Ba Năm Sau Khi Chia Tay, Tôi Bị Vứt Bỏ Ở Nơi Hoang Dã

Chương 24




Nhưng bà tôi không nghe được, bà chỉ bình tĩnh bỏ đống đồ đó vào túi rồi bước ra khỏi cửa. 

Cố Thâm vẫn ngồi thừ ở bên ngoài, mặt xám xịt. 

Thấy bà tôi ra ngoài, anh lập tức loạng choạng đứng dậy. 

Bà tôi không muốn để ý đến anh, khi đi ngang qua người anh, chợt nhớ ra điều gì đó, nên dừng bước. 

Bà liếc nhìn anh ta, đột nhiên hỏi: 

"Tiểu Ninh vào đêm giao thừa hôm đó bị ném ra ngoài đồng hoang. 

"Tôi đã xem lại các bản ghi cuộc gọi của con bé, gần nửa đêm hôm đó, anh đã gọi điện cho nó." 

Cố Thâm thất thần lắc đầu: 

"Không, hôm đó cô ấy vẫn chưa xảy ra chuyện." 

Anh ta như rơi vào nỗi đau khôn xiết, từng câu từng chữ đều run rẩy liên hồi. 

Giống như phải dùng hết sức lực, anh ta mới có thể tiếp tục nói: 

"Tối hôm đó, cô ấy vẫn đang uống rượu bên ngoài. Tôi gọi điện cho cô ấy, cô ấy đã say quá rồi." 

Bà tôi bình tĩnh nhìn anh ta: 

"Con bé đã nói gì với anh, tại sao anh biết, nó đang say?" 

Cố Thâm mặt như tro tàn, nói: 

"Lúc đó cô ấy nói chuyện qua điện thoại, giọng nói không rõ ràng, chỉ kêu "rượu"." 

Bà tôi hỏi anh ta: "Còn điều gì khác không?" 

Cố Thâm hoang mang lắc đầu. 

Bà tôi hẳn muốn nghe xem trước khi tôi ch//ết có để lại lời nào không, dù sao thì đó cũng là cuộc điện thoại cuối cùng. 

Bà hơi thất vọng gật đầu, rồi tiếp tục đi về phía bên ngoài khu đô thị. 

Đi được xa, bà chợt nghĩ đến điều gì đó, lại dừng bước, quay đầu nhìn về phía Cố Thâm đang đuổi theo đến tận cổng khu đô thị. 

Bà nhẹ giọng nói: 

"Không phải là "rượu", mà là "cứu" trong "cứu mạng"." 

25 

Bà tôi nói xong, quay người bỏ đi. 

Đằng sau có tiếng thứ gì đó đổ ầm xuống, bà không ngoái đầu lại nhìn. 

Tôi thấy Cố Thâm ngã mạnh xuống đất, dường như chỉ trong một khoảnh khắc, toàn thân đã bị người ta đánh gãy xương. 

Tối hôm đó, vào giờ phút cuối cùng, tôi đã cầu cứu anh, nhưng anh đã cúp điện thoại của tôi. 

Khu đô thị cũ kĩ, ánh đèn ở cổng tỏa ra một màu vàng nhạt. 

Có những con bướm đêm lao đầu vào đập không ngừng. 

Những âm thanh nhỏ như vậy, trong đêm tĩnh mịch như thế này, lại trở nên đặc biệt rõ ràng. 

Cố Thâm ngồi dưới đất, anh ta mở miệng rồi lại mở miệng. 

Anh dường như muốn khóc, nhưng không thể phát ra tiếng. 

Sắc mặt anh trống rỗng, chỉ còn đôi vai run rẩy chứng tỏ anh vẫn còn sống. 

Gió lạnh tràn về cùng những bông tuyết, dính vào mái tóc người đàn ông, có lẽ đây là trận tuyết cuối cùng.