Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Chương 52: Chương 52






“A Trì có bị thương không?” Giang An Lan là kiếm tu nên cậu hiểu rất rõ kiếm khí màu đỏ kia mạnh đến cỡ nào.

Yến Trì có tu vi như vậy mà vẫn bị lực xung kích của nó làm cho suýt buông thanh đao trong tay ra nên có thể thấy được nó mạnh đến thế nào.

Bây giờ cậu vô cùng hối hận, cậu vội vàng nắm lấy tay của Yến Trì để kiểm tra, cậu rất sợ y sẽ bị thương.

“Không sao, không cần lo lắng.” Yến Trì vỗ lên tay Giang An Lan ý bảo cậu yên tâm.

Hai người lại nhìn về phía Triệu Trầm Chu.

“Lan Lan, Triệu tiền bối đã hòa làm một với đại trận Huyết Ma cũng bởi vì thế nên đại trận này mới có thể chống đỡ được cả ngàn năm.”
“Cả ngàn năm qua ông ấy đều chém giết yêu ma ở đây sao?” Giang An Lan nắm chặt tay lại, linh hồn của người đàn ông này đã hòa vào đại trận, ông ấy dùng sức của bản thân mình để liên tục chém giết suốt cả ngàn năm.

Cả ngàn năm nay Tu Chân giới luôn được bình yên là vì sau khi chết người đàn ông này vẫn luôn trấn thủ ở nơi đây.

“Ông ấy là một người mạnh mẽ.” Từ trước đến giờ Yến Trì chưa từng kính trọng ai nhưng khi thấy Triệu Trầm Chu thì y lại không thể nào không khâm phục.

Bỗng nhiên y nhớ lại ngàn năm trước người này đã bị yêu ma nhập thể, những người kia vì lo sợ ông ấy sẽ biến thành yêu ma mà đã ép ông ấy tự bạo, họ làm tất cả chuyện này cũng chỉ để đổi lấy sự yên tâm cho mình.

Yến Trì nghĩ tới đây liền nở một nụ cười trào phúng, một con người cao thượng như vậy sao có thể vì bị yêu ma nhập thể mà đánh mất đi bản thân mình được.

Cho dù bị ép phải tự sát nhưng sau khi chết thì ông ấy vẫn nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ khi còn sống, ông vẫn đứng đây để chiến đấu bảo vệ quê hương mình.

“Trải qua cả ngàn năm dù rằng khi xưa Triệu Trầm Chu có sức mạnh gần như tiên trên trời thì cũng đã bị tiêu hao rất nhiều.” Yến Trì quan sát xung quanh một chút, y cầm thanh đao thử đi về phía trước.

Ở một khoảng cách nhất định Triệu Trầm Chu không có phản ứng gì cũng sẽ không chủ động công kích nhưng tới đúng một khoảng cách thì sẽ có một tia kiếm khí màu đỏ vọt về phía Yến Trì.

“A Trì!” Giang An Lan hoảng sợ hô lớn, cậu muốn chặn kiếm khí kia thay cho Yến Trì nhưng nó lại quá nhanh nên cậu không kịp ngăn cản.

May mà Yến Trì đã có chuẩn bị từ trước, y giơ đao lên đánh tan kiếm khí sau đó lại lui về phía sau đứng cạnh Giang An Lan.

“Ta không sao, Lan Lan đừng sợ!” Yến Trì an ủi Giang An Lan đang đỏ cả hai mắt, y giữ chặt đôi tay cậu không cho cậu kiểm tra tay của mình sau đó y duỗi tay giơ ra một khoảng cách, “Trong phạm vi này, Triệu tiền bối sẽ không chủ động công kích, nếu như vượt qua ông ấy sẽ lập tức lao vào chiến đấu đến chết mới thôi.”
Yến Trì quay đầu lại chỉ về phía bên kia của khe nứt cũng là phía Phàm Nhân giới, “Bên kia cũng có vết kiếm, chắc là trước kia phạm vi công kích của Triệu tiền bối có bao gồm cả biên giới của Phàm Nhân giới nhưng bây giờ sức mạnh của ông ấy đã không còn đủ để chiến đấu như vậy nên chỉ bảo vệ được Tu Chân giới.”
“Nếu như hồn phách phai hết thì chẳng phải từ đây về sau trên đời này sẽ chẳng còn ông ấy nữa sao.” Trong mắt Giang An Lan hiện lên chút xót xa, bây giờ Triệu Trầm Chu đã dung hòa vào đại trận Huyết Ma, không thể nào thoát ra được, họ chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ấy chiến đấu đến kiệt quệ rồi sau đó ông ấy sẽ biến mất cùng với đại trận Huyết Ma.


Yến Trì trầm mặc không nói gì.

Đại trận Huyết Ma là do Nhan Thu Hòe dùng máu tươi của vô số người cùng oán khí và sát khí tạo thành một cái phong ấn trấn áp yêu ma.

Triệu Trầm Chu dung hợp hồn phách vào đại trận, ông ấy đã áp chế tất cả các oán khí trong đại trận.

Bây giờ đó không chỉ đơn giản là hồn phách của kiếm tu mà đã biến thành yêu ma Triệu Trầm Chu.

Triệu Trầm Chu đã biến thành như vậy, dù bây giờ Yến Trì nghĩ ra cách để cứu ông ấy thì cũng đã không thể trở lại như lúc xưa nữa rồi.

Hồn phách bị yêu ma vấy bẩn sẽ vĩnh viễn không thể vào luân hồi.

Yến Trì và Giang An Lan đều im lặng không nói gì, bỗng nhiên phù truyền âm của Giang An Lan vang lên.

Giọng của Giang Vân Lê truyền đến, “Lan nhi, con đã tới đại trận Huyết Ma chưa?”
“Con và A Trì đã đến đại trận Huyết Ma, chúng con đang ở trước khe nứt của Yêu Ma giới.” Giang An Lan nói.

“Vậy đã tìm ra nguyên nhân tại sao yêu ma lại xâm chiếm Phàm Nhân giới chưa?” Giang Vân Lê giống như đang gặp phải một vấn đề khó giải quyết, ngữ khí của hắn có chút nghiêm trọng, “Ta và Hiển Chiêm cùng các tông chủ và trưởng lão của các tông môn khác đang ở gần đại trận Huyết Ma nhưng bên ngoài của đại trận Huyết Ma có một kiếm trận, dù là Hiển Chiêm cũng không thể đến gần.”
“Chỗ của chúng con không có, từ Phàm Nhân giới tới đây đều rất bình thường.

Đúng là yêu ma đã vào Phàm Nhân giới từ nơi này.” Giang An Lan dừng một chút, cậu nhìn về phía Triệu Trầm Chu, “Phụ thân, Tu Chân giới không bị yêu ma xâm chiếm chắc hẳn là vì tiền bối Triệu Trầm Chu đã luôn canh giữ ở biên giới.”
“Triệu Trầm Chu?” Hình như Giang Vân Lê đang nghĩ lại xem người này là ai, bỗng nhiên hắn nhớ lại con trai của mình có một cuốn bí tịch và người truyền lại là Triệu Trầm Chu.

“Là kiếm tu Triệu Trầm Chu của ngàn năm trước.

Từ đó đến giờ thân thể của ông ấy đều ở đây còn hồn phách thì dung hợp vào đại trận Huyết Ma, cả nghìn năm qua ông ấy vẫn luôn ở trong trận để chém giết yêu ma.” Giang An Lan nhìn thấy một con yêu ma bò ra từ khe nứt rồi chạy về phía Tu Chân giới.

Ngay sau đó nó đã bị một tia kiếm khí màu đỏ giết chết.

“Thì ra là như vậy, vị Triệu tiền bối này đã hy sinh vì Tu Chân giới.” Giang Vân Lê thở dài một câu, trong lòng hắn cũng rất kính nể Triệu Trầm Chu.

“Lan nhi, Nguyên Thanh và các vị đạo hữu hiểu trận pháp đã cùng nhau nghiên cứu.

Nếu như muốn phong ấn khe nứt này thêm một lần nữa thì phải xóa bỏ đại trận Huyết Ma sau đó tạo ra một pháp trận mới.”

“An Lan, đại trận Huyết Ma đã tồn tại cả ngàn năm hơn nữa nó còn là cấm thuật từ thời thượng cổ, nó dùng sức mạnh của hồn phách và máu được hiến tế để tạo thành năng lượng cho đại trận.

Pháp trận này cực kỳ tàn nhẫn, nếu muốn duy trì nó thì phải liên tục hiến tế hồn phách.

Giống như quỷ tu Ô Chiến trước kia vậy, phải liên tục giết người, sao có thể như vậy được.” Thù Nguyên Thanh ở bên cạnh Giang Vân Lê, hắn thấy Giang An Lan trầm mặc nên đoán được cậu đang suy nghĩ cái gì vì thế hắn đã giải thích cho cậu.

“Lan nhi, Triệu tiền bối đã ở trong trận cả ngàn năm, đã đến lúc giải thoát cho ông ấy rồi.” Giang Vân Lê biết con trai của mình trọng tình trọng nghĩa, huống chi Triệu Trầm Chu còn có duyên thầy trò cùng Giang An Lan.

“Bọn Nguyên Thanh đang chuẩn bị cho pháp trận mới.

Lát nữa ta và Hiển Chiêm sẽ đi từ Phàm Nhân giới qua đó để xóa bỏ đại trận Huyết Ma.”
“Phụ thân.” Giang An Lan nắm chặt tay, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Trầm Chu đang giết yêu ma, “Con muốn tự mình giải thoát cho Triệu tiền bối.”
Lần này đến phiên Giang Vân Lê trầm mặc, một hồi lâu sau hắn mới thở dài một tiếng sau đó Giang Hiển Chiêm trả lời thay cho hắn: “Con đi đi, nhớ phải cẩn thận.”
“Vâng, cha.” Giang An Lan thu phù truyền âm lại.

Cậu quay về phía Yến Trì, “A Trì hãy chờ ta ở đây, ta sẽ trở về nhanh thôi.”
“Ta đi cùng Lan Lan.” Yến Trì xoa nhẹ lên gương mặt đang căng thẳng của Giang An Lan để cậu thả lỏng ra, “Lan Lan, cho dù bây giờ Triệu tiền bối chỉ còn hồn phách cũng không phải là người mà Lan Lan có thể đánh bại.

Ta sẽ đi cùng với Lan Lan.”
Giang An Lan định nói gì đó nhưng đã bị Yến Trì trừng mắt nhìn nên chỉ đành gật đầu cam chịu.

Yến Trì nhìn về phía Triệu Trầm Chu, nếu như muốn xóa bỏ đại trận Huyết Ma thì chỉ có một cách duy nhất là phá hủy tâm trận —— cũng có nghĩa là phải đánh bại Triệu Trầm Chu.

Nếu như hồn phách của ông ấy tiêu tán thì tâm trận sẽ bị phá vỡ, đến lúc đó đại trận Huyết Ma sẽ tự động bị xóa bỏ.

“Chủ nhân, ta cũng đi cùng người.” Kiếm linh Hắc Kiểu cũng đứng bên cạnh Giang An Lan.

Trạng thái bây giờ của Hắc Kiểu rất khác thường, nàng không còn hoạt bát như ngày xưa, mắt nàng đỏ ửng giống như gặp phải chuyện gì rất đau buồn, “Ta nhớ ra rồi, ta tên là Hắc Kiểu vì ngài ấy đã nói thân kiếm của ta đen nhánh lại sáng trong như gương.”
“Ngài ấy cầm theo ta đi trừ gian diệt ác, giết yêu trừ ma suốt cả trăm năm.

Ta và ngài ấy như hình với bóng, thân thiết gắn bó như huynh đệ ruột thịt.

Ngài ấy đã dạy ta tu luyện kiếm tâm để trở thành kiếm linh.” Cuối cùng Hắc Kiểu đã nhớ lại ký ức trước khi hóa thành kiếm linh, “Ta đã bất lực đứng nhìn ngài ấy bị bắt ép đến nỗi phải tự bạo.”
“Chủ nhân, ngài ấy là chủ nhân trước kia của ta, ngài ấy đã giúp đỡ ta rất nhiều.


Hiện giờ ngài ấy gặp chuyện thế này, Hắc Kiểu muốn cùng ngài giải thoát cho ngài ấy cũng coi như để báo đáp ân tình trước kia.” Hắc Kiểu nói xong liền hóa thành một làn khói đen bay vào trong thanh kiếm.

Giang An Lan nắm lấy Hắc Kiểu, ngón tay cậu vuốt nhẹ qua thân kiếm để an ủi nàng.

Vì là kiếm tu nên cậu hiểu rõ tình cảm giữa thanh kiếm và chủ nhân.

Cậu không ngờ rằng trời xui đất khiến thế nào mà cậu lại nhận được kiếm pháp của Triệu Trầm Chu còn cùng ký khế ước với bội kiếm của ông ấy.

Yến Trì nhìn Giang An Lan, y không biết đời trước có chuyện yêu ma xâm chiếm này hay không.

Hay là lúc đó Hắc Kiểu của Giang An Lan chưa sinh ra linh trí nên không biết nó có nhớ gì về đại trận Huyết Ma hay không.

Lúc hai người chuẩn bị xong, Giang An Lan liền vọt thẳng vào phạm vi công kích của Triệu Trầm Chu.

Ngay lập tức một tia kiếm khí màu đỏ liền lao thẳng về phía Giang An Lan.

Hắc Kiểu được Giang An Lan bọc linh lực nên phát ra ánh sáng nhàn nhạt, thanh kiếm sắc bén trực tiếp đối đầu với kiếm khí vậy mà lại có thể nghiền nát kiếm khí này.

Giang An Lan phá vỡ kiếm khí đã làm hồn phách của Triệu Trầm Chu sửng sốt một chút.

Ngay sau đó ông ấy đã ra những đòn mạnh hơn.

Giang An Lan và Hắc Kiểu phải sử dụng hết sức mới có thể ngăn cản những đòn công kích của Triệu Trầm Chu.

Bỗng nhiên có một thanh đao lao xuống chỗ Triệu Trầm Chu, ông ấy sửng sốt giống như không ngờ tới sau đó lại lập tức giơ tay đỡ lấy thanh đao.

Sắc mặt của Yến Trì càng thêm nghiêm trọng, y đã canh thời cơ rất chính xác, y cũng cực kỳ tự tin vào chiêu này nhưng không ngờ Triệu Trầm Chu lại có thể dùng tay không để đỡ được.

Triệu Trầm Chu chỉ là hồn phách, không còn thân thể máu thịt nên dù dùng tay không bắt lấy lưỡi đao thì cũng không bị thương.

Yến Trì tặc lưỡi một cái, y nhanh chóng thả thanh đao ra sau đó chưởng một chưởng về phía Triệu Trầm Chu.

Sau khi đối phương đỡ lấy chưởng đó thì đã lùi ra phía sau để kéo dài khoảng cách giữ hai người.

Khi thấy Triệu Trầm Chu buông thanh đao của y ra, Yến Trì đã lập tức đạp không lao qua một lần nữa.

Y dùng linh lực bao lấy bàn tay, tay y cong lên nhắm thẳng vào vị trí trái tim của Triệu Trầm Chu.

Yến Trì là tu sĩ Đại Thừa kỳ, nếu như Triệu Trầm Chu còn sống thì chắc y không phải đối thủ của ông ấy nhưng bây giờ ông ấy chỉ là hồn phách không có linh trí thì Yến Trì hoàn toàn chiếm thế thượng phong.


Động tác của Yến Trì rất nhanh, Triệu Trầm Chu không kịp ngăn cản thì tay của Yến Trì đã xuyên qua lồng ngực ông, bàn tay y cầm lấy hạch tâm cất giữ năng lượng của hồn phách Triệu Trầm Chu.

Vốn dĩ y định bóp nát hạch tâm này thì bỗng nhiên có một dòng ký ức từ hạch tâm xuôi theo tay Yến Trì chảy vào trong thức hải của y.

Lượng ký ức khổng lồ làm thức hải của Yến Trì chấn động, ngọc tủy ở trong thức hải y cũng bắt đầu tỏa sáng.

“A Trì!” Giọng Giang An Lan truyền đến từ phía sau.

Vốn dĩ cậu nhìn thấy Yến Trì đã đánh trúng Triệu Trầm Chu, ai ngờ bỗng nhiên y lại lảo đảo một cái làm lộ ra sơ hở.

Mà Triệu Trầm Chu sau khi bị mất hạch tâm lại giống như không cảm nhận được gì, ông ấy vẫn nâng tay lên như cũ, đầu ngón tay tạo thành một tia kiếm khí sắp chém thẳng vào cổ Yến Trì làm Giang An Lan sợ đến tột độ.

Cậu hét lớn một tiếng rồi lao về phía y.

Kiếm khí màu đỏ đánh xuống không chút do dự nhưng bỗng nhiên Triệu Trầm Chu lại dừng tay lại.

Tia kiếm khí kia cũng tiêu tán.

Ánh mắt của ông ấy bắt đầu trở nên mơ hồ, ông ấy nhìn chằm chằm Yến Trì rồi lại lắc lư đầu giống như đang suy nghĩ gì đó.

“Thu…… Hòe?” Đây là lần đầu tiên Triệu Trầm Chu phát ra tiếng, ông lắp bắp, ngắt quãng, nói một hồi cũng chỉ lặp đi lặp lại tên của một người, “Thu…… Hòe……”
Ngọc tủy trong thức hải của Yến Trì phát ra một tia sáng, tia sáng đó dần hiện thành hình một người, đó là Nhan Thu Hòe.

Mắt nàng đỏ ửng giống như không ngờ còn được thấy người trước mặt, nàng giơ tay lên run rẩy chạm vào mặt Triệu Trầm Chu.

Từ lúc Nhan Thu Hòe xuất hiện, sát khí quanh thân Triệu Trầm Chu cũng biến mất hết, ông để yên cho nàng chạm vào mặt mình, thậm chí còn nghiêng đầu cọ cọ vào tay nàng, “Thu…… Hòe……”
“Trầm Chu! Cuối cùng ta cũng gặp được huynh rồi” Chịu khổ cả ngàn cuối cùng trước khi biến mất nàng cũng gặp được người mà nàng ngày nhớ đêm mong rồi.

Nàng khóc đỏ cả mắt sau đó liền lao đến ôm chầm lấy Triệu Trầm Chu không muốn buông ra.

P/s: chào mọi người, tui đã trở lại rồi đây.

Dù biết là hơi muộn nhưng tui cũng chúc mọi người năm mới gặp nhiều may mắn, vạn sự như ý, bình an hạnh phúc nha ????????????
À mà sau một hồi đắn đo suy nghĩ thì tui quyết định dùng từ “ông ấy”, “ngài ấy” cho nhân vật Triệu Trầm Chu này.

Không phải vì tuổi tác hay gì khác mà chỉ vì nhân vật này làm tui nhớ đến hình ảnh những chú bộ đội đang canh giữ biên giới, bảo vệ chủ quyền tổ quốc mình nên tui muốn dùng những từ thể hiện được sự tôn trọng của tui đến nhân vật này.

Rồi mọi chuyện chỉ có vậy thôi ó..