Lúc trước, khi mà Lưu phủ chưa suy tàn, Lưu Trung đã đi theo Lưu Đồng Hòa ra vào khắp quan trường, chuyện tặng quà biếu lễ đối nhân xử thế ông ta cực kỳ quen thuộc. Lưu Học Uyên mới chỉ nói sơ thôi Lưu Trung đã lập tức hiểu và biết mình cần phải làm gì.
Ngày đó, Lưu Trung bảo con trai mình là Lưu Thành lau sạch sẽ cỗ xe ngựa, lau đến khi không còn dính hạt bụi nào, rồi cha con hai người thay một bộ đồ mới. Lưu Trung còn tự mình viết bái thiếp*, cha con bọn họ quang minh chính đại đến tận cổng huyện nha.
(*bái thiếp: một tấm thiếp người thời xưa dùng thông báo mình sẽ đến thăm một ai đó)
Phái Vạn Thiện thích nghe hí khúc, mỗi ngày sau giờ Ngọ đều ngồi ở trong vườn hoa nghe khoảng một canh giờ, ngủ trưa một canh giờ. Khi cha con Lưu Trung tới cửa bái phỏng, Phái Vạn Thiện đang mơ màng nghe hí khúc.
Nếu là ngày thường, Trương chủ bạ tuyệt không dám quấy rầy nhã hứng của huyện lệnh đại nhân, nhưng hôm nay thì khác. Nhìn bái thiếp ghi lai lịch của người tới thăm, chính là đại quản gia Lưu Trung của Lưu phủ nhà Hộ Bộ tả thị lang ở kinh thành! Tay chân Trương chủ bạ vô thức run rẩy.
Trương chủ bạ rón rén thông báo về người tới thăm, Phái Vạn Thiện lập tức lật người ngồi dậy, “Cái gì? Ngươi nói là ai?”
Ông ta không tin, giật bái thiếp tới xem thử, xem xong rồi gấp lại, “Mau! Mau mời người vào chính đường, bưng trà lên, người đâu!? Mau tới thay quần áo cho ta!”
Chẳng mấy chốc, hậu viện loạn thành một nồi cháo. Phái Vạn Thiện mặc quan phục xong đâu vào đấy, vội vàng chạy đi, lúc tới cửa thì dừng lại chỉnh trang lại ngoại hình của mình một lần nữa, điều hòa hơi thở rồi mới làm bộ ung dung bước vào.
Ở kinh thành, làm gì có vương công quý tộc nào mà Lưu Trung chưa từng gặp qua? Lưu Đồng Hòa khi còn sống là quan lớn tam phẩm, nếu không gặp phải kiếp nạn kia, khi cáo lão về hưu chắc chắn sẽ được thụ phong làm cửu khanh. Là quản gia của một đại thế gia hàng đầu như vậy, những người mà Lưu Trung từng tiếp xúc qua có khi còn cao quý hơn cả trong tưởng tượng của Phái Vạn Thiện.
Lưu Trung không nói gì, chỉ cần ngồi im một chỗ thôi, khí tràng mạnh mẽ, vững vàng như núi Thái Sơn cũng đủ để đè ép Phái Vạn Thiện.
Sự rụt rè mà Phái Vạn Thiện vất vả ngụy trang bộc lộ ra chỉ trong nháy mắt.
Lưu Trung mượn danh nghĩa của Nhị lão gia Lưu Đồng Tân, lấy thân phận đại quản gia đi thẳng vào vấn đề, nói rõ mục đích mà mình đến, không hề giấu giấu giếm giếm gì. Ông nói với Phái Vạn Thiện rằng hy vọng ngài sẽ đối xử tử tế với những người nhà họ Lưu đang tạm thời gặp nạn kia, đồng thời khéo léo ám chỉ rằng gia tộc họ Lưu sẽ không quên lòng tốt này, cuối cùng Lưu Trung gọi con trai dâng lên tâm ý của nhà họ Lưu, cũng tỏ vẻ từ nay về sau ngày lễ tết sẽ còn hiếu kính nữa.
Phái Vạn Thiện vừa sợ hãi, vừa kích động.
Từ khi ông ta bị điều đến nơi chim không thèm đẻ trứng này làm huyện lệnh, vị quan lớn nhất từng được gặp chính là quan tri châu (tương đương với tri phủ) lục phẩm – người trên ông ta một bậc, chưa kể một năm chỉ gặp một lần, bây giờ lại móc nối quan hệ được với cả người ở kinh thành, bảo ông ta không kích động sao được?
Phái Vạn Thiện bày tiệc chiêu đãi cha con Lưu Trung, vốn định bảo Trương chủ bạ tự mình lên núi mời ba anh em Lưu Học Uyên nhưng Lưu Trung nói việc này không được làm lộ ra nên ông ta đành từ bỏ.
Buổi tối, sau khi tiễn cha con Lưu Trung về, Phái Vạn Thiện nhìn 2000 lượng ngân phiếu mà người nhà họ Lưu đưa tới, cực kỳ hài lòng.
Mua được mối quan hệ với Phái Vạn Thiện, sau này nhà họ Lưu sẽ càng dễ đi lại ở huyện Võ Nguyên hơn vì có người bảo vệ.
Qua vụ thu hoạch mùa thu, từng nhà lại bận rộn chuẩn bị cho mùa đông, nhìn thời tiết này ai cũng đoán chẳng bao lâu nữa tuyết sẽ lại đổ xuống núi Tề Vân.
Nếu đã mua được Phái huyện lệnh thì không cần phải cẩn thận quá mức nữa, Lưu Học Uyên làm chủ cho cha con Lưu Trung ở lại nhà mình luôn.
Chuyện trong nhà đã được an bài thỏa đáng, Lưu Trạm đang định quay lại Thông Thiên Quan thì đúng lúc này, Trương Phú Sinh vội vã chạy tới nhà họ Lưu.
“Viện trưởng Lưu! Thầy Tống!!!”
“Lữ Thụ Sinh đỗ rồi!!!”
“Buổi sáng quan binh báo tin vui đã tới nhà họ Lữ, dưới huyện, dưới huyện đang chấn động kìa!!!”
Lưu Học Uyên đứng bật dậy, làm đổ chung trà ướt cả áo nhưng ông cũng không bận tâm, run giọng hỏi: “Đỗ, đỗ rồi?”
Tống Nghi Quân vội di chuyển xe lăn đi qua, nắm lấy tay Trương Phú Sinh truy hỏi: “Quan binh báo tin vui có nói thứ tự không?”
Trương Phú Sinh cao hứng đáp: “Nghe nói là xếp thứ tám.”
“Tốt! Tốt lắm!” Hốc mắt Lưu Học Uyên đỏ bừng.
Đúng lúc này trong thôn có tiếng chiêng trống vang trời, hóa ra là Lữ Thủy Kiều dẫn người tới báo tin vui, lễ vật kéo theo khoảng tầm năm xe, đi đến đâu rải tiền chia vui đến đó, trẻ con thi nhau chạy ra nhặt tiền.
Mặt mày Lữ Thủy Kiều hồng hào hớn hở, thay con trai khấu tạ ân sư, còn nói chờ Lữ Thụ Sinh về sẽ làm đại lễ một lần nữa.
Ngày hôm đó thư viện Vân Trung bày tiệc chiêu đãi cả làng, Lữ Thủy Kiều uống đến say mèm, phải nhờ hạ nhân khiêng lên xe về nhà.
Ban đêm, Lưu Học Uyên không ngủ được, ngồi nói chuyện với Tống Nghi Quân, ánh nến ở phòng sách sáng mãi không thấy tắt.
Người không ngủ được còn có Lưu Trạm. Hắn lăn qua lộn lại suy nghĩ, Lữ Thụ Sinh thi đậu thì có thể làm quan rồi, nhưng mà dù sao cũng chỉ là con cháu nhà nghèo, không có thế gia tiến cử thì công danh có tốt đến đâu cũng vô dụng.
Lưu Trạm lại có một ý tưởng mới, không chờ được vội vàng đi tìm Lưu Học Uyên.
“Bây giờ chúng ta đã khôi phục liên hệ với gia tộc ở kinh thành, sao không nhờ Nhị lão gia hỗ trợ hòa giải, để Lữ ca làm huyện lệnh huyện Võ Nguyên luôn? Dù sao Lữ ca cũng là người một nhà, đáng tin cậy hơn Phái huyện lệnh nhiều.”
Lưu Trạm thậm chí còn có một ý tưởng lớn hơn: “Phái huyện lệnh làm quan đã mười năm, gần như không còn hi vọng thăng tiến nữa, nếu gia tộc họ Lưu có thể hỗ trợ ông ta lên chức, ông ta nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt, nói cái gì cũng nghe, điều kiện kèm theo là Phái huyện lệnh phải làm một cái hộ tịch giả cho con, con muốn làm huyện úy* huyện Võ Nguyên.”
(*huyện úy: chức quan võ, nắm giữ binh quyền trong huyện)
Lưu Học Uyên và Tống Nghi Quân ngẩn người.
Ý tưởng này của Lưu Trạm nghe thì có vẻ chỉ là mộng tưởng xa vời, khó khăn hoang đường nhưng thực ra muốn làm được cũng không khó. Đúng là Phái huyện lệnh đã làm quan ở địa phương này mười năm, có nhân mạch riêng của mình, huyện úy lại chỉ là quân tịch, không cần công danh.
Có Lưu Trạm khơi gợi, suy nghĩ của Lưu Học Uyên cũng dần thông suốt.
Việc này không sợ Lưu Đồng Tân không hỗ trợ, bọn họ chẳng những sẽ hỗ trợ mà còn sẽ vui vẻ hỗ trợ.
Đệ tử của nhà họ Lưu thì cũng là người nhà họ Lưu. Con cháu nhà nghèo nếu không có thế gia dẫn đường thì không có khả năng xin được một chức quan, cho dù xin được thì cũng chỉ là một chức quan nhỏ tí như hạt mè! Về phần những đứa trẻ con cháu nhà nghèo không có căn cơ này, nhà họ Lưu muốn gây khó dễ thì chỉ cần một câu thôi, vì vậy bọn họ sẽ không dám nảy sinh bất kỳ tâm tư nào khác.
Chưa kể đằng sau vẫn có thư viện Vân Trung của Lưu Học Uyên liên tục bồi dưỡng thêm đệ tử, nhà họ Lưu ở trong kinh thành không sợ sẽ không có người nối nghiệp.
Những phương pháp mà các thế gia mượn sức nhân tài có rất nhiều, căn bản không lo những người này về sau sẽ phản bội nhà họ Lưu, chẳng mấy năm nữa bọn họ đều trở thành con rể của các chi thứ trong nhà họ Lưu ấy chứ.
Lưu Học Uyên tưởng tượng đến tương lai tươi sáng sau này, máu nóng sôi trào, cực kỳ kích động, “Tuy rằng dòng chính nhà họ Lưu đang sa sút nhưng muốn có một phong thư tiến cử hoàn toàn không khó, chỉ có phần giúp Phái huyện lệnh lên chức sẽ hơi vất vả một chút.”
Tống Nghi Quân đưa ra kiến nghị: “Trước hết hãy nghe ý tứ của Phái huyện lệnh đã.”
Huyện lệnh là quan thất phẩm, cũng là bước khởi điểm thấp nhất của một người sau khi thi đậu cử nhân, mà giữa các chức huyện lệnh với nhau cũng có phân cao thấp.
Ví dụ như nhậm chức huyện lệnh ở kinh đô hay những vùng quan trọng, có khả năng lên chức lớn và dễ nhập kinh làm quan hơn, đó gọi là huyện lệnh thượng phẩm; làm huyện lệnh ở vùng Giang Nam giàu có và đông dân cư, thường được dân địa phương biếu lễ hiếu kính, tha hồ hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý, đó gọi là huyện lệnh trung phẩm; còn nhậm chức ở những nơi xa xôi hẻo lánh, khỉ ho cò gáy, nghèo rớt mồng tơi thì gọi là huyện lệnh hạ phẩm.
Huyện Võ Nguyên trong mắt các thế gia chính là hạ hạ phẩm.
Còn Phái Vạn Thiện làm huyện lệnh của huyện Võ Nguyên cũng đã mười năm rồi.
Phái Vạn Thiện xuất thân từ nhà họ Phái ở quận Thụy Xương, liên tục năm thế hệ không có ai làm quan. Năm đó Phái Vạn Thiện là con cháu của một nhánh nhỏ trong tộc, sau khi thi đậu cử nhân, cha ông ta quyết định đập nồi bán sắt kiếm về 20 vạn lượng bạc, lại quỳ suốt ba ngày ba đêm cầu xin, cuối cùng Phái tộc trưởng cũng gật đầu đồng ý mua một chức quan huyện lệnh.
Nếu có gia tộc hỗ trợ thì Phái Vạn Thiện đã không phải chôn chân suốt mười năm ở vùng khỉ ho cò gáy này, lãng phí mất bao nhiêu thời gian.
Bây giờ có nhà họ Lưu vứt cho ông ta cành oliu, đừng nói là một hộ tịch cho Lưu Trạm, bảo bán mạng cho nhà họ Lưu cũng được. Ông ta thực sự đã chờ ngày này từ lâu lắm rồi.
Ngày hôm sau, cha con Lưu Trung xuống núi truyền lời, Phái Vạn Thiện hay tin vội vàng đi cùng bọn họ tới nhà họ Lưu bàn bạc.
Phái Vạn Thiện tốn mười năm làm huyện lệnh huyện Võ Nguyên, ông ta cũng có nhân mạch riêng và hiểu rõ quan hệ các nhà khắp sáu huyện Sầm Châu này. Nhà ai với nhà ai là thông gia, nhà ai ở bên trên có người, ông ta suy nghĩ một hồi rồi kiến nghị với Lưu Học Uyên: “Chức huyện úy chỉ là một chức quan linh tinh bát phẩm không cần thái thú phê duyệt, chỉ cần trình lên cấp châu là được, cũng chính là quan tri châu của Sầm Châu, bên trên huyện Võ Nguyên chúng ta. Người này cậy tài khinh người, dầu muối không ăn.”
Nói tới đây Phái Vạn Thiện thở dài một tiếng. Ông ta và quan tri châu của Sầm Châu qua lại ít nhất cũng đã 6 năm, tốn không biết bao nhiêu tiền của và công sức, kết quả cuối năm cũng chỉ nhận được vài lời nhận xét dưới trung bình, có năm còn bị đánh giá không đạt. Phái Vạn Thiện vừa căm ghét vừa đố kỵ với người này, bây giờ nếu có cơ hội ông ta nhất định phải dẫm một phát!
Sau khi nói rõ hết ngọn nguồn, Phái Vạn Thiện tổng kết: “Nếu như ta có thể thăng lên chức tri châu của Sầm Châu, hết thảy đều có thể giải quyết dễ dàng, ngày sau cũng có thể tiếp tục hỗ trợ cho huyện Võ Nguyên.”
Huyện lệnh là quan thất phẩm, tri châu là quan lục phẩm, đây chính là cái gọi là lớn hơn một bậc cũng đủ ép chết người, cho nên đừng xem thường chỉ một bậc này. Tri châu Sầm Châu là chức quan quản lý sáu huyện ở núi Tề Vân, tuy tri châu không trực tiếp nhúng tay vào sự vụ của huyện nha nhưng có quyền đánh giá nhận xét cuối năm, cộng thêm bổ nhiệm và bãi nhiệm những chức quan bát phẩm cửu phẩm khác, các mối quan hệ lòng vòng quanh co nói mười ngày mười đêm cũng chưa hết.
Phái Vạn Thiện cũng rất thông minh, nếu đã muốn ngồi chung một chiếc thuyền với gia tộc họ Lưu thì sao ông ta có thể để mình chịu thiệt thòi? Đương nhiên phải nhân cơ hội này đòi hỏi một chức quan tốt, cũng không quan tâm nhà họ Lưu có năng lực thực hiện hay không, đồng thời cũng là một phép thử, thử xem nhà họ Lưu có đủ thực lực hay không.
Cùng ngày hôm đó, Lưu Học Uyên viết một bức thư đưa cho cha con Lưu Trung gửi đến kinh thành.
Từ Bắc Cương đến kinh thành đi đi về về cũng phải mất khoảng hai tháng, đúng lúc ở Bắc Cương còn đang là mùa đông, tuyết đổ phong kín núi, nhanh nhất cũng phải sang đầu xuân năm sau mới có tin tức truyền về lại, trong lúc này mọi người chỉ có thể yên tĩnh chờ tin lành mà thôi.
Không lâu sau, Lữ Thụ Sinh và các học sinh cũng quay lại thư viện Vân Trung. Lưu Học Uyên và Tống Nghi Quân an ủi và động viên những người thi rớt một phen, còn Lữ Thụ Sinh thì sau giờ Ngọ được gọi riêng vào phòng nói chuyện.
Sau khi biết các thầy đang cố gắng kiếm cho mình một chức quan, Lữ Thụ Sinh bật khóc, quỳ rạp dưới đất hồi lâu không đứng dậy.
Lưu Học Uyên coi trọng nhất chính là nhân phẩm của Lữ Thụ Sinh. Năm đó nhà họ Lưu còn nghèo, phòng ở của Lữ Thụ Sinh nhỏ như nhà kho, điều kiện gian khổ mà cũng không hề than vãn nửa lời, không hề bất kính. Bây giờ học sinh của mình đã thi đậu cử nhân, Lưu Học Uyên đương nhiên sẵn sàng dốc lòng hỗ trợ người này.
Còn Lưu Trạm thì dẫn Tống Phượng Lâm và Lý Tiểu Liên quay trở về Thông Thiên Quan.
Năm nay Lưu Trạm có ý định ở lại quan ải đến hết mùa đông. Tống Phượng Lâm ban đầu không muốn đi cùng nhưng nghĩ đến cảnh ở đấy không có ai trông chừng Lưu Trạm, chẳng biết Lưu Trạm sẽ lại làm ra chuyện gì, chỉ có thể đồng ý ở lại quan ải cùng với hắn.
Triệu thị sợ hai người không có đủ quần áo và chăn nệm chống lạnh, bảo Lưu quản gia mua cho mỗi người một cái áo choàng lông cáo, thêm mấy món mũ giày các thứ khác.
Quay lại Thông Thiên Quan, Lưu Trạm không ngừng đốc thúc binh lính gia cố lại doanh trại, chuẩn bị cho mùa đông, còn xây dựng thêm mới vài khu nữa, mở rộng Thông Thiên Quan ra không ít. Hắn cũng không có ý định để cho binh lính ngồi yên một chỗ trong suốt cả mùa đông, huấn luyện mùa đông cũng là một hoạt động rất quan trọng.
Thừa dịp trận tuyết lớn phong kín núi còn chưa đến, Lưu Trạm lại dẫn người xuống núi ba lần, tấn công Trần Trang, Bách Lý Trang và thôn Giác Miêu.
Quý tộc của Bách Lý Trang đã có chuẩn bị trước, không chỉ mướn tráng đinh bảo vệ và chống lại mà còn chuẩn bị chiêng trống báo nguy. Tào Tráng vừa mới dẫn người vào thôn, bên kia tiếng chiêng trống báo nguy vang lên ầm ĩ. Bọn họ chưa bao giờ gặp phải tình huống này, nhất thời ngơ ngác không biết phải làm sao.
“Sợ cái gì!” Lưu Trạm ngồi trên lưng ngựa vững vàng hạ lệnh, “Quách Đông Hổ, ngươi dẫn theo mười người đi tìm tất cả những ai đang gõ chiêng cho ta! Ta sẽ chia cho các ngươi thêm một phần chiến lợi phẩm!”
Quách Đông Hổ hưng phấn bước ra khỏi hàng lĩnh mệnh.
“Đội tiên phong dùng cột gỗ tông cửa xông vào, đội cung thủ chuẩn bị mũi tên lửa để phóng hỏa, thiêu hết mấy nhà phú hộ đó cho ta! Nói cho bọn họ biết đây chính là kết cục khi phản kháng lại chúng ta!” Lưu Trạm lạnh lùng nói.
Quý tộc nước Yến vẫn còn giữ lại phần nào tập tính của dân du mục, nhà cửa phòng ốc dựng bằng gỗ và vải, hỏa tiễn bắn tới đâu đốt cháy tới đấy.
Chẳng mấy chốc, nhà của quý tộc ở Bách Lý Trang bốc cháy hừng hực. Binh lính phụ trách phá cửa rất nhanh đã hoàn thành nhiệm vụ. Mấy tráng đinh thấy thế tấn công của đối phương quá mạnh mẽ, lập tức tan rã bỏ chạy tán loạn. Binh lính phụ trách vận chuyển lương thảo xông thẳng tới nhà kho, mấy chục người phối hợp truyền tay nhau dọn sạch kho lương thực, thời gian tốn chưa đến một nén nhang.
Lưu Trạm chưa bao giờ tự nhận mình là thánh nhân, trong từ điển của hắn chỉ có nguyên tắc thuận thì được mà không thuận thì mất. Nếu hắn không cho những người này một bài học thì những người Yến khác sẽ học theo, chống cự lại hắn.
Đêm đó, hơn mười nhà phú hộ của Bách Lý Trang không ai may mắn thoát khỏi kiếp nạn bị cướp, quân Yến chạy tới cũng chỉ có thể bất lực nhìn mọi thứ vẫn đang bị lửa lớn nuốt chửng.
Trận tuyết phong kín núi đầu tiên đổ xuống, Lưu Trạm bế quan luyện binh trên núi, không tổ chức cướp lương thảo nữa vì di chuyển trên nền tuyết rất dễ để lại dấu vết, nếu bị phát hiện thì mất nhiều hơn được.
Trong khoảng thời gian Lưu Trạm ngồi yên một chỗ thì ở bình nguyên Thương Hà, sau khi tàn sát cướp bóc xong, quân Yến cũng rút về nước. Trời đông giá rét, bá tánh lưu vong lang bạt khắp nơi, để giữ mạng sống cho mình, bọn họ chỉ có thể xuôi xuống phía nam, nếu ở lại nơi Bắc Cương giữa mùa tuyết lớn này thì chỉ có đường chết.
Mùa đông năm nay, một phần ba bình nguyên Thương Hà thuộc vùng Bắc Cương của Đại Sở hoàn toàn hỗn loạn, bá tánh đổ xô về bến đò để qua sông. Quận Thụy Xương ở phía nam sông Hoàng Xuyên phái binh đi ngăn cản, nhưng mà bờ Hoàng Xuyên rộng lớn như vậy, muốn ngăn cũng không ngăn hết được.
Một lượng lớn dân tị nạn chạy xuống phía nam, tới tháng 12, nhóm lưu dân đầu tiên tiến vào địa phận giữa Trung Nguyên, nhất thời cả triều đình chấn động. Lúc này Tuyên Đế mới biết tình hình hoàng tàn bi thảm của bình nguyên Thương Hà.
Ở kinh thành đang thế nào, người ở núi Tề Vân và Thông Thiên Phong như Lưu Trạm đương nhiên không biết.
Không cần phải xuống núi tấn công đất Yến nữa, việc luyện binh đã có thủ hạ hỗ trợ giám sát, mỗi ngày Lưu Trạm bám dính lấy người trong lòng, hưởng thụ cuộc sống thần tiên.
Hôm nay Thông Thiên Phong vừa đón thêm một trận tuyết lớn, mấy ống khói trong doanh trại thi nhau nhả ra khói trắng.
Lưu Trạm nằm trong phòng, không chỉ có giường đất được đốt ấm, ở phòng chính còn có một cái lò sưởi đặt sát cạnh tường, củi gỗ lách tách cháy, toàn bộ căn nhà trở nên ấm áp, còn thoải mái hơn cả mùa đông ở nhà họ Lưu.
Tống Phượng Lâm dựa vào cửa sổ vừa đọc sách vừa nghe tiếng gió gào thét bên ngoài, trong lòng lại vô cùng tĩnh lặng.
Đương nhiên là nếu Lưu Trạm đừng động tay động chân thì sẽ càng tốt hơn, Tống Phượng Lâm tức giận ném bàn tay đặt trên eo mình đi.
Lưu Trạm gối đầu lên bệ cửa sổ, nằm dài thoải mái trên giường đất, bộ dáng cười tủm tỉm vô cùng giảo hoạt, giống hệt mấy con chồn láu cá ở sân sau nhà họ Lưu.
“Cho ta hôn một cái đi.”
Tống Phượng Lâm phớt lờ hắn.
Lưu Trạm lại ôm dính lấy đối phương, “Hôn một cái thôi rồi ta sẽ không làm phiền đệ nữa.”
Tống Phượng Lâm không nói gì, chỉ là quyển sách trên tay không hề lật sang trang mới.
Lưu Trạm đặt cằm lên vai y, “Đệ không nói gì ta coi như là ngầm đồng ý nhé?”
Tống Phượng Lâm muốn phản bác nhưng vừa quay sang thì một hơi thở nóng rực ập tới ngay trước mặt. Lưu Trạm thăm dò mơn trớn môi y, thấy đối phương không phản kháng lập tức chuyển sang công thành đoạt đất.
Sách rơi xuống ở bên cạnh.
Lưu Trạm ôm Tống Phượng Lâm, đè người xuống đệm, đầu lưỡi hoành hành trong khoang miệng, liếm láp mọi ngóc ngách, nhất thời trong phòng chỉ còn tiếng nước bọt.
Chăn đệm trên giường nhăn nhúm.
“Ta giúp đệ thử nhé? Có muốn thử không?” Lưu Trạm ngậm vành tai của đối phương, thầm thì mê hoặc.
Tống Phượng Lâm thở dốc, nhưng cảm thấy may mắn vì mình vẫn chưa hoàn toàn mất hết lý trí.
“Không.” Tống Phượng Lâm quay mặt đi, cứu vớt vành tai của mình.
“Thử một lần xem sao…”
“Không cần.”
“Đừng xấu hổ, ta sẽ không nhìn.”
Lưu Trạm đã động tình, muốn giấu cũng không giấu được.
Nghĩ đến bản thân mình, tâm trạng của Tống Phượng Lâm vô thức chùng xuống. Y giãy giụa ngồi dậy, Lưu Trạm không chú ý, bị y đẩy ra. Thấy sắc mặt của Tống Phượng Lâm không tốt lắm, Lưu Trạm cũng không cưỡng cầu nữa.
“Đừng nghĩ lung tung.” Lưu Trạm lại ôm lấy Tống Phượng Lâm.
Tống Phượng Lâm không biết nhiều lắm. Thực ra cái gọi là chuyện phòng the kia y cũng chỉ cái biết cái không, mặc dù vậy, ở trong nhận thức có hạn của mình, Tống Phượng Lâm cũng cảm giác được mình có gì đó không thích hợp.
Trong lúc tâm tình của Tống Phượng Lâm đang sa sút, Lưu Trạm bò sang chỗ khác, cầm tới một quyển thoại bản mở ra trước mặt. Nhìn thấy Tống Phượng Lâm quay mặt đi, hắn giữ lấy cằm y quay trở lại, nói: “Đọc thử xem.”
“Không đọc.”
Trong mắt Tống Phượng Lâm, những cái này toàn là những câu chuyện hạ lưu lưu truyền trên phố, thi thoảng còn có cả tranh minh họa, tranh vẽ mờ ảo nhưng người sáng suốt liếc qua đủ hiểu ý nghĩa mà nó muốn thể hiện. Trong tay Lưu Trạm bây giờ cũng vậy, là một quyển thoại bản kể lại câu chuyện tình vụng trộm của một thợ săn và một thiếu gia nhà giàu.
Tống Phượng Lâm vạn lần không muốn đọc mấy thứ hạ lưu thấp kém này.
Những ngày tháng ở quan ải rất nhàm chán nên Lưu Trạm mua một ít sách để giết thời gian, lẫn vào trong đó cả mấy quyển thoại bản.
“Đệ không xem thử thì sao biết được cảm giác đó như thế nào?”
Tống Phượng Lâm vẫn cúi đầu như cũ.
Lưu Trạm ôm lấy y, lẩm bẩm đọc: “Hai bàn tay tương giao, mười ngón tay đan xen, hai lồng ngựa tựa sát vào nhau, tình nồng ý mật…”
Tống Phượng Lâm đẩy mạnh Lưu Trạm một cái, nghiến răng nói: “Lăn đi!”
Lưu Trạm nằm ngã ngửa ra giường cười ha ha.
[Hết chương 26]