Ba Năm Rồi Lại Ba Năm

Chương 9: Anh là người cứu Lâm Dĩ Nhiên, mặc kệ trông anh có lạnh nhạt đến mấy




Bắt đầu từ ngày đó trở đi, luôn có số lạ gọi đến cho Lâm Dĩ Nhiên.

Lâm Dĩ Nhiên không dám nghe máy, nhưng cũng không dám tắt nguồn. Cô sợ sẽ bỏ lỡ tin nhắn, nhận được tin nhắn tuy rằng rất kh ủng bố, nhưng nó có thể cho cô biết đối phương đang theo sát mình.

Nếu như tắt nguồn, Lâm Dĩ Nhiên chỉ cảm thấy sợ hãi thêm mà thôi.

Sáng hôm sau cô mua vé tàu đến thành phố Lâm Dương ở kế bên, thật sự ngồi tàu hỏa đi.

Đến đó cô dùng chứng minh thư của mình đặt ba ngày khách sạn rẻ nhất, cùng ngày đó lại đến nhà ga gọi taxi dù trở về Lâm Thành.

Cô vẫn trở lại nhà trọ cũ, dì chủ nhà còn hỏi cô đã ăn cơm chưa, Lâm Dĩ Nhiên hoảng sợ trong vô thức khi nghe thấy có người nói chuyện với mình, lát sau cô mới nói: “Con ăn rồi dì.”

“Sao sắc mặt nhợt nhạt vậy?” Dì chủ nhà quan tâm nói: “Ban ngày đi ra ngoài đừng để mình bị say nắng nhé.”

Lâm Dĩ Nhiên miễn cưỡng cười nói: “Cảm ơn dì.”

Cô trở về phòng, ngồi bên giường ngẩn ngơ rất lâu.

Ngày hôm nay cô vẫn còn rất căng thẳng, luôn cẩn thận nhìn từng người xung quanh, cũng không dám đứng gần người khác.

Buổi tối hôm đó cô nhận được tin nhắn của đối phương: [Đi Lâm Dương rồi hả? Vô dụng thôi cô bé, trốn không phải là cách đâu, thôi thì chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi, mấy anh chỉ muốn tìm ba của cưng thôi, sẽ không ép uổng gì cưng đâu.]

Trước khi mở tin nhắn, Lâm Dĩ Nhiên hít sâu hai hơi, xem xong rồi nhắm mắt lại, ôm đầu gối của mình.

Nỗi sợ hãi giống như một tấm lưới khổng lồ, trói chặt Lâm Dĩ Nhiên không còn chút sức lực nào, ngay cả hô hấp cũng run rẩy.

Cô chưa va chạm nhiều, cũng còn quá trẻ.

Tất cả những gì đã trải qua trong một năm này đối với cô đã quá khó khăn khốn khổ rồi.

Lâm Dĩ Nhiên khóa cửa nhốt mình trong phòng, không dám đi ra ngoài.

Cô giống như một thứ gì đó không thể nhìn thấy ánh sáng, không dám để cho bất cứ ai nhìn thấy mình. Mọi thứ bên ngoài đều không rõ ràng, tràn ngập nguy hiểm.

Cô không biết ánh mắt của ai đang dán vào mình, cô sợ đi ra ngoài sẽ bị người khác phát hiện cô không thật sự ở Lâm Dương.

Mỗi lần tiếng chuông điện thoại vang lên đều làm cho Lâm Dĩ Nhiên sợ hãi, cô chỉnh lại thành chế độ rung.

Tiếng rung cách một lúc lại truyền đến, Lâm Dĩ Nhiên không cầm nó trong tay nữa mà đặt sang một bên. Số lạ thay đổi mấy lần, giữa chừng còn xen kẽ tin nhắn.

Nội dung tin nhắn cũng không có gì th ô tục hay lời đe dọa trắng trợn, thậm chí thái độ rất tốt, chỉ nói muốn nói chuyện với cô. Lâm Dĩ Nhiên từng muốn báo cảnh sát, nhưng cô không thể cứ ở đồn cảnh sát mãi được.

Sau khi trời tối cô cũng không dám bật đèn, chỉ ôm balo của mình ngồi ở bên giường.

Khâu Hành bảo cô trốn trước, nhưng Lâm Dĩ Nhiên cảm thấy mình không còn chỗ nào để trốn nữa.

Trong căn phòng nhỏ tối tăm này, trong đầu Lâm Dĩ Nhiên nghĩ đến mấy ngày mình bị nhốt trong nhà, bên ngoài đều là người đòi nợ, bọn họ thỉnh thoảng đi vào dọa cô một cái rồi lại đi ra ngoài.

Và còn buổi sáng mà Khâu Hành đưa cô ra ngoài ấy, gã đàn ông trung niên chỉ mặc qu@n lót ở trong nhà kia, Lâm Dĩ Nhiên nhớ rất rõ ánh mắt của gã, tr@n trụi không che đậy, th ô tục quét qua người cô.

Lâm Dĩ Nhiên cảm thấy mình như bị tóm chặt, xung quanh đều là đàn ông khiến cô hoảng sợ đến mức muốn nôn ra.

Thật ra cô rất ít khi nhớ tới ba mình, phần lớn thời gian cô chỉ nhớ tới mẹ.

Nhưng lúc này Lâm Dĩ Nhiên chợt tò mò, ba cô có biết bây giờ cô đang phải đối mặt với những chuyện này không? Lúc ông bỏ cô ở nhà một mình, trong lòng ông nghĩ như thế nào?

Bất luận lý do của ông là gì, giờ phút này Lâm Dĩ Nhiên thấy hận ông hơn bao giờ hết.

Một tin nhắn mới gửi đến —

[Cô bé, cưng không có ở Lâm Dương, vẫn đang ở Lâm Thành đúng không? Nghe điện thoại đi.]

Lâm Dĩ Nhiên ném di động ra trong chớp mắt, vùi mặt trước ngực, trán kề sát đầu gối.

Quả nhiên cô không có chỗ để trốn.

*

Ngoài cửa, tiếng bước chân càng ngày càng gần khiến Lâm Dĩ Nhiên ngẩng đầu lên, cô nhìn chằm chằm cửa phòng, thần kinh căng chặt như sắp đứt đoạn.

Khi tiếng bước chân dừng lại ở cửa, trong khoảnh khắc cửa phòng bị gõ vang, Lâm Dĩ Nhiên ôm balo đứng bật dậy, kéo rèm cửa sổ ra.

“Ai?”

Giọng của Lâm Dĩ Nhiên khá bình tĩnh, nhưng nếu nghe kỹ thì có thể nghe ra hơi thở run rẩy.

Cô đã mang balo lên rồi, tay vịn ở bên cửa sổ, chuẩn bị nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào.

Giọng của người ngoài cửa bình tĩnh lạnh nhạt, rất mâu thuẫn với bầu không khí căng thẳng trong phòng: “Mở cửa.”

Lông mi Lâm Dĩ Nhiên khẽ run, nghe thấy người ngoài cửa nói tiếp: “Là tôi, Khâu Hành.”

Trong phút chốc Lâm Dĩ Nhiên kinh ngạc mở to hai mắt, lập tức nhanh chân chạy tới mở cửa.

Khâu Hành đứng ở cửa, dùng ánh mắt bình thản như mọi ngày mà nhìn cô.

Đây là lần thứ ba, vào thời khắc Lâm Dĩ Nhiên hoảng sợ đến tuyệt vọng, Khâu Hành luôn xuất hiện trước mắt cô, cứ yên tĩnh nhìn cô như vậy, bày ra vẻ mặt không liên quan đến mình. Sau đó lại dùng gương mặt không cảm xúc này đưa cô bước ra khỏi con đường không lối thoát. Anh là người cứu Lâm Dĩ Nhiên, mặc kệ trông anh có lạnh nhạt đến mấy.

Tim Lâm Dĩ Nhiên đập dữ dội, mũi cay cay, nước mắt chợt rơi xuống.

Cô bước lên, hai tay lạnh lẽo luống cuống nắm chặt cánh tay của Khâu Hành, ngửa đầu nhìn anh nói: “Khâu Hành, anh dẫn em đi đi.”

Khâu Hành không hất tay cô ra, chỉ hất cằm vào trong phòng, nói: “Thu dọn đồ của em đi.”

Lâm Dĩ Nhiên nói: “Em dọn xong rồi, tất cả đều ở trong balo.”

Dựa vào đèn hành lang, Khâu Hành quét mắt vào trong phòng, hỏi: “Không cần quần áo à?”

Lâm Dĩ Nhiên quay đầu nhìn, bộ quần áo trước đó đã giặt sạch vắt trên lưng ghế, tay cô vẫn còn nắm chặt cánh tay Khâu Hành không buông ra, quay mặt lại hoảng hốt lắc đầu.

Khâu Hành giơ tay kia bật đèn trên vách tường ở cửa phòng, trong phòng chợt sáng lên.

“Đồ gì cần dùng cứ mang theo đi, tôi ở đây đợi em.” Khâu Hành nói.

Lâm Dĩ Nhiên đi theo Khâu Hành xuống tầng, dì chủ nhà ở dưới tầng thấy cô khóc, cười hỏi cô: “Thấy bạn trai vui đến phát khóc rồi à?”

Lâm Dĩ Nhiên cong môi cười gượng, không nói nhiều.

“Vừa nãy cậu ấy hỏi con ở phòng nào, nói gọi điện thoại con không nghe máy, dì đoán chắc là cãi nhau rồi.” Dì chủ nhà cười tít mắt nói tiếp: “Bạn trai khá đẹp trai ấy chứ.”

Lâm Dĩ Nhiên không đáp lời, nói xin lỗi với dì chủ nhà vì mình không ở tiếp nữa.

Lúc đó cô đóng tiền phòng nửa tháng, bây giờ vẫn chưa ở đủ. Tuy rằng ban đầu dựa theo giá thuê trọn tháng mới trả cho dì ấy, nhưng Lâm Dĩ Nhiên đề xuất số tiền phòng còn lại không cần trả cho cô, dì chủ nhà cũng không nói nhiều, hơn nữa cũng không tính tiền điện nước với cô.

Lâm Dĩ Nhiên trả lại chìa khóa, nói tạm biệt với dì chủ nhà rồi theo Khâu Hành ra khỏi cửa.

Cô đi chậm một bước ở phía sau Khâu Hành, cho dù giờ này ở trên đường có người đến kẻ đi, nhưng cô không còn cảm thấy sợ nữa, cũng không sợ bị người khác nhìn thấy mình.

Cô đeo balo, trên tay còn xách một cái túi, bên trong là đồ dùng mà cô mới mua thêm, ngay cả ra trải giường, áo gối, vỏ chăn cũng gấp kỹ rồi mang đi.

Khâu Hành bước đi trên đường không quay đầu lại, hai tay trống trơn. Mấy người già ngồi nói chuyện phiếm bên đường theo tiếng bước chân của họ mà nhìn sang, hình ảnh này thật ra cũng hơi buồn cười.

Đối với người qua đường thì họ thực sự giống như một cặp đôi đang cãi nhau, chàng trai vóc dáng cao lớn, trên tay không cầm gì cả, còn cô gái thì lại xách túi lớn túi nhỏ đi theo phía sau.

Điện thoại di động vẫn rung lên ở trong túi, đối với Lâm Dĩ Nhiên, nó không còn khiến người ta thấy sợ hãi như tiếng chuông ma quỷ nữa.

Sự nhiệt tình và lương thiện của vợ chồng chủ nhà trọ sẽ không khiến cho cô cảm thấy an toàn, dòng người nhốn nháo rộn ràng ở trên đường càng làm cho cô cảm thấy nguy hiểm.

Nhưng Khâu Hành thì có thể.

Mặc dù anh chỉ có một mình, trải qua cuộc sống chật vật như một người lang thang. Nhưng khi anh ở trong tầm mắt của cô, Lâm Dĩ Nhiên sẽ cảm thấy mình được an toàn.

*