Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 87: 87: Thời Cơ Đã Đến






Thời gian trôi qua không chờ đợi một ai, một người tầm thương như hắn cũng có thể bước đi trên con đường tu đạo.

Hiện tại, hắn cách Kim Đan Kỳ chỉ còn một bước, lần này ra ngoài độ kiếp hắn vô cùng coi trọng.

Nếu có thể được đi vào bên trong bí cảnh độ kiếp thì càng thích hợp,
Nhưng bí cảnh cũng không tốt tiến vào.
Không lẽ bây giờ lại đi làm phiền sư tôn vì hắn mở đường đi vào.
Vô duyên vô cớ để sư tôn mở đường cho hắn tiến vào bí cảnh cũng chưa chắc tốt, tuy nhiên sư tôn không nhất định sẽ hỏi, dù vậy hắn cũng không muốn làm loại chuyện đó.

Bởi vậy vẫn nên ra bên ngoài độ kiếp thì hơn.
Bất quá bên ngoài nguy hiểm đúng là khắc sâu bên trong đầu của hắn.

Lần nào ra ngoài cũng y rằng không phải chuyện tốt, lần này hắn âm thầm đi ra, tìm một địa phương vắng vẻ độ kiếp thì tốt rồi.

Đây chính là suy nghĩ của Nhất Vô Niệm, đồ vật hắn chuẩn bị cũng đã đủ rồi không nhất thiết phải cần một nơi linh khí quá nồng đậm.
Thế nên lựa chọn một nơi bí ẩn độ kiếp qua đã là một thành công rồi.
Phải biết độ kiếp bên ngoài cũng rất nguy hiểm.
Nguy hiểm không chỉ đến từ lôi kiếp mà còn các nhân tố bên ngoài nữa, độ kiếp rất dễ gây sự chú ý tới các tu sĩ khác.

Có người hiếu kỳ thì chỉ đứng trông ngóng mà thôi, chỉ sợ những tên lòng dạ hiểm độc muốn trông cậy vào lôi kiếp làm bị thương tu sĩ hoặc diệt sát tu sĩ độ kiếp.


Đến lúc đó bọn họ sẽ ra tay, nếu tu sĩ may mắn vượt qua độ kiếp chỉ cần chút hi vọng bọn họ liền hợp sức diệt sát.
Nên nhớ một điều, tu sĩ độ kiếp bên ngoài đa số là tán tu.
Bởi vì rất ít có người nào độ kiếp mà không có người hộ pháp, lựa chọn ở bên ngoài trừ vài trường hợp còn đâu chắc chắn do bối cảnh không tốt.

Trường hợp khác giống như Nhất Vô Niệm vậy, hắn có lý do đặc biệt để đi ra bên ngoài độ kiếp.

Thật lòng hắn cũng không muốn điều này cho lắm, thế nhưng hắn cũng không biết nên giải thích cảnh giới như thế nào cho sư tôn hiểu.
Nói hệ thống tồn tại?
Hắn dám chắc chỉ cần hắn nói ra, hệ thống liền oanh sát hắn thành cặn bã.
Hắn chưa muốn chết bởi vậy tốt nhất vẫn đi ra ngoài một chuyến.
Ngồi trên bồ đoàn bên trong động phủ, Nhất Vô Niệm một tay cầm Băng Nham Kiếm dẫn động kiếm ý, một cỗ lực lượng như ẩn như hiện trên thanh kiếm.

Giờ phút này, Nhất Vô Niệm nắm chặt thanh trường kiếm.

Hắn cảm giác chỉ cần nắm trường kiếm trong tay liền nắm trong tay vô tận lực lượng, một kiếm trảm thương khung.
Kiếm ý ba động trên thân kiếm như tên được lắp trên cung, chỉ cần hắn thả tay một cái liền phá không xuyên tới mục tiêu.
Phù!
Mấy hô hấp thời gian, lực lượng căng như dây đàn lập tức tiêu tán, kiếm ý cũng theo đó biến mất.
Bất quá, Nhất Vô Niệm lại không có một chút mệt mỏi nào, bởi vì hắn cảm giác được, chỉ cần hắn đánh ra kiếm này đã vô hạn tiếp cận lực lượng Kim Đan Kỳ.

Mới chỉ một kiếm nhưng trong lòng hắn vẫn rất tự tin, bất quá kiếm ý không phải muốn đánh thì đánh ra được.

Dù sao hắn vẫn chỉ là mới nhập môn.

Điều làm hắn khá phân vân trong mấy năm qua, rốt cuộc hắn nên lựa chọn cộng điểm vào mục kiếm ý hay đợi trở thành Kim Đan liền tiến hành thăng cấp cảnh giới.

Phải biết nếu như tiếp tục ở Trấn U Minh đánh dấu, an toàn thì đúng là có nhưng điểm đánh dấu mở ra rất ít, có khi thỉnh thoảng không có điểm.

Bởi vậy, hắn có chút bận tâm.
“Thôi kệ đợi tình hình sau đó rồi tính!” Hắn bỏ qua suy nghĩ này một bên, trước mắt vẫn nên làm sao độ kiếp thì hơn.
Về phần kiếm ý không phải bất đắc dĩ hắn liền không xuất thủ.
Kiếm ý là con bài tất sát tất kích của hắn.
Một khi bản thân dùng hết vậy liền sẽ bị ép vào thế yếu.

Mặc dù lấy tu vi hiện tại của hắn đã có thể một kiếm đả bại rất nhiều người.
Thậm chí dưới một kiếm huyền ảo của hắn đa số bộ phận tu sĩ đăng cấp không cao đều chưa chắc tiếp được.

Bởi vậy, khôn phải vạn bất đắc dĩ hắn liền không muốn dùng Vô Cấu Kiếm Ý.
Trong hai năm vừa rồi hắn đã làm quen cảnh giới Trúc Cơ đại viên mãn, có thể nói hệ thống giúp hắn nâng cao cảnh giới là thật.


Nhưng hắn cảm ngộ thiên địa cũng là thật, nếu ban đầu cảnh giới là hệ thống ban tặng, vậy sau một khoảng thời gian lắng đọng cảm ngộ thiên địa Nhất Vô Niệm đã hoàn toàn chưởng khống được lực lượng đến mức hoàn mỹ nhất có thể.
Đây mới là điều hắn muốn.
Lực lượng được hắn nắm trong tay này mới là lực lượng hắn cần.
“Bây giờ cũng nên đi qua bên sư tôn chào hỏi một tiếng”.
Hôm nay, hắn đã quyết định rời khỏi Trấn U Minh.
Mở ra hệ thống điểm danh đánh dấu, đi tới địa điểm bên trong Trấn U Minh đánh dấu bản đồ hắn thuận lợi thu được một cái Ẩn Thân Phù nhất phẩm cùng 100 điểm đánh dấu.

Lắc đầu một cái, hắn đã quá quen thuộc đồ vật cấp thấp được đánh dấu bởi Trấn U Minh rồi, cơ bản đã không còn ngạc nhiên.
Đồ cấp thấp giờ không dùng thì sau này để lại cho đệ tử của mình.
Đây là lý do mà Nhất Vô Niệm không hề ghét bỏ đồ vật đánh dấu ra, dù chỉ là nhất phẩm phù lục, nhất phẩm pháp bảo….

Hắn đều rất tỉ mỉ cất vào một cái nhẫn trữ vật khác.

Nhất Vô Niệm với tư cách là thủ hộ giả của Trấn U Minh, hắn có trách nhiệm tìm truyền nhân đời tiếp theo cho Trấn U Minh.

Bất quá đây cũng là tương lại, về phần bao giờ hắn cũng chưa dám nói.

Dù sao thì sư tôn vẫn còn khỏe mạnh chán, có lẽ trong vòng vài trăm năm phong chủ của Trấn U Minh mới được giao cho hắn.
Nói thật hắn áp lực lắm chứ.
Thế nhưng đây là trách nhiệm hắn cần gánh vác.

Hắn biết cảnh giới càng cao càng khó lĩnh ngộ.

Với ngộ tính không thật sự tốt như hắn, dù có hệ thống cũng phải hao phí rất nhiều thời gian mới có thể lĩnh ngộ được.

“Đi qua bên động phủ sư tôn nói một tiếng, lần này ra ngoài lịch luyện mong không gặp chuyện gì rắc rối.”

Nhất Vô Niệm lẩm bẩm một câu với bản thân mình, sau đó cất bước đi về hướng động phủ sư tôn Lăng Không.
Độ kiếp không phải chuyện đùa, hắn nhất định phải ra bên ngoài một chuyến.
Đỉnh núi Trấn U Minh.
Lăng Không đang ngồi tại bàn đá, một tay thưởng thức chén linh trà.

Đến cảnh giới của lão, không đơn giản chỉ là nhắm mắt tu luyện nữa mà thiên hướng về cảm ngộ nhiều hơn.

Lão đã dừng tại cảnh giới này thật lâu rồi, vốn đã cho rằng vô vọng nhưng từ khi có Nhất Vô Niệm xuất hiện trong lòng lão như bỏ xuống được gánh nặng.

Đồng thời tinh lực cũng dùng trên tu hành nhiều hơn, trước đó chưa tìm được truyền nhân của Trấn U Minh làm lão mất ăn mất ngủ.

Vị trí này không phải ai muốn ngồi thì ngồi, muốn chọn thì chọn.

Muốn trở thành truyền nhân của Trấn U Minh nhất định phải có một khỏa đạo tâm kiên định, hoàn cảnh bên trong đây khác hoàn toàn với nơi khác.
Bao nhiêu thiên kiêu đã gục ngã bên trong đây rồi, nơi đây không cần thiên phú cường đại nhưng cần đạo tâm bền bĩ.

Và rất may trong những năm tháng tẻ nhạt, lão đã phát hiện ra được Nhất Vô Niệm.

Trước khi Nhất Vô Niệm xuất hiện truyền nhân Trấn U Minh đã được định ra, người đó không phải ai khác chính là phong chủ đệ cửu phong Trường Sinh Ca.
“Thật đáng tiếc, bất quá Vô Niệm cũng không tệ.”
Lăng Không ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trong lòng có một chút cảm khái..