Ba Năm Lại Ba Năm

Chương 2




Rời khỏi Lục Phiến Môn, mất mấy ngày đi đến Tuyền Châu, cuối cùng Thiết Thủ cũng tới được chỗ Truy Mệnh.

Vào nha môn, hắn chẳng bận tâm về vụ án mà đi thẳng tới hậu đường, hỏi gã sai vặt chỗ Truy Mệnh tạm trú. Gã chỉ về thiên viện nằm ở bên hông, nói là ở đó.

Cảm ơn gã, Thiết Thủ nhanh chân bước tới thiên viện đang mỗi lúc một gần, trong lòng không hiểu sao lại vô cùng kích động. Thế nhưng, việc khiến hắn bất ngờ nhất… chính là trong tâm trí đột nhiên xuất hiện hình ảnh thiếu niên vận bạch y dần khuất trong một đêm hạ đầy sao. Màn sương trong suốt cũng theo đó hiện ra, mông lung chờn vờn trước mắt.

Vốn đã đi tới trước cửa, không hiểu sao hắn lại dừng chân, thoáng chốc do dự chuyển đến bên cửa sổ. Người có khuôn mặt trong sáng đó khi nhìn thấy mình, chắc chắn sẽ lại lộ ra nụ cười rực rỡ trước đây, là Truy Mệnh mà ngày xưa hắn biết. Nhưng hắn không biết được, một mình y khi cô đơn sẽ mang bộ dạng gì?

Ôm trong lòng một nỗi ngờ vực, Thiết Thủ chợt nghĩ đến một khả năng, nhưng rồi sau đó lại cảm thấy phi lý hoang đường. Dừng chân bên cửa sổ, hắn chọc thủng tờ giấy dán cửa, theo khe hở nhìn người ở bên trong. Chỉ thấy Truy Mệnh hướng lưng về phía mình, đang vắt chiếc khăn trong chậu.

Một việc hết sức đơn giản như vậy mà y làm lại có vài phần khó khăn. Chậm rãi vắt khăn, y bưng chậu nước đặt lên chiếc bàn tròn, sau đó ngồi xuống một bên rồi đưa tay cởi y phục bên ngoài.

Động tác của Truy Mệnh hết sức chậm chạp, dáng vẻ dường như mệt mỏi vô cùng. Khi nhìn y, không hiểu tại sao trong lòng Thiết Thủ lại mang những cảm giác không thể lý giải. Hình dáng kia lộ ra sự vắng lặng cô đơn khó nói, nhấc tay nhấc chân cũng mang vài phần phiền muộn. Tận mắt thấyTruy Mệnh như vậy, không hiểu sao lòng hắn bỗng thấy xót xa.

Người ngồi cạnh bàn đã cởi ngoại y. Khi chiếc áo chẽn được tháo bỏ, trên mặt y bỗng hiện lên một sự đau đớn, cắn răng vén nó ra khiến người ngoài cửa sổ không khỏi mở to hai mắt.

Chỉ thấy trên vai trơn nhẵn chợt hiện lên một vết thương dữ tợn, máu đỏ dần rỉ xuống theo từng động tác của y. Trong nhất thời, trái tim Thiết Thủ cũng như ngừng đập.

Truy Mệnh lấy khăn ướt chậm rãi lau máu xung quanh vết thương, không biết có phải đã chạm vào hay không mà y khẽ run lên, cặp lông mày mang đầy anh khí cũng nhíu lại một điểm, cắn chặt môi không cho tiếng kêu bật ra ngoài.

Người ngoài cửa sổ bỗng nhiên cảm thấy trái tim mình đau nhói như bị kim châm, hô hấp đều bị hãm lại. Hắn vội vàng thu hồi ánh mắt, tự mình hung hăng đè xuống nỗi đau không tên trong lòng.

Lần nữa nhìn lại, Truy Mệnh đã ngừng động tác, lông mày khẽ nhíu, ánh mắt chậm rãi quét nhìn xung quanh. Sau cùng, y định lại bên song cửa, cất cao giọng nói, “Bằng hữu bên ngoài, nếu không ngại xin vào trong nhà nói chuyện.”

Thiết Thủ biết vừa rồi loạn khí đã bị y phát hiện ra, ngẫm lại hành động của mình lại nhất thời xấu hổ, vội vàng bước đến trước phòng, đẩy cửa vào rồi thở dài nói, “Đệ lúc nào cũng thiếu kiên nhẫn như vậy, bị thương mà cũng không băng bó cẩn thận. Nếu hành tung bại lộ, một khi động thủ, chẳng phải người thiệt là đệ hay sao?”

Sự xuất hiện của người ngoài cửa sổ khiến cho Truy Mệnh bất chợt ngẩn người. Được nghe lại giọng nói quen thuộc ấy, biết rõ là của người nào, y kinh ngạc chăm chăm nhìn hắn. Thân hình khẽ run, hầu kết lên xuống, hồi lâu mới nghẹn ngào nói được một câu, “Nhị sư huynh.”

Y còn đang nói, Thiết Thủ đã vội vàng chạy tới trước mặt nhìn sát vết thương, càng cảm thấy màu đỏ chướng mắt kia lại cuốn vào tâm nhãn một mảng đau đớn. Không khỏi trầm trầm sắc mặt, hắn đưa tay tới nói, “Để ta làm cho.”

Truy Mệnh nhìn hắn, lặng lẽ đưa khăn.

Thiết Thủ nhận lấy, nhúng qua nước rồi nhẹ nhàng lau trên vai, càng nhìn càng thấy đau lòng, “Đệ làm gì mà thành ra thế này hả? Sao lại bị thương nặng như vậy?”

Truy Mệnh khẽ cười khổ, không trả lời.

Trầm mặc không có tác dụng, Thiết Thủ chỉ cảm thấy sự nôn nóng trong lòng càng lúc càng lên cao. Đây chính là vị sư đệ mà hắn nuông chiều nhất, phá án cùng nhau lâu như vậy, luôn có thể bảo vệ y chu toàn, chưa từng khiến y một lần bị thương. Làm sao y khi ở một mình lại khiến mình bị thương đến mức đó chứ?

“Đệ lớn như thế rồi, sao lại không biết yêu mến bản thân mình chứ?” Trầm giọng giáo huấn, hoàn toàn không phát giác ra giọng nói chứa đầy sự lo lắng lẫn xót thương đã tràn ngập trong căn phòng.

Bao lâu rồi không nghe lời trách mắng mang đầy sự quan tâm như thế? Truy Mệnh chỉ cảm thấy cánh mũi đột nhiên cay cay. Hỗn loạn đến gần như muốn rơi nước mắt, y vội vàng quay mặt đi, lời nói không kìm được mà thốt lên, “Vì người che chở cho đệ… đã mất rồi.”

Dược cầm trên tay bị nắm chặt, Thiết Thủ không nói nên lời. Đột nhiên hắn cảm thấy mình lúc này đã không còn tư cách trách cứ y.

Trước khi thành thân, ai trong Lục Phiến Môn chẳng biết, cho dù Truy tam gia có chọc thủng trời hay gây ra tai hoạ thế nào, bất kể là phải đền bù ra sao thì Thiết Thủ cũng thay y gánh chịu. Khi ấy họ cũng chỉ biết lắc đầu. Hắn nuông chiều y tới trời, quen với tính tình con người đó kiêu ngạo thành thói. Trước khi thành thân, buổi đêm hôm đó bỏ lại mình y cũng chính là hắn kia mà. Bây giờ như thế, hắn dựa vào cái gì mà quở trách y?

Gian phòng rơi vào yên tĩnh.

Lặng im.

Một hồi lâu, vết thương rốt cuộc cũng được băng bó xong xuôi. Trong khi Thiết Thủ thu dọn những thứ trên bàn, Truy Mệnh lặng lẽ mặc lại y phục.

“Đệ đi đâu?” Hắn mang nước quay lại, chỉ thấy y đã chuẩn bị xong xuôi, sẵn sàng ra bên ngoài.

“Vụ án còn phải kiểm định lại.” Truy Mệnh nhàn nhạt nở nụ cười, cúi đầu bước qua hắn, nhắm thẳng phía cửa ly khai.

Đột nhiên thân hình bị chế trụ, y kinh ngạc quay đầu.

“Đệ ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho ta, không được đi đâu hết!” Thiết Thủ tối mặt nhíu mày, nắm tay kéo người kia quay về nội đường, dùng lực ấn Truy Mệnh xuống giường.

“Thế thúc bảo ta tới tiếp ứng đệ, chuyện còn lại đệ không cần xen vào. Đã bị thương như thế, tại sao lại không nói cho chúng ta biết? Nếu không phải thế thúc bảo ta tới, đệ còn muốn cậy mạnh đến lúc nào?”

“Nhị sư huynh!” Đột nhiên bị cơn thịnh nộ của Thiết Thủ làm cho sợ hãi, Truy Mệnh chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn. Có nhiều điều y muốn nói, muốn tự bản thân mình giải thích cho hắn hiểu nhưng tâm tư ngổn ngang trăm mối, không sao thốt được nên lời.

“Hãy nghỉ ngơi cho tốt, bữa tối ta sẽ gọi người đưa sang.” Dường như không thể chịu nổi ánh mắt ấy, Thiết Thủ không ngẩng mặt lên mà quay đầu đi, tới gần lối ra vào mới thoáng dừng lại rồi mở cửa ly khai.

Đã bao lâu rồi hắn không thể không chế mình được như thế? Đối mặt với gương mặt xanh xao kia, làm sao cũng không chấp nhận được, cơn lửa giận vô danh trong lòng bừng bừng thiêu đốt.

Ba năm sau khi thành thân, dường như thời trẻ đã qua một đêm mà từ biệt. Bất kể phát sinh chuyện gì hắn cũng bình tâm chống đỡ, không ai có thể chọc giận hắn được. Ngay cả sư phụ cũng khen rằng sự tu dưỡng của hắn càng ngày càng tốt, gặp chuyện hiểm nghèo không sợ hãi mà yên ả như nước trên mặt hồ. Đó chính là sự miêu tả đúng đắn nhất về tính cách của Thiết Thủ.

Trước những lời đó, Thiết Thủ chỉ có thể gượng cười. Nội tâm chỉ tự bản thân hắn mới có thể nhận thức được. Tựa như lòng giếng cổ, cơ thể hắn tưởng đã héo tàn cũng như cảm xúc mãnh liệt cùng nhiệt huyết đều là chuyện đã qua lâu. Có lẽ trên thế gian đã không còn thứ gì khiến hắn muốn lưu tâm, khiến hắn phải tức giận.

Cuộc sống cứ như vậy trôi theo năm dài, mỗi bước đi đều có thể trông thấy nhân sinh kế tiếp. Cứ lặp đi lặp lại phần đời như thế, giới hạn và cả ý niệm đều không hề có điểm dừng chân. Hồi tưởng lại chuyện đã qua, phảng phất như đã xa mấy thế hệ. Hình ảnh ngày xưa ấy lại hiện lên, khi hai bóng người trắng đen hoà quyện, cùng nhau đùa giỡn, con người vui đùa thoải mái, hờn hờn dỗi dỗi đó, chính là mình sao? Thiết Thủ có làm thế nào cũng không thể khơi lại cảm xúc trong lòng ngày ấy.

Trong khi hắn trầm tư suy nghĩ thì chân đã bước tới nha môn. Tiếp nhận bản án rồi Thiết Thủ mới phát hiện, bản thân mình rút cuộc xem như là đến cũng bằng thừa.

Thiết Thủ nhìn hồ sơ vụ án. Thực sự đúng như lời Truy Mệnh nói, chỉ cần thêm vài kết luận đơn giản, điều tra lấy chứng cớ rồi thẩm vấn trước toà là hoàn thành. Dù sao hắn cũng là người ở công môn với kinh nghiệm dày dặn, những chuyện này không phải là vấn đề quá khó khăn.

Rất nhanh xử lý xong công việc, nhưng hắn lại nhịn không được mà mang tất cả bản án trong ba năm qua do Truy Mệnh phụ trách ra xem từng quyển một. Có lẽ làm như vậy mới có thể mô tả lại sau khi rời khỏi hắn, cuộc sống trong ba năm qua của y như thế nào.

Đến khi xem hết tất cả hồ sơ thì đêm đã về khuya. Thu dọn những thứ trên bàn, Thiết Thủ giờ đây không biết phải làm gì thêm nữa. Ở nơi hắn không biết, trong lúc hắn không hay, người thanh niên năm nào còn suốt ngày tươi cười nhảy nhót quanh hắn, đã trưởng thành nên một nam nhân đỉnh thiên lập địa.

Thân làm sư huynh, hắn lẽ ra nên cảm thấy tự hào, nên vì biểu hiện xuất sắc của sư đệ mà khen ngợi mới đúng. Thế nhưng, vì lẽ gì trong lòng chỉ có một nỗi chua xót không sao lý giải?

Đây là mong muốn của hắn, do một tay hắn an bài kia mà, vì sao khi đã đạt được mong muốn rồi thì trong lòng hắn lại quay cuồng đau xót? Vì sao hắn lại một lần rồi lại thêm một lần nhớ tới khuôn mặt lanh lợi kia, nhớ tới thiếu niên đơn thuần thẳng thắn kia? Vì sao hắn lại kích động mà hối hận chính mình đã buông lơi sự bảo vệ với người đó?

Truy Mệnh trầm mặc ít lời mà cuộc sống của hắn lại lặng yên một màu xám ngắt, gia đình chỉ đọng lại sự đau thương vô danh bên cạnh thê tử cứ mãi đau buồn. Vì sao, vì sao cuộc đời mà hắn mong ước lại khác biệt với thực tế quá xa…?

Trở lại nơi ở, trời cũng đã khuya. Không muốn quấy rầy người khác, Thiết Thủ quyết định lưu lại phòng Truy Mệnh, đồng thời xem thương thế của y ra sao.

Khi hắn vào phòng thì Truy Mệnh đã ngủ, nhịp thở nghe rất bình yên. Hắn tùy ý rửa mặt chải đầu một chút, cởi bỏ ngoại y rồi nhẹ nhàng nằm xuống giường.

Còn nhớ ngày xưa cùng nhau phá án, để tránh tiêu hao quá nhiều phí tổn, hai người lúc nào cũng nằm cùng một giường, nhiều năm rồi thành quen. Đêm về không nghe được tiếng thở nhẹ nhàng an ổn ấy, trong lòng có chút gì đó gạt đi không được. Một sự mất mát không sao lý giải nổi.

Suy nghĩ nhiều, tâm tư phức tạp, rốt cuộc hắn chìm trong giấc ngủ mịt mờ.

Nửa đêm chợt nghe tiếng người bên cạnh khẽ gọi, Thiết Thủ giật mình tỉnh dậy.

Hắn mở mắt, quay đầu thấy y còn ngủ, dường như y đang nói mơ. Chân mày nhíu lại, thấp gọi kêu gì đó, sắc mặt tái nhợt của y dưới ánh trăng càng hiện rõ sự hao gầy.

Khẽ kề tai lại gần vì muốn nghe y nói, hắn không hề nghĩ rằng mình sẽ trông thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của y. Lệ nóng bỏng không ngừng tuôn ra, trượt xuống tóc mai, lướt qua khuôn mặt, đọng lại trên môi từng giọt khẽ khàng. Miệng hé mở, y thấp giọng kêu lên:

“Hạ… Hạ…”

Là đang gọi tên ta sao?

Thiết Thủ trong lòng căng thẳng, một nỗi xót xa đột nhiên bao trùm. Tiếng khóc nức nở kia, tiếng kêu khe khẽ kia hoà theo lệ chảy vào ngực hắn, thấm sâu vào bên trong khiến hắn thống khổ khôn nguôi.

Truy Mệnh, ba năm ta không ở bên, rốt cuộc đệ đã sống như thế nào?

Hắn đưa tay, nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ vừa hàn vừa nhiệt. Không hiểu sao càng vội vã lau khô, nước mắt lại mỗi lúc một thêm tuôn trào. Không khỏi hấp tấp ngồi dậy rồi lại chậm rãi đến gần, hắn dịu dàng hôn lên nơi ngọn nguồn suối lệ.

Thật đắng, nhưng cũng thật ngọt…

Từng nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống khuôn mặt của y. Trong lòng hắn vốn không mang tạp niệm, chỉ đơn thuần là muốn lau khô dòng lệ kia. Hắn không muốn lại phải thấy y khóc đến đau lòng, không muốn y phải khổ sở, không muốn khiến trái tim mình theo y mà đau nhức…

Hôn rồi lại hôn, cuối cùng lại thêm vài phần say đắm. Khuôn mặt tinh tế thấm lệ càng lúc càng oánh nhuận khiến người ta có cảm giác chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ vỡ tan. Môi dần hạ xuống, lướt qua gương mặt ngập đầy nước mắt rồi hôn lên cánh mũi nhỏ nhắn, hắn cũng không nghĩ nhiều, nhìn vào đôi mắt sâu kín của y

Đôi mắt đó, giống như hồ sâu đang bốc lên hơi nước, lấp lánh một mảng tinh quang.

Hồi lâu mới phản ứng lại, là Truy Mệnh đã tỉnh dậy. Mặt hắn bất chợt đỏ lên. Ngay lúc đang không biết làm sao mở miệng giải thích, đôi mắt y bỗng nhắm lại, mang theo nét mặt kiên quyết không do dự hướng tới.

Lành lạnh, thật mềm thật êm, áp lên đôi môi hắn.

Nhận thức được việc này khiến Thiết Thủ cả kinh. Không đợi đến lúc hắn phản ứng, người kia nhiệt tình mãnh liệt, nôn nóng đòi hỏi, tựa hồ kẻ chết đuối nhất định phải nắm được sinh cơ cuối cùng này mà liều lĩnh hấp thu.

Dường như nụ hôn mang theo đắng cay lại hoà cùng mật ngọt khiến người ta mê say. Sau khi bị kiềm hãm, đột nhiên người không chủ động rất nhanh lật lại tình thế, biến thụ thành động, hung hăng chiếm lấy lãnh thổ của y, đôi môi của y, hơi thở của y, hương vị của y…

Tất cả!

Mọi thứ của y đều khiến người ta mê say. Khi nhiệt tình đáp trả chỉ thấy ý nghĩ trở thành một phiên hỗn loạn.

Mà loạn thì đã sao?

Thời gian dường như dừng lại. Hai người rời nhau ra, hơi thở gấp gáp của đôi bên hòa chung một chỗ.

Dường như bị mê hoặc, đầu óc hắn trống rỗng…mọi thứ đều không được, chỉ muốn một lần vuốt ve đôi môi hơi sưng đỏ ấy, muốn dừng lại thật sâu trong y.

Ánh mắt Truy Mệnh đọng lại trên mặt hắn như ngây như dại, nhìn chăm chú đến mụ mẫm đê mê. Sâu tận đáy lòng, sự đau xót bỗng dưng trào dâng dữ dội. Dần dần lệ lại bừng lên, càng khiến khuôn mặt kia thêm lạnh lùng.

“Nhị sư huynh, huynh hiểu được đệ sao?”

Lời nói nghẹn ngào dường như chứa đầy nước mắt, cảm giác thê lương ai oán vọng lại trong đêm trường.

Hiểu ta sao?

Lời nói vang vọng bên tai mãi một hồi lâu.

Hắn làm sao có thể hiểu được? Ánh mắt ấy cho tới bây giờ vẫn không hề rời khỏi hắn. Chỉ khi nhìn về phía hắn, đôi mắt kia mới có thể chứa đựng hoàn toàn tình cảm lưu luyến cùng nồng nhiệt mà không một ai khác có thể nhìn ra. Chỉ là, hắn vẫn cho rằng đó là thói quen, thói quen của một tiểu hài tử đơn thuần luôn kiếm tìm sự che chở từ người khác.

Đại sư huynh đã từng than thở rằng, hắn thực sự quá nuông chiều Truy Mệnh. Không chỉ như một sư huynh, hắn đối với y thực sự vừa là sư trưởng, vừa là huynh trưởng, mà cũng như một bằng hữu, chỉ còn thiếu mỗi việc bao bọc y trong lòng bàn tay mà thôi. Truy Mệnh cũng từng oán trách vòng tay che chở của hắn khiến y vĩnh viễn không tự thân lớn lên được, không thể nào trưởng thành nên một nam nhân có thể tự mình đảm đương mọi chuyện.

Truy Mệnh luôn cho rằng hắn chưa bao giờ chú tâm nghe lời y nói. Kì thực, hắn vẫn khắc sâu trong lòng từng câu từng chữ tiểu hài tử đó nói ra. Từ sau khi nghe y than thở, Thiết Thủ hoài nghi vô cùng. Hắn xem xét lại bản thân mình có đúng hay không đã làm điều gì sai trái? Phải chăng hắn đã làm hại y? Ngăn gió cản mưa nhưng cũng đồng thời cướp đi không gian sinh trưởng, hắn đã chặn lại nơi y khát vọng trở thành một nam nhân đỉnh thiên lập địa.

Ôm trong lòng những khúc mắc ấy, hắn đáp ứng việc thành thân với Phù Dung. Hắn nghĩ rằng, nếu để lại cho y một không gian riêng, y có thể vươn đến bầu trời tự do bấy lâu khao khát, mà không nhận thức được thật ra chính hắn đã xa lánh y. Từ đó về sau gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, ba năm đằng đẵng, những lần gặp mặt chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Lẽ nào chính hắn đã sai rồi?

Đêm xuống, khuôn mặt của Truy Mệnh oánh bạch trong suốt, mà sự ấm áp kia dường như có thể tan biến bất cứ lúc nào. Lệ vẫn không ngừng theo đôi mắt mờ sương ấy tuôn rơi, chẳng thể thấy rõ con ngươi đen thẳm khiến trái tim hắn dường như phát bỏng, đau đớn khôn cùng.

“Nhị sư huynh…” Truy Mệnh nhìn hắn, lệ cản tầm nhìn, mông lung không rõ là hư hay thực. Nét mặt y hiện lên sự kiên quyết, cuối cùng cũng có được dũng khí để nói ra

“Đệ đã từng khắc cốt ghi tâm như thế, liều lĩnh như thế, tuyệt vọng như thế mà yêu huynh!”

Nói hết ra những tâm sự trong lòng, như gào thét, như lên án, như một con thú nhỏ bị thương. Bi ai, tuyệt vọng, nước mắt y cứ thế tuôn trào.

Ta đã yêu huynh đến bất kể đạo nghĩa!

Tuyệt vọng như thế mà vẫn mang hết tâm phế để yêu huynh!

Đột nhiên y ôm lấy hắn, cố sức tiến vào trong lòng, hung hăng quyển trụ rồi siết chặt vòng tay khiến vết thương trên vai nứt toác. Không gian tràn ngập mùi huyết tinh. Nỗi bi thương cùng tuyệt vọng dường như đều hoà tan vào máu.

Hắn mơ hồ có thể cảm giác được điều gì nhưng chưa bao giờ có dũng khí để xác thực. Dù sao đó cũng là chuyện quá mức chịu đựng, làm sao có thể tin được đây? Vậy mà trong lúc này, y lại có thể bày tỏ rõ ràng đến thế khiến hắn chấn kinh, sợ đến ngây người.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, tiểu hài tử này lại cất giấu thương tình tuyệt vọng quá sâu như thế.

Trước ngực một khoảng ấm áp, là máu hay nước mắt đang rơi? Đã không còn phân biệt được, như Thiết Thủ giờ đây chẳng thể định nổi tâm tình.

Truy Mệnh với hắn, hắn với Truy Mệnh, rốt cuộc là loại tình cảm gì?

Hết thảy đều mờ mịt.