Ba Ngàn Dặm Lưu Đày

Chương 38




Lưu Trạm toàn quyền tiếp quản binh doanh Sầm Châu, dùng khoảng thời gian nửa tháng chỉnh đốn lại quân vụ, đồng thời cũng khua chiêng gõ mõ tiến hành trưng binh.

Trước đó có một vài quân hộ giàu có dùng tiền để mua đút lót không phải nhập ngũ, lần này Lưu Trạm kiểm tra lại toàn bộ một lượt, không cho ai trốn nữa. Mục tiêu của hắn là tăng số lượng binh lính lên một vạn người, sau đó từng bước khống chế nốt năm huyện còn lại của Sầm Châu.

Một ngày, bỗng có thân binh tới báo: “Tướng quân, cố nhân tới chơi.”

“Cố nhân?” Lưu Trạm đang để trần thân trên đánh nhau với Tào Tráng, thầm nghĩ chẳng lẽ là người của nhà họ Lưu ở kinh thành tới?

Mấy ngày trước nhà họ Lưu ở kinh thành hồi âm rằng có hai người con rể đã thi đậu cử nhân đang chuẩn bị xuất phát tới Sầm Châu, công văn nhậm chức cũng đã được lo liệu thỏa đáng, chỉ cần chờ người tới nơi là lập tức có thể tiếp quản huyện Vĩnh Ninh và huyện Định Biên.

Trương Tiểu Mãn tay chân lanh lẹ đi lấy quan phục cho Lưu Trạm.

“Người đang ở đâu?” Lưu Trạm đeo bội đao vào hông, vừa đi vừa hỏi hai thân binh bên cạnh mình.

Thân binh dẫn đường cung kính nói: “Đang chờ ở gần khe suối bên ngoài doanh trại.”

Lưu Trạm cũng không hỏi là ai, dù sao gặp mặt rồi sẽ biết.

Dạo gần đây hắn bận đến sứt đầu mẻ trán, phải quyết định đủ thứ chuyện trong phủ Sầm Châu, năm huyện còn lại cũng chưa hoàn toàn nắm giữ, một đống công việc lòng vòng loanh quanh làm hắn đau hết cả đầu.

Tháng chín đầu thu, núi Tề Vân đã bắt đầu có gió lạnh, lá cây trong rừng rụng đầy mặt đất, Lưu Trạm vừa đi vừa thất thần suy nghĩ, đạp lên cành khô bước về phía khe suối.

“Thủ lĩnh!” Tào Minh kích động gọi.

Không ngờ lại là người huyện Võ Nguyên tới. Sao Tào Minh lại ở đây, chẳng lẽ…?

Lưu Trạm nhìn về phía khe suối, quả nhiên thấy một chàng trai mặc áo lam đứng chắp tay sau lưng, khóe mắt phượng xinh đẹp bình tĩnh không chút gợn sóng, hòa cùng với cảnh sắc rừng cây màu vàng, phảng phất như một bức tranh thủy mặc.

Thân ảnh quen thuộc kia một lần nữa câu đi hồn phách của Lưu Trạm, trong mắt hắn bây giờ ngoài người nọ ra thì không còn hình bóng của thứ gì khác.

Lưu Trạm phất tay, ý bảo bọn Tào Minh lui ra ngoài trước.

Tào Minh hiểu ngay, lập tức dẫn theo binh lính tùy tùng của mình rút ra ngoài cánh rừng canh chừng.

Nghe thấy động tĩnh, Tống Phượng Lâm quay người sang.

Bấm ngón tay nhẩm tính, hai người đã khoảng mười tháng không gặp, Lưu Trạm trước mặt lại làm Tống Phượng Lâm ngây người một hồi, không chỉ đen hơn cao hơn mà khí thế toàn thân cũng đã thay đổi, giống một con mãnh hổ có nanh vuốt sắc nhọn bức người.

“Ta nhớ đệ muốn chết!” Trong lúc Tống Phượng Lâm chưa kịp phản ứng gì thì đã bị đối phương ôm lên, dựa vào ngực của Lưu Trạm.

Tống Phượng Lâm cạn lời, dở khóc dở cười nói: “Bỏ ta xuống.”

“Không bỏ.” Lưu Trạm hôn lung tung một hồi, hôn từ mắt dọc theo má xuống cằm, cuối cùng hôn lên đôi môi ngọt lịm mà mình mong nhớ bao lâu nay.

Hai chân Tống Phượng Lâm không chạm đất, chỉ có thể vịn vai Lưu Trạm để ổn định cơ thể, “Đừng quậy nữa!”

Lưu Trạm lại hôn sang cổ của Tống Phượng Lâm, lưu manh nói mấy lời không đứng đắn: “Rất nhiều đêm ta nằm mơ thấy đệ, tỉnh dậy không có ai bên cạnh còn khó chịu mất nửa ngày, ta nghẹn sắp thành bệnh rồi.”

Khuôn mặt Tống Phượng Lâm đỏ bừng, “Câm miệng! Ta có chính sự nên mới tới tìm huynh, ai rảnh mà nghe huynh nói mấy câu này!”

Lưu Trạm càng không biết xấu hổ, nói tiếp: “Ta vốn định đợi thêm mấy ngày nữa, xử lý ổn thỏa mọi chuyện rồi quay về huyện Võ Nguyên một chuyến tìm đệ hạ hỏa, thật may là đệ đã tới nên đỡ phải chạy, chúng ta thế này thì khác gì tâm linh tương thông chứ?”

Mặt và cổ Tống Phượng Lâm càng đỏ hơn, y xem như đã rõ bây giờ dù mình có nói gì thì cái tên lưu manh này cũng sẽ nghe không vào.

“Bỏ ta xuống trước đã! Chẳng lẽ huynh muốn cứ mãi đứng ở chỗ này?” Tống Phượng Lâm trừng mắt, tuy khí thế hơi yếu nhưng vẫn thể hiện được lòng quyết tâm nếu Lưu Trạm dám làm xằng làm bậy ngay tại đây thì y sẽ chạy lấy người ngay lập tức.

Lưu Trạm cười khà khà, “Chỗ này thì có gì không tốt, có bọn Tào Minh canh giữ ở bên ngoài rồi còn gì.”

“Huynh! Cứ! Thử! Xem!” Tống Phượng Lâm nghiến răng nghiến lợi, tay ra sức véo mặt Lưu Trạm.

“Nhưng mà đệ cũng không thể để ta cứ thế này mà ra ngoài luôn chứ?” Lưu Trạm đặt Tống Phượng Lâm xuống, ý bảo đối phương nhìn mình, trong mắt hắn lấp lánh ánh sáng, năn nỉ ỉ ôi: “Đệ giúp ta nhé?”

“Không!”

“Sờ chút thôi?”

“Không được!”

“Ta bảo đảm sẽ nhanh xong.”

“Không…”

Cái tên lưu manh này!!!

Vào thu, núi Tề Vân bắt đầu chuyển sang ngày ngắn đêm dài. Ở binh doanh Sầm Châu, trong thư phòng của Lưu Trạm, dưới ánh đèn dầu mờ ảo, Tống Phượng Lâm mở lá thư mà nhà họ Lưu ở kinh thành gửi tới.

Trương Tiểu Mãn và Tào Minh tự mình mang bữa tối đến, có thịt có rượu, bày lên bàn xong xuôi rồi yên lặng lui ra.

“Nhà họ Lưu đưa tới hai người là con rể thứ tộc, có tin được không?” Tống Phượng Lâm đọc xong thư, hỏi.

Lưu Trạm nằm nghiêng trên giường đất ngắm sườn mặt tuấn mỹ nhu hòa của Tống Phượng Lâm, cười nói: “Không quan trọng, tới địa bàn của ta mà dám không nghe lời ta thì chỉ có đi mà không có về.”

Giọng điệu thoạt nghe rất ôn hòa nhưng Tống Phượng Lâm vẫn cảm nhận được sự lạnh lùng tàn nhẫn trong đó.

Lần này Tống Phượng Lâm bí mật đến Sầm Châu là vì có điều quan trọng cần nói. Chuyện Lưu Trạm giết Phương Chiêu, đuổi nhà họ Phương ra khỏi Sầm Châu là chuyện lớn, Phái Vạn Thiện đương nhiên không dám giấu Lưu Học Uyên, ngày nhận được tin Lưu Học Uyên vô cùng tức giận, không ăn không uống.

Người chia thành nhiều cấp bậc đã là quy tắc tồn tại lâu đời, ăn sâu bén rễ trong tư tưởng của các thế gia. Lưu Trạm giết Phương Chiêu đồng nghĩa với việc đối địch với tất cả thế gia trong thiên hạ này, dĩ hạ khắc thượng* là điều tối kỵ nhất!

(*dĩ hạ khắc thượng: lấy dưới khắc trên, bậc dưới xâm phạm bậc trên)

Tống Phượng Lâm thở dài: “Dù sao huynh cũng không thể hễ mỗi lần gặp phải người không thần phục mình là đòi chém đòi giết, giết người có thể khiến bọn họ sợ hãi nhưng không thể làm cho bọn họ tôn kính tin phục huynh, mọi thứ trong thiên hạ này đâu có đơn giản như huynh nghĩ.”

Nếu lúc này người thuyết giáo là Lưu Học Uyên, hoặc là một ai đó khác, có lẽ Lưu Trạm đã nhảy dựng lên.

Hắn là người gặp phải kẻ mạnh thì sẽ muốn bản thân mình càng mạnh hơn, hắn chính là kiểu ngang ngược như vậy. Trong lòng hắn luôn có cảm giác bức bách không phục, dựa vào cảm giác đó mà cả đời trước và đời này hắn mới có thể kiên trì vươn lên, đi được tới ngày hôm nay, mới có thể ra chiến trường chém giết, sống sót giữa núi thây biển máu.

Lưu Trạm biết mình muốn gì, vào lúc phải hạ mình nhân nhượng vì đại cục trước mặt Duệ Vương và đại tướng quân, trong lòng hắn biết rất rõ, hắn biết mình phải dũng cảm xông lên, không được sợ gì cả.

Ánh mắt Lưu Trạm lặng yên không gợn sóng, ý chí vững như bàn thạch.

Đặt thư xuống, Tống Phượng Lâm đi tới trước mặt Lưu Trạm.

“Ta biết huynh có nhiều điều muốn làm, có mục tiêu và phán đoán rõ ràng, nhưng quy tắc thiên hạ là của các thế gia đã tồn tại hàng trăm hàng nghìn năm, các mối quan hệ bên trong rắc rối khó gỡ, các đời đế vương ít nhiều đều muốn trừ bỏ tận gốc nhưng chẳng ai trở thành ngoại lệ, tất cả đều thất bại.”

“Bởi vì chế độ thứ bậc chính là gốc rễ của các thế gia, dĩ hạ khắc thượng đồng nghĩa với việc động tới gốc rễ của bọn họ, sớm muộn huynh sẽ bị các thế gia trong thiên hạ hợp sức lại tấn công.” Tống Phượng Lâm nghiêm túc nói.

Các thế gia tranh đấu lẫn nhau chỉ là thương tổn da thịt, nhưng nếu động tới chế độ thứ bậc, tương đương với động tới gốc rễ tồn tại của bọn họ thì lại là điều tối kỵ!

Đôi con ngươi đen nhánh của Lưu Trạm lập lòe ánh sáng.

“Tam công cửu khanh, vương hầu tướng lĩnh là những thế gia bậc cao nhất, giết người quan phủ không hỏi. Đại thế gia bậc một công khanh hàng tứ phẩm trở lên giết người quan phủ chỉ hỏi mà không thẩm. Thế gia hàng ngũ phẩm dưới bậc hai giết người quan phủ thẩm mà không phán.”

Tống Phượng Lâm ngồi lên giường đất, “Đây chỉ là tiền đề để con cháu thế gia giết con cháu thế gia, thế gia trên bậc ba có thể quyết định sống chết của thứ dân dưới bậc sáu, đây là đặc quyền của những thế gia đại tộc trên bậc ba trong thiên hạ.”

Lưu Trạm hơi nhíu mày.

“Không chỉ vậy…” Tống Phượng Lâm nói tiếp, “Các thế gia đại tộc trong thiên hạ cũng có số lượng nhất định. Các gia tộc lớn trải qua nhiều đời, từng thế hệ được ghi lại thành sách, thế gia bậc giữa có thể sẽ biến động thay đổi thứ tự, nhưng nhà nghèo, thường dân vĩnh viễn không thể trở thành thế gia.”

Người trong thiên hạ chia thành nhiều thứ bậc, thế gia thuộc ba bậc đầu tiên là những gia tộc quyền quý, được đảm nhiệm những chức vụ quan trọng trong triều đình.

Ba bậc ở giữa là những gia tộc nhỏ, lương dân, thương nhân, là những gia tộc nhỏ ở địa phương. Gia tộc nào không có người làm quan thì dần dần đời sau sẽ càng bị hạ bậc xuống.

Ba bậc cuối cùng là quân hộ, thợ thủ công, nông dân, thường gọi là tiện tịch.

Nói tới đây, Tống Phượng Lâm bỗng bật cười trào phúng, “Nô tịch không được xếp hạng trong chín bậc này, hoặc nói dễ hiểu hơn là ngang hàng với gia súc.”

Nghe đến đó, Lưu Trạm cũng cười. Hắn kéo Tống Phượng Lâm ra bàn ngồi, rót cho y một ly rượu.

“Ta có một câu, không biết Thế Khanh đã từng được nghe qua chưa…” Lưu Trạm uống cạn trước một ly, rượu mạnh xuống bụng mang lại cảm giác nóng rát.

“Chẳng lẽ vương hầu tướng lĩnh sinh ra đã cao quý rồi sao?”

Tống Phượng Lâm ngẩn người.

Đây là câu được một người sống ở một thời không khác, ở một quốc gia tồn tại đã năm ngàn năm nói ra, lúc này xuất hiện sớm hơn hai ngàn năm, ở bên tai Tống Phượng Lâm không khác gì một tia sét.

Từ khi thiên hạ được hình thành, chú ý xuất thân chú ý thứ bậc đã là điều ăn sâu trong cốt tủy của mỗi người. Thân phận được xác định đồng nghĩa với cuộc đời được xác định, mà bây giờ Lưu Trạm lại nói chẳng lẽ những vương hầu tướng lĩnh sinh ra đã cao quý rồi sao?

Lời này có thể nói là cực kỳ đại nghịch bất đạo!

Lưu Trạm nhìn Tống Phượng Lâm, nhìn đôi mắt mở to tròn xoe vì khiếp sợ của y, hắn mỉm cười, sự kiên định trong mắt càng thêm rõ ràng.

“Duệ Vương là hoàng tử có quyền thế nhất, có khả năng được thừa kế ngôi vị cao nhất, cho nên Duệ Vương không thể ở lại Bắc Cương lâu dài. Còn đại tướng quân Chu Thiền là tôn tử của gia chủ gia tộc họ Chu, ông ta cũng không thể ở lại Bắc Cương quá lâu, vì vậy bọn họ đều đang sốt ruột muốn nhanh chóng khống chế Bắc Cương vào tay mình.”

Lưu Trạm thản nhiên gắp một miếng thịt bỏ vào miệng nhai.

“Tấn Dương có họ Nhan cản tay, Thụy Xương có họ Phái cản tay, Đại Châu có họ Phương cản tay, những đại thế gia này ở Bắc Cương đều không phải là đèn cạn dầu, sao có thể ngoan ngoãn cúi đầu xưng thần với Duệ Vương?”

“Chỉ có Sầm Châu của ta tự nguyện thay Duệ Vương làm thiên lôi sai đâu đánh đó.” Lưu Trạm nâng ly rượu tới trước mặt Tống Phượng Lâm, “Hơn nữa, cũng chỉ có Lưu Trạm ta mới có lá gan trở thành thanh đao của Duệ Vương, thay gã quét sạch những thế gia không muốn thần phục ở Bắc Cương.”

Lưu Trạm càng đắc tội với nhiều gia tộc địa phương ở Bắc Cương, Duệ Vương và Chu Thiền càng tín nhiệm hắn, trọng dụng hắn, bởi vì một khi đã trở thành thù địch với các thế gia Bắc Cương, ngoại trừ dựa dẫm vào Duệ Vương và Chu Thiền ra thì Lưu Trạm không còn sự lựa chọn nào khác, dùng một người như vậy là tốt nhất, an toàn nhất.

Nhưng đối với Lưu Trạm mà nói, điều này không khác gì một con dao hai lưỡi. Nếu hắn không thể hoàn thành nhiệm vụ, hắn sẽ bị Duệ Vương vứt bỏ đầu tiên, tùy thời bị Duệ Vương đẩy ra làm kẻ chết thay, bình ổn lửa giận của các thế gia.

Những chuyện này Lưu Trạm đều biết, thậm chí sau khi suy nghĩ cặn kẽ vẫn quyết định lựa chọn làm.

Đôi mắt phượng lạnh như băng của Tống Phượng Lâm không hề chớp, nhìn chằm chằm Lưu Trạm. Y cho rằng mình đã rất hiểu người đang ngồi trước mặt, nhưng giờ khắc này Tống Phượng Lâm lại cảm thấy đây là một người hoàn toàn xa lạ, mang lại cảm giác sâu không lường được.

Hắn đã không còn là thiếu niên năm đó bắt được con mồi tung ta tung tăng mang tới lấy lòng người mình thích, mà là một người đàn ông có kiến thức rộng rãi, mưu tính sâu xa, là người đàn ông đã có thể tự tay nắm giữ quyền lực một phương.

Phục hồi tinh thần, Tống Phượng Lâm vô thức bưng ly rượu lên uống cạn, bình thường y rất ít khi uống rượu nhưng hiện tại y cần một chút men say để che giấu hoảng loạn trong lòng.

“Ta hứa với đệ sau này sẽ hành sự cẩn thận hơn, tận lực tránh mọi xung đột.” Lưu Trạm gắp một miếng thịt đặt vào bát của Tống Phượng Lâm, “Ăn cơm đi đã, đồ ăn sắp nguội rồi.”

Tống Phượng Lâm chậm rãi nhai kỹ, sau khi nuốt xuống mới nói: “Chuyện thu phục năm huyện còn lại của Sầm Châu cần phải bàn bạc kỹ hơn, một vài người không thể dùng có thể tìm lý do cách chức hoặc điều đi nơi khác, những cường hào ở địa phương có thể chèn ép và uy hiếp, nhưng nếu không bất đắc dĩ thì đừng đuổi tận giết tuyệt.”

“Ta hiểu rồi, muộn nhất là mùa xuân năm sau ta sẽ ổn định được toàn bộ Sầm Châu, khi đó sẽ đón đệ qua chủ trì đại cục.”

Lưu Trạm cong khóe môi, ân cần rót rượu và gắp đồ ăn, “Đệ biết mà, ta không muốn đi những con đường quanh co lòng vòng, chỉ có thể dùng nắm đấm giải quyết, nếu có đệ tới thì ta sẽ làm theo lời đệ, đệ nói thế nào ta làm thế đó.”

Ăn cơm xong, Lưu Trạm sai người chuẩn bị một chậu nước ấm cho Tống Phượng Lâm rửa mặt chải đầu, thậm chí hắn còn muốn tự mình thay quần áo cho Tống Phượng Lâm, tranh thủ tỉ mỉ quan sát cơ thể của người nào đó.

Tống Phượng Lâm biết rõ mấy ý đồ đen tối kia, tức giận đuổi hắn ra khỏi phòng. Lưu Trạm biết đối phương da mặt mỏng nên cũng không bức ép nữa.

Khi Tống Phượng Lâm mặc xong quần áo, vừa bước ra khỏi bình phong thì bị Lưu Trạm bế ngang người lên, hắn không muốn nhịn ngọn lửa này xuống, trong lòng chỉ tâm tâm niệm niệm muốn được về giường.

“Huynh đừng…” Tống Phượng Lâm mặt đỏ tai hồng vươn tay chống lên ngực đối phương.

Chẳng mấy chốc, quần áo không biết bị ném vào góc nào, trong chăn truyền ra tiếng sột soạt, đột nhiên Lưu Trạm dừng động tác, sao bây giờ lại còn không bằng được như trước?

Từ khi về huyện Võ Nguyên, cứ cách ngày là Tống Phượng Lâm uống một chén máu hươu bồi bổ cơ thể, lần này phải tới Sầm Châu nên đương nhiên mấy ngày rồi không uống.

Trong lòng Lưu Trạm bỗng có dự cảm không hay, thầm nghĩ có lẽ nên nhanh chóng đi tìm đại phu hỏi thăm.

Người trong lòng đang nằm cùng giường với mình, hắn đương nhiên không muốn nhịn.

“Đêm nay sẽ không giống mọi hôm.” Lưu Trạm cười thiếu đánh, cúi xuống hôn lên môi Tống Phượng Lâm.

Có trời mới biết Tống Phượng Lâm sợ nhất là nghe hắn nói những lời này, cho đến khi… y hận không thể vùi Lưu Trạm vào một cái hố nào đó.

Chuyện xảy ra kế tiếp đã thay đổi hoàn toàn nhận thức của Tống Phượng Lâm, y vừa tức giận vừa sợ hãi vừa xấu hổ, đôi mắt phượng xinh đẹp nước mắt lưng tròng.

Lưu Trạm nỉ non gì đó bên tai, Tống Phượng Lâm không nghe rõ, trong khoảnh khắc cuối cùng kia, trong bộ não nhão nhoét như bùn của y chỉ còn lại duy nhất một ý niệm: tiêu rồi, mình tiêu thật rồi.

Tờ mờ sáng hôm sau, binh doanh Sầm Châu vang lên tiếng nhịp trống đều đều, binh lính toàn doanh phải dậy tập hợp, bắt đầu huấn luyện buổi sáng.

Lưu Trạm thần thanh khí sảng xuất hiện ở giáo trường, hắn tiện tay buộc quan phục vào hông, tới giá treo vũ khí cầm một cây kích rồi tóm lấy Tào Minh đòi đánh nhau.

Mười mấy thiếu niên đi theo Lưu Trạm từ sớm nhất, bây giờ chức vị thấp nhất cũng là thiên hộ trưởng.

Mỗi một người đều do Lưu Trạm tự tay dạy dỗ rèn luyện, trước mắt chỉ có Tào Minh không đi theo bên cạnh Lưu Trạm, Tào Minh có vẻ cũng nhịn sự ấm ức này lâu lắm rồi, dùng hết toàn lực so chiêu với Lưu Trạm.

Cuối cùng vẫn là Lưu Trạm nhỉnh hơn một chút.

Tào Minh kiệt sức nằm sõng soài dưới nền đất, Lưu Trạm đi qua kéo cậu ta ngồi dậy.

“Thủ lĩnh, huynh cho đệ đi theo huynh đi, đệ cũng muốn lên chiến trường.” Tào Minh mặt mày như đưa đám nói.

Lưu Trạm lau bớt mồ hôi cho Tào Minh, “Sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội.”

Tào Minh rên rỉ: “Chỉ sợ thời gian quá lâu, huynh sẽ quên mất đệ.”

Lưu Trạm bật cười vỗ vào gáy cậu ta một cái, “Nghĩ gì thế? Tính mạng cha mẹ vợ con của tất cả mọi người đều ở huyện Võ Nguyên, thay người khác ở lại thủ ta không yên tâm được, chờ cục diện ở Sầm Châu ổn định, tới lúc đó ta sẽ dẫn theo đệ đi.”

“Thật hả? Thủ lĩnh, một lời đã định, không được nuốt lời!” Tào Minh nở nụ cười, bò dậy tiếp tục theo Lưu Trạm chạy bộ buổi sáng.

“Huyện Võ Nguyên hết thảy đều bình thường, đệ phái một trăm binh lính canh giữ thường trú xung quanh thư viện Vân Trung, thường ngày cũng không cho người xứ khác vào thôn Thiên Thương, nếu có gì kỳ lạ đệ nhất định sẽ thông báo với huynh.”

Cùng ngày, Tống Phượng Lâm ngủ tới khi mặt trời lên cao, tỉnh dậy trong trạng thái cả người đau nhức, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy đầu sỏ gây tội. Lưu Trạm đang nằm nghiêng bên cạnh đọc sách, Tống Phượng Lâm không nói hai lời, cầm một quyển sách ném qua.

“Mưu sát phu quân đấy à?” Lưu Trạm không tránh, còn có tâm tình nói mấy câu cợt nhả.

Nhớ lại đêm hôm qua bị lăn qua lộn lại một hồi lâu, Tống Phượng Lâm giận sôi máu, lập tức co chân lên đá, đá liên tục mấy cái liền. Tên lưu manh mặt dày kia còn buộc y nói mấy câu hạ lưu, bây giờ nhớ lại xấu hổ muốn chết.

“Ê ê, đừng có đá phía dưới, đá hỏng rồi về sau chỉ dùng tay được thôi đó.” Lưu Trạm nắm lấy cổ chân trắng nõn ngọc ngà kia.

Cái gì mà chỉ có thể dùng tay? Tống Phượng Lâm khựng lại vài giây, hai vành tai tức thì đỏ rực.

Lưu Trạm muốn nhìn dáng vẻ đỏ ửng từ trên xuống dưới của đối phương, liên tục nói lời lưu manh chọc đối phương vừa giận vừa thẹn. Hắn còn nhân cơ hội hôn lên mu bàn chân của y, Tống Phượng Lâm như thể vừa bị điện giật, vội vã rụt chân về rồi chui lại vào trong chăn trốn.

Trong lòng Lưu Trạm càng ngứa ngáy, nhào sang ôm cả người lẫn chăn vào lòng lăn lộn. Tiểu biệt thắng tân hôn là gì? Suốt một ngày hắn gần như một tấc không rời, bám dính lấy Tống Phượng Lâm, đêm xuống lại càng thêm không biết xấu hổ.

Vì không tiện ở lại quá lâu, sang ngày thứ ba đoàn người Tống Phượng Lâm khởi hành quay lại huyện Võ Nguyên, trước khi đi còn đưa cho Lưu Trạm ba vạn lượng ngân phiếu.

“Huynh ở trong quân cũng cần hiếu kính quan trên, tuy không đủ nhiều để lọt vào mắt những tướng quân đến từ kinh thành nhưng lễ tiết vẫn phải thực hiện đầy đủ, có thứ này những đại nhân kia sẽ không so đo với một tên tiểu tử xuất thân thâm sơn cùng cốc.”

“Đệ nói không sai, ta chính là một tên tiểu tử hoang dã xuất thân thâm sơn cùng cốc.” Lưu Trạm cười ha ha.

Hắn tự mình dẫn ngựa cho Tống Phượng Lâm, hai người sóng vai nhau đi trên con đường nhỏ trong rừng.

Tống Phượng Lâm nhìn cánh rừng đã ngả sang màu vàng, trong lòng vẫn chưa hết lo lắng, “Bên chỗ Chu Thiền, sợ là huynh phải đích thân tới đó một chuyến, giải thích chuyện của Phương Chiêu. Người quyền cao chức trọng mắc bệnh đa nghi cũng nặng, nếu không giải trừ nghi ngờ trong lòng ông ta, tích lũy qua dần năm tháng cũng trở thành một tai họa ngầm.”

Lưu Trạm ôm vai y, “Ta sẽ làm vậy, đệ đừng lo lắng.” Nói xong lại thở dài, “Tiêu rồi, ta luyến tiếc đệ, không muốn để đệ về nữa.”

Tống Phượng Lâm trừng mắt, xoay người lên ngựa, đám người Tào Minh ở đằng xa thấy thế cũng vội vàng leo lên ngựa.

Lưu Trạm ngước mặt lên, nói: “Đầu xuân ta sẽ về đón đệ.”

Tống Phượng Lâm gật đầu, vốn định thúc ngựa đi luôn nhưng trong lòng vẫn lo lắng, lại dặn dò: “So với tín nhiệm của Duệ Vương, tín nhiệm của Chu Thiền quan trọng hơn, không có gia tộc họ Chu thì Duệ Vương chẳng là gì cả. Giao thiệp với cáo già phải tránh nóng vội, cứ từ từ dùng nước ấm nấu ếch, từ từ mưu tính.”

Lưu Trạm mỉm cười, “Ta biết rồi, trở về thay ta thăm hỏi lão thái thái và phụ thân mẫu thân.”

Tống Phượng Lâm nhìn Lưu Trạm, đôi mắt phượng lạnh lùng như băng tuyết được lửa nóng hòa tan, chỉ còn lại sự dịu dàng trong vắt, “Bảo trọng.”

Dứt lời, y thúc ngựa, Tào Minh và hơn mười thân vệ ở phía sau cũng thúc ngựa chạy theo.

Cho đến khi hình bóng của bọn họ biến mất ở cuối con đường nhỏ trong rừng, không còn nghe thấy tiếng vó ngựa nữa, Lưu Trạm mới xoay người quay trở về binh doanh.

Hắn thở dài một hơi, vỗ trán mình lắc đầu tự giễu: “Hồn cũng bay luôn.”
[Hết chương 38]