi, bọn chúng cũng rất thông minh, vừa đánh vừa lui quấy rối liên tục làm cho trên dưới Thông Thiên Quan lâm vào mỏi mệt cực độ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì Thông Thiên Quan bị mất chỉ còn là vấn đề thời gian.

Đứng trên ranh giới của sự tồn vong, Tống Phượng Lâm vẫn vững vàng như cũ, trong đầu y nhanh chóng lọc qua tin tức một lượt.

Muốn điều động quân phòng thủ ở đại doanh quân bắc thì cần phải có ấn tín của Lưu Trạm, lính liên lạc đi truyền tin cho Lưu Trạm mất khoảng hai ngày, Lưu Trạm dùng ấn tín điều động Tào Tráng cần thêm một ngày một đêm nữa, huyện Hoành Đường cách bến đò Lộc Minh không xa, thông báo cho Tào Tráng có lẽ không mất đến hai ngày.

Tính thời gian, hẳn là đêm nay Lưu Trạm sẽ tới, còn Tào Tráng nhanh nhất phải ngày mai mới tới, dưới trướng Tào Tráng có ba ngàn kỵ binh, tốc độ của kỵ binh khá nhanh, có lẽ chỉ mất khoảng hai ngày một đêm là có thể tới.

Chỉ cần chịu đựng thêm nốt hôm nay nữa thôi là Thông Thiên Quan sẽ an toàn, Tống Phượng Lâm hít sâu một hơi, kiên định nhắm mắt lại.

“Tống tiên sinh, tiểu nhân nấu ít nước đường, ngài uống đi.” Lý A Tam bưng tới một bát nước đường đỏ.

Tống Phượng Lâm nhận lấy uống một hơi cạn sạch, cảm thấy tinh thần tỉnh táo lên không ít, y chống tay vào thân cây muốn đứng lên, lảo đảo vài bước mới đứng vững được, muốn rút kiếm ra nhưng tay phải bị trúng tên đang run lên, không hề còn chút sức nào.

Lúc này đã là chạng vạng, tà dương hôm nay có màu đỏ đặc biệt, chiếu xuống Thông Thiên Quan, phủ lên toàn bộ kiến trúc của nơi này một màu đỏ tươi ghê người.

Không biết có phải là do bị ánh mặt trời chiều làm lóa mắt hay không, Tống Phượng Lâm cảm thấy trước mắt mình xuất hiện vô số bóng chồng lờ mờ, bên tai cũng ong ong những tiếng gì đó nghe không rõ.

Tầm mắt lâm vào mờ mịt, Tống Phượng Lâm cảm thấy tất cả mọi người đang đứng hết lên, hình như còn hưng phấn hoan hô, nhưng mà y nhìn không rõ cũng nghe không rõ.

“Tướng quân!!!”

“Lưu tướng quân tới!!!”

“Thông Thiên Quan được cứu rồi!!”

Từ xa Lưu Trạm đã nhìn thấy hình bóng một người khoác áo choàng, toàn thân đầy máu đứng ở gốc cây thông, sắc mặt trắng bệch như một tờ giấy, lung lay sắp ngã nhưng vẫn kiên cường muốn cầm kiếm.

Hắn chỉ cảm thấy trái tim mình như đang bị cắt từng mảnh nhỏ.

Mặc kệ những người xung quanh nói gì, cũng mặc kệ binh lính thủ hạ đang đi tới muốn bẩm báo tình hình, Lưu Trạm bước thẳng về phía Tống Phượng Lâm, không nói hai lời dang tay ôm đối phương vào lòng.

Cho đến khi bàn tay to lớn mạnh mẽ kia của Lưu Trạm đặt lên vai mình Tống Phượng Lâm mới nhìn được rõ người trước mắt là ai.

“Huynh đến rồi.” Khuôn mặt vẫn luôn nhíu mày căng thẳng của Tống Phượng Lâm cuối cùng cũng đã có thể thả lỏng.

“Ta đến rồi.” Lưu Trạm khàn giọng nói.

Lưu Trạm đỡ lấy cơ thể đang kiệt sức sắp ngã của Tống Phượng Lâm, trầm giọng dặn dò: “Người đâu? Đưa Tống tiên sinh xuống núi chữa thương đi!”

Lập tức có thân vệ bước lên lĩnh mệnh.

Lưu Trạm xoay người nhìn về phía tường thành, ánh mắt hung dữ quát: “Số còn lại theo bản tướng quân giết hết lũ tặc nước Yến!”

Hắn rút trường đao ra, chỉ muốn phát tiết lửa giận rợp trời trong lòng, mang theo một ngàn thân vệ xông lên tường thành đánh nhau với binh Yến.

“Đại ca!”

“Thủ lĩnh!”

Dư quang liếc thấy Tào Minh đang bê bết máu đầy người, Lưu Trạm bước đến một phen nhấc cổ áo cậu ta lên ném về phía cầu thang, quát: “Cút xuống chữa thương cho ta!”

Tào Minh ngồi ở bậc cầu thang cười ngây ngô: “Thủ lĩnh đến thì đệ yên tâm rồi.”

Còn Hồ Húc Lệnh, Lý Phúc Điền và Chu Tử Minh, Lưu Trạm bắt được ai cũng đuổi người đó đi xuống, trên người bọn họ hầu như đều kín vết thương mà vẫn đang kiên cường giết địch.

Tuy Lưu Trạm chỉ dẫn theo một ngàn người nhưng một ngàn người này toàn là những tinh anh đã từng tắm trong núi thây biển máu, tác phong sấm rền gió cuốn đủ hung ác đủ tàn nhẫn mà không một tân binh nào có thể so được, rất nhanh binh lính của Lưu Trạm đã đánh bật lại một đợt binh Yến.

“Tống tiên sinh, mau lên xe đi.” Thân vệ khuyên nhủ.

Tống Phượng Lâm không lập tức rời đi ngay, y vẫn ngồi ở chỗ cũ chờ đến khi âm thanh chém giết trên tường thành dần dần nhỏ lại.

“Ta ở lại đây.” Tống Phượng Lâm đứng dậy đi về phía tiểu viện của y và Lưu Trạm.

Lý A Tam vội đi theo hầu hạ, thân vệ thấy Tống Phượng Lâm kiên trì nên cũng không ép buộc nữa.

Toàn bộ binh lính bị thương nặng ở Thông Thiên Quan đều đã được chuyển xuống thư viện Vân Trung cứu chữa, tạm thời ở đó có Lưu Học Uyên làm chủ.

Tào Minh và Hồ Húc Lệnh bị thương cũng khá nặng, Lưu Trạm đến rồi bọn họ được thả lỏng thần kinh căng chặt suốt mấy ngày qua nên ngủ đến bất tỉnh nhân sự, đành nhờ thôn dân khiêng xuống núi.

Ban đêm các đợt tấn công của quân Yến bớt ồ ạt nhưng vẫn cứ duy trì sách lược nửa canh giờ lại tới quấy nhiễu như cũ, làm cho quân Sở cứ đang ngủ thì bừng tỉnh, mục đích của quân Yến là không cho quân phòng thủ của Thông Thiên Quan nghỉ ngơi, tra tấn đến kiệt sức mà chết.

Lưu Trạm hạ lệnh mặc kệ quân Yến, chỉ để lại một nhóm nhỏ thủ tường thành mà thôi, nếu có biến cố thì gõ chiêng đồng báo nguy.

Khi Lưu Trạm đi xuống khỏi tường thành, thân vệ tìm cơ hội báo cáo với Lưu Trạm, biết Tống Phượng Lâm không xuống núi hắn cũng không kinh ngạc lắm.

“Tiểu Liên, đệ thủ tiếp đi.” Lưu Trạm xoay người đi về hướng tiểu viện.

Lúc Lưu Trạm đến nơi Lý A Tam đang ngồi trước ở nhà chính ngủ gật nhưng cũng rất cảnh giác, nghe thấy tiếng bước chân lập tức đứng bật dậy.

“Tướng quân!”

“Thương thế của Tống tiên sinh thế nào?” Lưu Trạm vừa đi vừa hỏi.

Lý A Tam đi theo sau Lưu Trạm: “Cánh tay bị trúng một mũi tên, trên lưng bị chém một đao và còn ít vết thương nhỏ khác, may mà được áo giáp che chắn, đại phu nói tổng thể không có gì đáng ngại.”

Trong phòng yên tĩnh, Tống Phượng Lâm đang ngủ rất say.

Bốn ngày ba đêm không ngủ không nghỉ giằng co với quân Yến đã hao hết toàn bộ thể lực của Tống Phượng Lâm, lúc trở về phòng y tức khắc chìm vào hôn mê, trên khuôn mặt tuấn mỹ đầy nét mệt mỏi.

“Hơi nóng.” Lưu Trạm sờ trán Tống Phượng Lâm, “Tống tiên sinh uống thuốc gì chưa?”

Lý A Tam đáp: “Uống rồi ạ, tiểu nhân xuống núi tới thư viện Vân Trung lấy thuốc.”

Lưu Trạm gật đầu, sau khi xác định Tống Phượng Lâm không sao hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm, ở tiền tuyến vẫn cần hắn, hắn chỉ dịch lại chăn cho Tống Phượng Lâm rồi bước ra khỏi phòng.

“Nhớ nấu ít đồ ăn nóng, chờ Tống tiên sinh dậy thì bưng lên cho y.” Dứt lời, Lưu Trạm đi thẳng về phía tường thành.
[Hết chương 60]