Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 46: 46: Thiên Lam Đế Quốc






Sau khi đi đăng ký thủ tục ra khỏi tông môn Nhất Vô Niệm tế xuất ra phi kiếm, lập tức nhảy lên phi kiếm sau đó dùng vận chuyển Chân Linh Ngự Kiếm Quyết.

Trong chớp mắt, hắn liền hóa thành một đạo độn quang biến mất nơi chân trời.
“Uây, tốc độ ngự kiếm này thật nhanh.

Không so sánh liền không có tổn thương, lần trước ngự thú phi hành đúng là tốc độ rùa bò.”
Nhất Vô Niệm cảm nhận được tốc độ ngự kiếm thì không khỏi cảm thán.
Một đường ngự kiếm rất nhanh Nhất Vô Niệm liền xuất hiện tại một thảo nguyên, ở đây linh khí có chút mỏng manh, nhưng không hiểu sao trong lòng của hắn lại thấy thích nơi này.

Nơi đây xung quanh đều là những thảm cỏ xanh mơn mởn, dọc đường có vô số loại hoa khác nhau nở rộ xen lẫn bên trong đám cỏ xanh.

Mặc dù hắn chỉ ngự kiếm đi qua thôi, nhưng mà cũng có thể ngửi thấy được hương thơm của hoa, mùi hương hoa được gió cuốn theo tràn ngập trong không khí.
Nhất Vô Niệm không khỏi cảm thấy nơi đây thật yên bình, mở ra bản đồ hệ thống, hắn phát hiện nơi đây cũng tương đối gần vị trí cần đánh dấu.

Hắn cảm thấy bây giờ cũng không quá cấp bách tâm tư có chút buông lỏng, Nhất Vô Niệm thu hồi phi kiếm tìm một thảm cỏ tươi mát ngồi xuống, tinh thần vô cùng thoải mái.
Nằm trên thảm cỏ xanh mơn mởn, hắn nhìn ngắm bầu trời trong xanh thầm nghĩ nơi đây thật tốt.
Không bao lâu, bên tai bỗng truyền tới âm thanh vó ngựa gấp gáp dừng lại.

“Lộc cộc lộc cộc…”
Đối với âm thanh làm phiền này, Nhất Vô Niệm mắt nhắm tai ngơ không thèm để ý tới.
Ngay phía trước không xa, một thiếu niên cưỡi ngựa đang phi tới, bỗng y nhìn thấy có người đang nằm phơi nắng trên thảm cỏ, trong lòng không khỏi giật mình, vội vàng kéo dây cương ngựa lại.

Hành động của y lập tức làm con ngựa đột ngột dừng lại, hai chân trước của nó nhấc cao lên trên không trung, sau đó cả người liền bị thiếu niên cầm dây cương kéo chếch sang bên trái.
Nhưng điều này cũng không giúp ích được nhiều khi mà tốc độ của ngựa quá nhanh và đột ngột dừng lại, mặc dù trình độ xử lý của thiếu niên không tệ nhưng vẫn bị hất văng ngược ra sau.

Thiếu niên va chạm với mặt đất phát ra âm thanh trầm đục, y muốn đứng dậy nhưng phát hiện sau cú ngã vừa rồi bản thân đã bị thương không nhẹ, cố gắng một lúc vẫn không đứng dậy được.
Nhất Vô Niệm phiền lòng ngồi dậy, hắn đưa ánh mắt nhìn qua thân ảnh đang chật vật dưới mặt đất không khỏi vuốt nhẹ sống mũi.

Người này coi như rất không tệ, phát hiện phía trước có người điều đầu tiên không phải cứ thế vượt qua, mà là cố gắng ngừng lại.

Mặc kệ y có phải là giật mình theo bản năng hay không muốn làm người khác bị thương, trong lòng của hắn vẫn có chút thưởng thức với y.
Đứng lên khỏi thảm cỏ, hắn cất từng bước không nhanh không chậm đi đến bên cạnh thiếu niên kia.

Phát hiện có người lạ đi đến, con ngựa lập tức tiến lên chặn lại bước tiến của Nhất Vô Niệm, không những thế nó còn nâng hai chi trước của mình cảnh cáo hắn.

Nhất Vô Niệm phát hiện con ngựa này cũng không có đạo hạnh, mà lại thể hiện sự trung thành như vậy, khả năng nó cùng với thiếu niên này là bạn nối khố.
Nhất Vô Niệm đương nhiên không có suy tính hại người, hắn dùng thuật pháp chấn nhiếp con ngựa này sau đó mới mở miệng nói: “Không cần phải như thế, ta không có lý do gì để hại hắn.”
Không biết bởi nhận được uy áp từ người của Nhất Vô Niệm hay hiểu được lời của hắn, cuối cùng con ngựa này cũng tránh sang một bên.

Thấy vậy, hắn không khỏi tán thưởng con ngựa này linh trí không tệ.

Đến gần, Nhất Vô Niệm mới quan sát được tên thiếu niên này, đây là một gã niên kỷ còn trẻ tuổi, hắn đoán y cũng cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi.
Trên người của y có một vài vết thương, hắn nhìn qua liền biết đây là do đánh nhau mà thành, đặc biệt vết thương ở bả vai còn không ngừng chảy máu.
“Bị thương tới mức này, gặp được ta cũng coi như ngươi may mắn.”
Nhất Vô Niệm hai tay bắt quyết niệm pháp, sau một vài giây hắn duỗi tay phải điểm một cái vào cơ thể thiếu niên.

Trong chốc lát, một luồng ánh sáng màu xanh lá cây từ ngón tay của hắn truyền vào cơ thể thiếu niên, chỉ thấy bên ngoài cơ thể thiếu niên được bao phủ bởi màu xanh nhàn nhạt.
“Khụ… khụ!”
Một tiếng ho đột ngột vang lên, thiếu niên đang nằm ngửa bỗng ho vài tiếng lăn người sang bên trái ho liên tục, trên thảm cỏ xuất hiện một vài ngụm máu của thiếu niên ho ra.

“Đây là… kịch độc?” Thiếu niên sau khi ho ra máu thì có vẻ thanh tỉnh hơn rất nhiều, y lập tức phát hiện, đám cỏ xanh tốt dưới thân đã bị máu đen của mình ăn mòn đến khô héo.
“Đúng là kịch độc!”
Ngay khi thiếu niên còn đang ngơ ngác, bên tai đã truyền đến âm thanh của Nhất Vô Niệm.
Chợt nhớ ra nơi đây còn có người khác, thiếu niên một tay chống dưới mặt đất cố gắng ngồi dậy.

Nhất Vô Niệm lắc đầu nói: “Ngươi vừa mới lành lại vết thương, tốt nhất không nên cử động mạnh.”
Thiếu niên sau khi cố gắng ngồi thành công, vội vàng chắp hay tay phía trước ngực nói: “Đa tạ thiếu hiệp đã cứu giúp, Diệp Tử Phong ngàn vạn lần đều không quên.”
“Tốt rồi! Ngươi không cần phải nghĩ nhiều.

Ta chỉ là không muốn dính tới nhân quả với phàm nhân các ngươi mà thôi!” Nhất Vô Phong khoát tay chặn lại lời nói của Diệp Tử Phong.
Quay lưng rời đi, trong lòng Nhất Vô Niệm cũng không có để ý việc này.
“Sưu sưu…”
Một loạt âm thanh đột ngột vang lên, Nhất Vô Niệm lắc lư thân hình một cái lập tức những mũi tên này liền bị hắn dễ dàng tránh né.

Sắc mặt của Nhất Vô Niệm hơi trầm xuống, trong lòng không ngừng chửi thề tên nào không có mắt.

Thần thức hơi đảo một cái, một đám mặc đồ đen xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.
“Đây là sát thủ đó à?” Phát hiện đám người lao tới không ngờ mặc đồ đen, kết hợp với những vết thương trên người của thiếu niên, hắn hiểu ra thiếu niên là mục tiêu truy sát của bọn chúng.

Nhất Vô Niệm cũng không định dây dưa vào ân oán của người khác, tôn chỉ của hắn là điệu thấp, dù nơi đây là phạm vi của phàm nhân hắn cũng vẫn không thay đổi.
“Không ổn rồi bọn chúng đuổi tới nơi rồi.

Thiếu hiệp, ngươi mau chạy đi! Mục tiêu bọn chúng là ta, ngươi đi nhanh đi, ta sẽ đánh lạc hướng bọn chúng.” Diệp Tử Phong cũng đã phát hiện đám sát thủ, y cắn răng nghiêm túc nói với Nhất Vô Niệm.

“Tốt! Vậy ta đi trước.” Đối với lời thiện ý của Diệp Tử Phong, hắn đúng có ấn tượng không tồi với thiếu niên này.

Bất quá, cũng chỉ như thế mà thôi! Dù sao chuyện này, vốn dĩ cùng hắn không có quan hệ gì.

Hắn cũng không có bởi vì thế mà ra tay giúp đỡ thiếu niên, ai cũng có chuyện của mình, cứ trông chờ người khác tới cứu vậy cũng vô nghĩa quá đi.
Hắn không phải người tốt!
Gật đầu nhẹ với thiếu niên, hắn quay lưng tiếp tục rời đi.
Mà vẻ mặt của Diệp Tử Phong lúc này có chút vi diệu, trong lòng không khỏi kinh ngạc trước hành động của Nhất Vô Niệm, “Điều này dường như không có trong dự liệu của mình, huynh đệ ngươi đáng lẽ phải tỏ ra hiệp nghĩa một chút đi chứ?”
Bất quá, Diệp Tử Phong cũng không có đi truy cứu đối phương, dù sao ý định ban đầu của y cũng không muốn ai bị mình làm liên lụy.

Hơn nữa, đối phương vừa nãy còn cứu giúp mình một mạng.

Vừa nghĩ tới điều này Diệp Tử Phong không khỏi giật mình, y vội vàng vạch tay áo của mình lên.

Đúng như dự liệu, vết thương trên người hắn đã hoàn toàn khép lại.
Người này….