Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Chương 86: Chương 86






Sau khi thắng trận đầu bọn họ được xếp trận thứ hai rất nhanh, lớp mười bốn lấy vài điểm hơn thắng hiểm, lớp không được ai xem trong cuối cùng lại chen vào trận quyết đấu tìm top 3.
Chẳng qua phút cuối thực lực của đối thủ cách quá xa, cho nên đành lỡ mất top 3.
Nhưng dù thế, biểu hiện của bọn họ trong khoảng thời gian này cũng chấn động cả trường, thông tin liên quan đến các cầu thủ ra sân cũng được các bạn học khác biết rõ, đương nhiên biểu hiện tốt nhất vẫn là Lâm Kiến Lộc bị dán nhãn "ngôi sao bóng rổ", trong lúc nhất thời nhân khí lại bùng nổ, dù là các nam thần bóng rổ khác trong trường cũng khó mà so bì.
Ngay cả giáo viên thể dục dạy bóng rổ chuyên nghiệp cũng hết hồn, tới hỏi Lâm Kiến Lộc có muốn qua huấn luyện không.
"Chúng ta cũng coi như là tuy bại còn vinh."
Vào trận quyết định top 3 mỗi lớp đều được phát một cờ thưởng, treo cờ thưởng lên bức tường cuối phòng học, lớp trưởng đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi, các bạn học khác cũng thấy thế là đủ, có thể thắng liên tiếp hai trận đã sớm nằm ngoài dự đoán của bọn họ, đánh tiếp thắng hay thua đã không còn bao nhiêu ý nghĩa, bây giờ quan trọng nhất chính là mọi người huấn luyện với nhau rất vui.
Thi đấu bóng rổ xong là phải về sinh hoạt học tập bình thường, dù sao thì sau 5-1 là phải kiểm tra giữa kỳ.
Mà trong khoảng thời gian này Diêm Hàn không hề thả lỏng, ngược lại vì thỉnh thoảng muốn rút thời gian đi huấn luyện với thi đấu, cậu không thể không năm lần bảy lượt giảm bớt thời gian ngủ, cho nên cậu đã không còn ở trạng thái đầu dính gối là ngủ ngay nữa!
Bây giờ cho cậu mười giây là có thể ngủ đến trời đất tối tăm rồi!
Thật ra nếu không kể đến tinh thần, tình trạng cơ thể hãy còn tốt, chỉ là mỗi lần tắm xong đều phát hiện tóc rụng đống lớn làm đại ca có hơi lo lắng.
—— Nếu trọc đầu, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc...
[Sẽ, đương nhiên sẽ!] Vấn đề ngủ quá muộn không phải lần đầu Tiểu Ngũ cảnh cáo cậu, nếu không phải khoảng thời gian này cậu vẫn làm nhiệm vụ đắp mặt nạ, kem dưỡng gì đó cũng bôi lên mặt không ít, bảo dưỡng da cũng không tệ lắm, Tiểu Ngũ đã sớm cào tường phá nhà.
"Anh mới 17 tuổi, chắc không trọc sớm vậy đâu ha?" Diêm Hàn lo lắng hỏi.
[Sao lúc anh hút thuốc không nói mình 17 tuổi.]
"Bởi vì trẻ vị thành niên không được hút thuốc." Diêm Hàn mặt đương nhiên mà nói.
[...]
"Hơn nữa dạo này anh đây không có hút, em đừng có oan anh."
Nói xong, soi gương nhìn đỉnh đầu còn tính là nhiều tóc của mình, Diêm Hàn nghĩ: Ráng lên chút nữa, chỉ cần nhịn qua trận đấu học bá với kỳ thi giữa kỳ nữa là được, sau đó cậu sẽ không bao giờ liều mạng học như vậy nữa!
May mà 5-1 lần này cho nghỉ bốn ngày, bốn ngày này ngoài chuyên tâm học tập ra, cậu còn có thể ngủ một giấc lấy lại máu.
Lúc ấy Diêm Hàn nghĩ như thế.
Chỉ là lúc nghĩ thì rất đẹp, nhưng nhìn chung thì kế hoạch không theo kịp biến hóa, lúc còn ba ngày nữa là tới 5-1, hai ông bà ở huyện thành nhỏ liền gọi điện thoại bảo cậu về nhà, lời nói có chút hàm hồ, dường như là có chuyện gì cần cậu trở về.
Thân thế nguyên chủ rất nhấp nhô, cha là thứ khốn nạn, mẹ bỏ trốn với người ta từ khi còn bé, là ông bà nhỏ nuôi lớn khôn.
Bây giờ ông bà lớn tuổi, vốn phải cần người chiếu cố, mà khoảng thời gian này Diêm Hàn bận rộn nên chưa về thăm, lần này bèn không thoái thác, dứt khoác đáp ứng.
Bất cẩn cũng có chỗ tốt của bất cẩn, đối mặt với tình huống đột phát nằm ngoài kế hoạch, đại ca trước nay điều chỉnh tâm tình rất nhanh.
Tuy rằng đường ngồi xe về nhà cần cả nửa ngày, thế nhưng lúc ngồi xe có thể ngủ để bổ sung tinh lực, cậu còn có thể đem bài tập ra làm, nhìn chung cũng không ảnh hưởng mấy.
Nhưng vẫn sợ lại có sự cố gì, còn lại hai người, trong lúc người khác đầy đầu nghiên cứu ngày nghỉ phải đi đâu chơi, Diêm Hàn lại rơi vào trạng thái điên cuồng học tập, nhiệm vụ học tập nặng nề dưới tình huống nỗ lực cực độ được đánh một dấu tích sáng choang.
Chủ yếu là phải tách khỏi anh Đại Lâm bốn ngày, Diêm Hàn muốn tranh thủ hai ngày này giải nhiều đề một chút, tận lực hỏi xong toàn bộ câu hỏi không biết trong kho đề.
"Anh Nhan phải về nhà thật hả? Nghỉ có bốn ngày, anh một đi một về đã mất một ngày, về rồi còn phải học bài, mệt mỏi quá đi!"
Giữa trưa lúc Diêm Hàn ăn cơm, Ôn Giác Vinh hỏi.
Hai ngày này anh Nhan của cậu ta học muốn điên đến nơi, hầu như là ngồi yên một chỗ cả ngày, cũng không đến nhà ăn, ăn cái gì toàn nhờ bọn họ mang về, làm Ôn Giác Vinh cũng sợ nói cái gì lại làm ảnh hưởng thời gian học tập của cậu, chỉ có lúc thế này mới dám thò qua nói chuyện.

"Ồ, hình như trong nhà có chuyện gì rồi." Diêm Hàn nuốt ngụm đồ ăn, hàm hàm hồ hồ mà nói "Mà tôi cũng nhớ hai cụ."
Thật ra tuổi thơ của cậu không khác với nguyên chủ lắm, nhưng cậu là được bà nội một mình nuôi lớn, cho nên Diêm Hàn có nhiều cảm tình với người lớn tuổi, cũng sâu sắc biết được các cụ không dễ dàng, quay về thăm có gì giúp được thì giúp.
Nói vậy, đây cũng là chuyện nguyên chủ muốn cậu làm.
"Vậy nhà anh Nhan ở đâu, nghỉ hè có phải anh cũng về không? Có rảnh bọn em tới tìm anh chơi ha?"
"Tới đi." Diêm Hàn nói, sau đó nói tên một thôn, rồi vừa nhai đồ ăn vừa giải đề.
Ba vạn câu đã bị cậu giải gần hai vạn, mấy câu còn lại cậu muốn đọc qua một lần, lọc mấy câu không biết ra rồi mới hỏi Lâm Kiến Lộc, mà ngày mai phải ngồi xe buýt về nhà, Diêm Hàn bây giờ phải giành giật từng giây.
"Thật ra cậu không cần vội như vậy, nghỉ tôi cũng có thể giảng đề cho cậu." Lâm Kiến Lộc bên cạnh cậu cũng nhìn không nỗi nữa.
"Ồ?" Trong miệng là miếng bánh thật to, vừa nhai đồ ăn vừa khó hiểu nhìn Lâm Kiến Lộc, trông Diêm Hàn cực giống con hamster.
Hamster nhỏ ngấu nghiến nuốt thứ trong miệng xuống, sợ nghẹn, đại ca còn vội uống hớp nước, cũng lau miệng.
...!Đương nhiên không lau miệng kiểu phóng khoáng quẹt quẹt như lúc trước.
Lúc này đại ca rút một tờ khăn giấy, từng chút từng chút lau sạch vệt nước trên môi, Diêm Hàn mới chớp mắt hỏi "Ý anh Đại Lâm là gì cơ?"
—— Kế hoạch kiều mị còn có mấy ngày cuối cùng, Diêm Hàn sớm tính xong hết, ngày cuối cùng vừa hay chính là ngày nghỉ 5-1 cuối cùng, nói cách khác, bốn ngày cuối cùng này cậu đều không gặp được Lâm Kiến Lộc, cũng không cần ngụy trang, cũng có nghĩa là lời trắng bốn ngày!
Mà chỉ cần phần cuối ổn là có thể lấy được rương kho báu, cậu không muốn vì học tập mà sơ sẩy chí lớn.
Không thể không thừa nhận, trong khoảng thời gian này, cái rương kho báu kia đã bước thành chỗ dựa tinh thần cho đại ca rồi.
Bởi vì có một thì có hai, phòng hóa trang xách tay đợt trước đã làm Diêm Hàn chạm đến điểm đột phá —— Nếu rút rương kho báu có thể không ngẫu nhiên, nếu cái hệ thống này có thể đả động, vậy đại ca không khách khí nữa, lập tức hú Tiểu Ngũ, thương lượng với nó xem rương kho báu của nhiệm vụ kiều mị có thể cho cậu đạo cụ nào đó hỗ trợ học tập được hay không.
Tiểu Ngũ bấy giờ suýt thì xù lông [Công cụ hỗ trợ học tập gì cơ??]
"Giống như của bạn học Lâm Kiến Lộc ấy, gặp là không quên nè, tế bào nào tăng lên nè."
[Đó là không thể nào.] Giọng con nít cười lạnh.
"Vì sao chứ?" Ngay lúc đó Diêm Hàn hỏi.
[Trừ khi là bị ngoại cảnh tác động không thể không đột biến gen, nếu không không mà dùng năng lực của hệ thống thay đổi chỉ số thông minh của ký chủ là không công bằng cho các bạn học cạnh tranh.]
Diêm Hàn "...!Vậy các em cho anh nhan sắc tuyệt đỉnh thì công bằng à?"
[Nhà trường cũng đâu có tổ chức thi người đẹp.]
"..."
Ồ, nó nói hình như cũng có lý.
[Hơn nữa kỹ chủ vốn đã rất đẹp rồi, chúng em chỉ nhu hóa một ít trên cơ sở vốn có, mục đích chủ yếu chỉ là giúp anh che giấu giới tính thôi.]
Diêm Hàn "!"
Nói nghe mát lòng ghê ha!
Nếu Tiểu Ngũ cứ nói như vậy mãi thì cũng không đáng ghét lắm nhỉ!
Tiểu Ngũ [???]
"Khụ khụ, nói cách khác là hệ thống không thể cung cấp cho anh thứ có thể thay đổi chỉ số thông minh, vậy còn cách nào không."

[Cái này...!Chờ anh lấy được rương kho báu rồi tính tiếp.]
"..."
Tuy nói như vậy, nhưng trong khoảng thời gian này Diêm Hàn cũng không từ bỏ mà năn nỉ ỉ ôi, lúc không bận học sẽ tìm Tiểu Ngũ tâm sự, hỏi thăm nó xem công năng hệ thống bao gồm những cái gì, cũng tiện tay xin Ngũ ca chiếu cố.
Tràn ngập tình yêu với công việc, kêu đến kêu đi mãi Tiểu Ngũ cũng bị cậu năn nỉ, cuối cùng đáp ứng lúc mở rương kho báu tiếp theo nó sẽ thương lượng với cấp trên một chút, xem có thể tranh thủ đổi một kỹ năng hữu dụng cho học tập hay không.
Coi như là Tiểu Ngũ đã đáp ứng, Diêm Hàn hưng phấn xoa xoa tay, thêm phần chờ mong rương kho báu sắp tới, hoàn thành kế hoạch kiều mị thành chuyện chắc chắn phải làm.
Cho nên lau miệng xong, đại ca còn dùng khăn giấy che môi, đôi mắt đào hoa ngầm ý thu mở to, lung linh lấp lánh nói với Lâm Kiến Lộc "Chẳng lẽ ý của anh Đại Lâm là...!Lúc nghỉ cũng có thể hỏi đề cậu sao?! Dùng WeChat hở?!"
"..."
Lâm Kiến Lộc ngẩn ra, dường như hắn nói không phải ý này, nhưng nếu Diêm Hàn đã nói ra một cách, anh Đại Lâm cũng không còn gì để nói, ngẩn xong Lâm Kiến Lộc nói "Ừm, có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi."
"Được nha." Diêm Hàn hưng phấn nói.
Ngày hôm sau, cũng chính là ngày nghỉ đầu tiên, Diêm Hàn cõng ba lô ngồi lên xe buýt, về nhà.
Thời tiết nóng dần, quần áo trong phòng hóa trang càng lúc càng ít vải, Diêm Hàn vất vả lắm mới chọn được mấy cái quần riêng tạo hình thuần khiết, không phá hoa hòe để mang, phối hợp với các loại áo thun, lại mang mũ lưỡi trai, khí chất quanh thân trông có chút sắc bén, rồi lại đẹp đến kinh thiên động địa.
Cặp sách sau lưng đại ca cũng cực đặc biệt.
Vốn là sản phẩm mới của nhãn hiệu thời thượng xa xỉ, chất liệu vải đay bố, không gian bên trong rất lớn, tạo hình cũng khá là độc đáo, chẳng qua cặp sách dùng để mang cho đẹp lại bị Diêm Hàn dùng như ba lô...
Nguyên một cái cặp sách, căng đến mức không giống cặp sách nữa, mà giống cái bao tải hơn.
Thở hổn hển khiêng "bao tải" trên vai, cảnh tượng đại ca bước lên xe có một loại phong vị độc đáo.
Thế cho nên cậu tạo hình như vậy đứng trên xe buýt, còn làm cho bao nhiêu người quay đầu lại nhìn.
Tìm một chỗ ở hàng cuối cùng để ngồi, Diêm hàn đặt cặp sách dưới chân, dứt khoát dùng vành nón che khuất mặt, không để ý người khác nghĩ gì, nhắm mắt bắt đầu ngủ.
Đêm qua cậu livestream học đến hai giờ sáng, khỏi phải nói đến phản ứng của fan, đêm đầu tiên của kỳ nghỉ hớt hải về nhà, mở phòng stream ra thấy streamer hãy còn đang học!
Chỉ nói sáng hôm nay Diêm Hàn dậy sớm ra ngoài bắt xe, thiếu ngủ cực độ làm cậu sau khi bước lên xe, nghe thấy mùi xăng là thấy hơi khó chịu, loáng thoáng như thể say xe đến nơi.
Nhưng bởi vì quá mệt, sau khi xe chạy, cơn buồn ngủ hoàn toàn lấp mất cơn khó chịu trong người, Diêm Hàn ngủ như chết.
Ngày lễ đường cao tốc kẹt xe, đặc biệt là ngày đầu tiên trước đợt nghỉ lễ dài hạn 5-1, cho nên dù đã lên tuyến xe sớm nhất, Diêm Hàn đến huyện nhỏ cũng mất hơn hai tiếng so với bình thường.
Thế nhưng một giấc này của đại ca khá là sướng, trong lúc kẹt xe trên đường cao tốc, người khác không phải bị kẹt đến tâm phiền ý loạn thì cũng nghẹn WC, chỉ có Diêm Hàn, yên yên ổn ổn ngủ một giấc, thỉnh thoảng mắc vệ sinh còn có thể trực tiếp vào phòng hóa trang giải quyết vấn đề sinh lý...
Lần đầu tiên từ khi đến thế giới này, người ta nghẹn muốn nổ, mà cậu lại hoàn hảo không chút tổn hao, đại ca đột nhiên cảm thấy câu nói "Trời giáng cho người này sứ mệnh, chắc chắn sẽ để hắn chịu nỗi khổ về tâm trí, mệt nhọc về gân cốt" thật là chí lý.
Bàn tay vàng bây giờ của cậu đúng là nghịch thiên!
Tới nhà ga huyện nhỏ là có thể bắt xe về nhà rồi.
Chờ xe buýt dừng lại, Diêm Hàn khiêng "bao tải" nhảy xuống xe, hít một miếng không khí trong lành mát mẻ ở huyện nhỏ, mát mẻ thì mát mẻ, nhưng trình độ xanh hóa cũng chỉ xêm xêm với trường học, hơn nữa nơi này không chỉ hoang vắng bình thường thôi đâu.
Kiến trúc chung của huyện này là những tòa nhà cũ tầm năm sáu tầng, bởi vì có tuổi đời nhiều năm, nên gạch tường bên ngoài còn lộ ra màu sắc cũ nát.
3, 4 giờ chiều ngoài đường cũng không có ai, giao thông công cộng đường bộ cũng rất ít —— người trong trấn thích chạy xe máy ra đường hơn.
Cũng may cửa bến xe có mấy xe taxi đang chờ, cậu vừa ra khỏi cửa đã có người tới mời chào, Diêm Hàn bình đạm nói mấy chữ "Ngõ đại viện Hồ gia."

"Tính em mười đồng, đi không?" Một anh trai người đầy cơ bắp nhìn cậu từ trên xuống dưới, rồi hỏi.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, bắt xe từ nhà ga khoảng chừng tám chín đồng, nhưng cửa nhà ga không tiện kêu xe, Diêm Hàn lại muốn tranh thủ thời gian về nhà, vì thế đồng ý luôn "Vậy đi thôi."
Ngồi trên chiếc taxi vẻ ngoài dính bùn đất, ghế bên trong cũng không sạch sẽ mấy, Diêm Hàn xuyên qua cửa sổ nhìn huyện nhỏ xa lạ mà cũng không tính là xa lạ, đột nhiên cảm thấy toàn bộ nơi đây đều rất giống nơi cậu từng sinh hoạt lúc bé.
Thành phố cậu từng sống ở thế giới kia lớn hơn nơi này, dựa theo quy mô mà nói cũng như đạt cấp thành phố, chỉ là ở phương bắc, kinh tế phát triển không nhanh, cho nên khi còn nhỏ, ấn tượng của cậu đối với nơi mình lớn lên chính là vừa nát lại vừa nghèo, còn ô nhiễm.
Nhưng chính tại một nơi như thế lại chứa đựng phần lớn ký ức vui vẻ nhất đời Diêm Hàn, khi đó cậu bé, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết mỗi ngày chạy ra ngoài, chơi, quậy.
Khi đó bà nội còn sống, sẽ liều mạng ngăn cản lúc ba muốn đánh cậu, mỗi ngày đều ép sữa đậu nành táo đỏ cho cậu uống...
"Mỹ nữ tới huyện này chơi hả? Hay thăm người thân?"
Suy nghĩ bị cắt ngang, xe chạy thẳng về phía trước, suy nghĩ của Diêm Hàn lại bị câu nói này túm trở về.
...!Thật ra cũng không phải vì câu này.
Anh trai kia nói lần đấu tiên thấy cậu không phản ứng, dứt khoát hỏi một câu "Em gái?"
...!Đại ca là bị câu này làm cho hoàn hồn.
Ngẩng đầu nhìn tạo hình của mình qua kính chiếu hậu, Diêm Hàn không hiểu, mình bây giờ, sao đối phương dám chắc mình là em gái?!
Cậu không tin người ở huyện nhỏ này có thể nhận ra quần jean với áo thun trên người cậu là nhãn hiệu đồ nữ!
"Mang quần áo lộng lẫy như em ở đây không thấy nhiều, em không phải người địa phương đúng không?"
Tài xế còn rất biết nói chuyện, có lẽ là do Diêm Hàn đột nhiên ngẩng đầu, làm ánh mắt hai người gặp nhau ở kính chiếu hậu, anh trai này mới hăng hái như thế.
Diêm Hàn lãnh khốc vô tình mà nói "Lái xe phải chú ý nhìn đường, chú à."
Cậu cố ý đè thấp giọng, ánh mắt cũng sắc bén hẳn, cười khẽ một tiếng, dứt khoát dựa lưng ra đằng sau, đặt một bên mắt cá chân lên đùi, giày thể thao màu trắng cùng đầu gối lắc lắc theo chiếc xe, Diêm Hàn vô cùng dũng cảm mà nói "Còn nữa, con mắt nào của chú thấy tôi là con gái?"
Tài xế "..."
Tài xế sợ đến mức run một cái, quả nhiên không dám nói chuyện nữa.
Người ở địa phương nhỏ như anh ta cũng lên mạng cũng chơi game, biết các app video, hồi trước thường xuyên thấy một quần thể gọi là "bê đê" ở trên mạng, anh ta cũng không hiểu, cũng không dám hỏi, chỉ xem là náo nhiệt thôi, cảm thấy người ta nam hay nữ liên quan gì, video hay là được rồi, dù sao cũng chỉ nghe nhạc thôi.
Không ngờ hôm nay anh ta gặp phải bất nam bất nữ hàng thật giá thật (Edit: không phải nghĩa xấu)!
Chú mày nói xem thằng nhóc choai choai mà mặt mày trắng nõn, xinh xẻo thế làm gì! Không phải là làm người ta hiểu lầm à!
Đoạn đường sau đó chú này yên lặng như gà, thế nhưng bị anh ta làm cho một hồi Diêm Hàn cũng không nhớ lại chuyện xưa được nữa, thương xuân thu buồn cũng chỉ đến thế rồi thôi, đại ca kém văn nhã từ trong xương đã bị những thứ khác hấp dẫn lực chú ý.
Không sai, mới vừa nãy, lúc cậu gác chân thừa nhận mình là con trai, loại sung sướng từ sâu tận trong linh hồn lan tới xương cụt, như thể linh hồn được nạp điện được thăng hoa, Diêm Hàn rốt cuộc cũng nhận ta —— Ở nơi cách xa trường học, cách xa bạn học, cuối cùng cậu cũng có thể hoàn toàn giải phóng bản thân, sống bằng con người thật.
Chẳng sợ chỉ trong nháy mắt.
Lúc về đến nhà nên ngụy trang thì vẫn phải ngụy trang.
Dù sao thì đối với hai cụ mà nói, cậu là
"cháu gái" chứ không phải "cháu trai".
Nếu đột nhiên bị phát hiện giới tính thay đổi, nói không chừng hai cụ sẽ chịu không nổi...
"Mà cái này cũng hơi ngược nhỉ." Đao to búa lớn bá chiếm cả hàng ghế sau, Diêm Hàn trò chuyện cùng Tiểu Ngũ "Hai cụ còn chưa biết cháu gái mình đã không còn..."
[Đương nhiên không biết rồi, đây là giả thiết mà.] Tiểu Ngũ nói, bé loli mặc váy xuất hiện bên cạnh Diêm Hàn [Sự tồn tại của họ đã là giả thiết rồi.

Vốn mọi thứ đều là giả, anh không cần rối rắm.]
"Nói thì nói như vậy, nhưng..."
[Nếu anh thấy tội bọn họ thật, vậy đừng phụ kỳ vọng của họ dành cho Nhan Hàm, học tập cho tốt, kiếm nhiều tiền hơn.]

"..."
"Đúng vậy thật, nhưng toàn bộ mấy thứ này đều quá thật..."
Trường học, huyện thành, đường phố.

Còn có bạn học của cậu, bạn bè của cậu, còn có người nhà cậu sắp gặp...
Diêm Hàn nói đột nhiên lắc đầu, cưỡng bách bản thân không suy nghĩ nữa.
Cậu vừa tới thế giới này bao lâu cơ chứ, tương lai còn một đống việc cần hoàn thành, bây giờ cũng không phải lúc để hỏi mấy cái đó.
Mà đại ca xuống tay với bản thân luôn rất tàn nhẫn, nói không nghĩ là không nghĩ, ngồi ghế sau nhàm chán huýt sáo, nháy mắt từ người suy tư biến thành đại ca giang hồ thân dày tâm rộng.
Tài xế đằng trước "..."
Chốc chốc phát hiện cậu trai đẹp điên cuồng lắc đầu, chốc chốc lại rung đùi đắc ý mà huýt sáo, anh trai tài xế đột nhiên thấy hơi hoảng hốt.
—— Thời buổi này người thế nào cũng có, chẳng lẽ mình vừa kéo phải vị khách không được bình thường?
...!Đẹp thì đẹp thật, nhưng mà tiếc ghê.
Tài xế vừa thở dài vừa nhấn chân ga chạy đi, muốn nhanh nhanh chạy xong đơn này, giải thoát sớm.
Ngõ đại viện Hồ gia thật ra chính là một cái ngõ, người nơi đây cũng không phải họ Hồ hết, không biết vì sao lại có cái tên này.
Hai bên ngõ đều là nhà trệt có sân, sân không lớn, đều chỉ tầm hai ba mét vuông, muốn trồng rau cũng không được, cho nên mỗi nhà đều thích trồng hoa trồng cỏ trong sân, dây đằng sắc xanh vươn ra ngoài tường, thỉnh thoảng cũng có thể thấy mấy đóa hoa màu sắc tươi đẹp, có vài bức tường bị dây thường xuân bò đầy, liếc mắt một cái là thấy xanh mơn mởn, rất xinh đẹp.
Diêm Hàn dừng chân trước một ngôi nhà gỗ khá cũ, cửa gỗ không hiểu vì sao mà không khóa, để khép hờ.
So sánh với khung cảnh trong trí nhớ, xác nhận không sai đi đâu được, cậu liền đẩy cửa vào nhà.
Nếu không phải căn nhà này quá mức cũ kỹ, cảm giác còn khá giống biệt thự xưa.
Đáng tiếc là không phải.
Nhà cũ rách nát, trong sân là các loại đồ vật cùng vật dụng lạc hậu, trong một góc âm u ẩm ướt mọc đầy rêu xanh, còn có một cỗ mùi ẩm ướt mốc meo ập vào mặt, đều khiến cho nơi này có vẻ nguyên thủy, lạc hậu với bần cùng.
Đẩy cửa lớn trực tiếp vào trong —— Chỗ này vốn là nhà của "Nhan Hàm", không cần gõ cửa, gõ cửa mới kỳ —— Nói thật, nội tâm Diêm Hàn vẫn có hơi hồi hộp.
Không giống các bạn học chưa từng chú ý nguyên chủ, hai cụ trong nhà chính là người nuôi "Nhan Hàm" từ nhỏ đến lớn, không biết mình đi vào rồi có bị lòi hay không?
Cậu phải tìm cửa hàng mắt kính ở góc xó xỉnh nào trên đường về, mua một cặp kính không số vừa thô vừa tục để che giấu mới phải!
Diêm Hàn hãy còn nhớ cảnh trong gương lúc vừa đến thế giới này, cảm thấy có một cặp kính như vậy che chắn, hẳn sẽ không khác lắm.
Đáng tiếc kính mắt trong phòng hóa trang đều quá thời thượng, cậu lật bên trong nửa ngày cũng không tìm được cái nào dính tới hai chữ "thô" với "tục", lúc này muốn chuẩn bị cũng không kịp, đại ca chỉ gãi gãi mái tóc không dài không ngắn của mình, căng da đầu đi vào trong.
Chỉ là chưa kịp đẩy ra, đã nghe tiếng khắc khẩu truyền từ bên trong căn phòng xưa cũ.
Một giọng nam vừa la vừa mắng bên trong, thái độ ngang ngược, mắng cũng khó nghe, Diêm Hàn không nhận ra là giọng của ai, nhưng có thể nghe thấy hai giọng già nua lẫn bên trong, người đàn ông kia đang cãi nhau với hai cụ.
......
Chẳng trách hai ông bà xưa nay không nỡ quấy rầy cậu học tập lại cố ý gọi điện thoại kêu cậu về, thì ra là thật sự có chuyện.
Vừa ý thức được điều này, lúc nghe thấy người đàn ông bên trong mắng to "hai lão chết bầm", Diêm Hàn cuối cùng cũng nhịn không nỗi nữa, nhấc chân đạp cửa, "Ầm" một tiếng cửa phòng bị cậu đá văng, khiến cho một đôi vợ chồng già cùng người đàn ông bên trong nhà chính chú ý.
Người bên trong đồng thời sửng sốt, đều nhận ra được cậu là ai, rồi lại vì cậu thay hình đổi dạng cùng hành vi không dám tin làm cho không dám nhận.
Lúc này Diêm Hàn nhếch miệng, nở nụ cười trong sáng với hai cụ, nói "Thưa ông thưa bà con mới về!"
Rồi sau đó mới quay đầu, nhìn người đàn ông "Vị này là..."
Sắc mặt người đàn ông lập tức đen xì, mắng "Con ranh, đến ông đây mày cũng không quen à?!".