23
bà nội ngoan ngoãn đáp:
“Vâng.
“Mà hiểu lầm đã cởi bỏ, thì cũng bảo Minh Dư trở về nước đi.
“Tôi cũng tiện đứng ra trước mặt cảnh sát, nói rõ giúp thằng bé.”
Đầu dây bên kia vui vẻ nói:
“Về nước á, nó đang ở quê tôi cơ.
“Trong một căn nhà cổ ở thôn quê, tôi nào nỡ để con trai cưng của mình thực sự trốn ra nước ngoài.”
Bà tôi đáp "Vâng", sau đó cúp máy.
Nhưng bà không vội đi ngay mà lấy điện thoại của tôi ra, sạc đầy rồi mở lịch sử trò chuyện WeChat của tôi.
Lòng tôi chợt thắt lại, đột nhiên nhớ tới vị trí căn nhà cổ đó, trước đây Triệu Minh Dư từng nói qua cho tôi khi đi nghỉ ở quê.
Vị trí cực kỳ hẻo lánh, xung quanh vắng tanh bóng người.
Anh ta nói ở đó phong cảnh rất đẹp, có dịp sẽ đưa tôi đến chơi.
Nhưng tôi thấy nơi đó quá heo hút, không an toàn nên đã không đồng ý.
Hồi đầu khi tôi nhắn tin với anh ta, bà tôi ngồi bên cạnh, dường như cũng vô tình nhìn thấy.
Lúc này, bà thực sự muốn tra lại.
Bà tôi không chần chừ, lướt lịch sử trò chuyện mãi, dừng lại ở tin nhắn chỉ đường mà Triệu Minh Dư từng gửi cho tôi.
Rồi bà lên tầng, vào phòng ngủ mở tủ sắt ra.
Hai thứ ở tầng dưới cùng trong tủ sắt được bà lấy ra.
Một lọ thủy tinh chứa chất lỏng trong suốt, một con d.a.o gọt hoa quả
Tôi không nhìn ra được chất lỏng là gì, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng có khả năng là axit sunfuric.
Lòng tôi đau nhói, tôi gào lên trong điên loạn.