Không chỉ Nhất Vô Niệm kinh ngạc, mấy vị trưởng lão khác cũng bất ngờ không kém đặc biệt Hạo Phong trưởng lão còn trợn mắt, dường như có chút không tin được.
Lão không nghĩ tới người mà trước kia từng thuyết phục, lần này không những vượt qua khảo hạch hơn nữa còn nằm trong top 20 người mạnh nhất.
Nói thật, trong lòng lão vừa vui mừng lại bất ngờ, cảm xúx đan xen khó tả.
Mấy người khác cũng rất bất ngờ bởi vì bọn họ đều là những con người cũ, trước đây đều phụ trách khảo hạch đệ tử nhập môn.
Vốn ban đầu mấy người họ còn không tin nhưng sau đó kiểm chứng một hồi, không thể không nói đối phương biểu hiện rất tốt, thay đổi như vậy khiến cho bọn họ bốn mặt nhìn nhau.
Bất quá cũng chỉ là cảm thán một chút, không ai trong số họ thèm muốn cơ duyên của thiếu niên.
Thu hồi ánh mắt, Nhất Vô Niệm cũng không suy nghĩ nhiều vừa rồi chỉ là tương đối bất ngờ, nhìn đối phương nhiều một chút.
Thiếu niên có thể gây chút bất ngờ nhưng cũng chỉ là bọt sóng nổi lên trên mặt sóng, bọn họ đương nhiên không chú ý nhiều.
Hạo Phong trưởng lão đứng dậy đối với hai mười người kia trầm giọng nói:
“Các ngươi có thể tiến vào vòng này đã nói lên các ngươi xuất sắc hơn với những người khác, thế nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.
Nhìn người kia, hắn chính là đệ tử trực thuộc của Trần gia – Trần Tư Lượng được tuyển thẳng vào tông môn.
Nghe thấy điều này trong lòng các ngươi có phải cảm thấy rất không công bằng, bọn họ cớ sao lại được tuyển thẳng?”
“Để ta nói cho các ngươi biết.
Đó chính là bởi vì bọn họ nắm giữ thiên phú cục cao, thượng phẩm linh căn, tuổi tác cũng nhỏ hơn các ngươi chỉ mới mười một tuổi.
Các ngươi thì sao, thiên phú có thể tiệp cận hắn nhưng thế là đủ chăng, đứng sau lưng những thiên tài như thế đều sẽ có gia tộc vun đắp.
Giờ các ngươi cảm thấy bản thân như thế này đã đủ hay chưa?”
Hạo Phong rống một tiếng thật lớn, khiến cho đám hài tử bên dưới có chút sợ hãi bất quá trên mặt ai cũng hiện lên vẻ không can tâm.
Trong số hai mươi người ở đây, cũng có người thuộc về thế lực lớn bất quá khi nghe những lời này nụ cười, ánh mắt kiêu căng cũng ảm đạm đi không ít.
Những lời vừa rồi của Hạo Phong trưởng lão cũng không phải nói cho vui, mỗi một câu hắn nói ra đều kèm theo âm luật, mục đích chính là dẫn dắt đám người bên dưới nâng cao tinh thần, phát huy hết sức của bản thân.
Đây cũng là một cách để nhìn ra tiềm lực, khát vọng cùng ý chí của những kẻ này.
Nhất Vô Niệm một mực quan sát, đồng thời trong lòng cũng hết sức rõ ràng hành động của Hạo Phong trưởng lão.
Nghĩ tới ngày trước, nếu như hắn không được người đó dẫn vào tông môn, có lẽ dù muốn nghe những lời này cũng không thể, dù sao thiên phú hắn quá phế làm sao có thể đi vào top 20 người mạnh nhất khảo thí được.
Hắn chợt cười nhẹ nhàng, trong lòng dâng lên một cỗ cảm thán.
Những năm gần đây một mực tu hành, cộng thêm việc quản lý Trấn U Minh, áp lực trên vai cũng nặng hơn muôn phần.
Đã mấy lần hắn cảm thấy nên cộng điểm vào “Bất Động Tâm Chú” nhưng cuối cùng đành thôi, mặc dù áp lực là có nhưng không đến nỗi mất tập trung hay buồn phiền trong lòng.
Lần này, nghe lời tông chủ sư huynh chủ trì đại điển khảo hạch nhập môn đệ tử, ban đầu vốn có chút không nguyện ý bất quá bây giờ xem ra cũng không tồi.
Nhìn xem, tông môn càng lúc càng lớn mạnh.
Thế hệ mới của tông môn chất lượng chỉ có tăng chứ không có thấp, việc này thật đáng mừng.
Quay trở lại bên kia, Hạo Phong trưởng lão nói xong liền khoát tay một cái, trên không trung lập tức hiện ra hai mươi miếng lệnh bài màu tím, lơ lửng ở trước mặt hai mươi người đệ tử ưu tú.
Đồng thời, âm thanh của Hạo Phong trưởng lão cũng lên tiếng:
“Cầm lấy miếng lệnh bài trước mặt các ngươi, đây chính là cửa ải cuối cùng.
Ta nghĩ các ngươi đều rõ ràng là gì?”
Nói xong, hắn xoay người trở về chỗ của mình ngồi xuống.
Hai mươi người nghe xong lời của Hạo Phong trưởng lão cũng không vội vàng tiếp nhận lệnh bài, ai nấy đều thận trọng, qua một vài giây đã có những người khởi động.
Mấy vị trưởng lão ngồi trên thủ tọa không nghiêm túc nhìn xem phần thi của từng đệ tử khảo thí, muốn biết trong số hai mươi người ở đây ai có thể đi xa nhất.
Nhất Vô Niệm cũng có chút hứng thú, vòng này mặc dù tương đối nhạt nhẽo nhưng mà kết quả cũng tương đối đáng mong chờ.
Mấy vị trưởng lão cùng nhau thảo luận biểu hiện của từng người, đôi lúc cũng sẽ đối với Nhất Vô Niệm nói mấy câu, bất quá dần dần thì cũng không mấy ai nói trao đổi cùng hắn.
Từng giây, từng phút cứ thế trôi qua…
Lần lượt có người bị đẩy ra, trên mặt những người này có chút tiếc cuối cùng một ít không can tâm, nhưng mà cũng không có mấy ai quan tâm, tất cả đều dồn ánh mắt về phía những người đang ở bên trong.
Trên hư không xuất hiện một hình ảnh rất lớn, trên đó ghi lại những gì đang diễn ra đối với đám đệ tử nhập môn, chỉ thấy một vùng sương vụ trắng xóa có những bậc thang xuyên thẳng lên hư không.
Nhìn qua liền rất khó phán đoán bậc thang có rốt cuộc bao nhiêu bậc, điểm cuối là ở đâu.
“Thế hệ này của Quân gia quả thật không thể khinh thường, niên kỷ mặc dù nhỏ nhất tại đây nhưng xét về thiên phú, tính cách cùng ngộ tính tại trong đám trẻ tham gia lần này hắn xứng đáng được xếp hàng đầu.”
Thương Hàn trưởng lão nhìn trên màn ảnh không khỏi cảm thán một câu.
Lão vừa dứt lời, Tinh Khả Túc liền lên tiếng phác bác:
“Hạo Thường Hi của Hạo gia trời sinh liền được mấy vị trong tông môn nhận định sở hữu ngộ tính đỉnh cấp, dù so sánh các thế lực trên dưới đại lục Thất Nguyệt cũng được xếp vào mười vị trí đầu.
Thương Hàn trưởng lão nói Quân Vô Thường có thể đứng đầu khảo hạch lần này có chút phiến diện!”
Lập luận sắc bén, dù vậy Thương Hàn trưởng lão không cho rằng như thế.
Bất quá việc này đôi co với Tinh Khả Túc có chút không đáng, cho nên cũng chỉ thầm bĩu môi không đáp lại.
Tinh Khả Túc thấy Thường Hạo không phản bác khóe miệng có chút giương lên, đồng thời trong lòng cũng thật chờ mong biểu hiện của Hạo Thường Hi.
Hứa Khắc Thiên ngồi bên cạnh không có xen vào cuộc nói chuyện của hai người bọn hắn mà quay qua nói với Hạo Phong:
“Hạo huynh, Nhất tiểu hữu các ngươi cho rằng lần khảo thí này sẽ thuộc về ai?”
“Mặc dù vị tiểu thiếu gia của Quân gia rất mạnh nhưng những người khác cũng không kém, đặc biệt vị thiếu chủ của Thần Dương Môn – Thất Tử La.
Nghe nói tên tiểu tử này có chấp niệm với kiếm, từ khi có nhận thức liền yêu thích kiếm, trưởng thành càng không có phai nhòa mà càng thêm cố chấp.”
Nhất Vô Niệm nghe thấy Hạo Phong nhắc tới kiếm trong lòng khẽ động, đối với Thất Tử La có chút hứng thú, không nhịn được mà hỏi:
“Ồ, vậy tên Thất Tử La này luyện kiếm tới trình độ nào rồi?”
“Cái này…” Hạo Phong có chút khó trả lời, lão mặc dù quan tâm tới đối phương nhưng cũng không thể chuyện nào cũng biết, ngậm ngừng không biết nên trả lời thế nào.
Thấy như vậy, Hứa Khắc Thiên ngược lại biết một chút, hắn bèn nói:
“Không chắc thông tin này là thật hay không, nhưng nghe nói Thất Tử La thức tỉnh kiếm tâm, lĩnh ngộ về kiếm một mực nhanh cụ thể nhanh như thế ta cũng không rõ ràng.”
“Kiếm tâm ư!”
Nhất Vô Niệm không khỏi ngạc nhiên.