Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Chương 38: Chương 38






Thời tiết dần dần chuyển ấm, nhà trường vì để các bạn học sinh hít thở không khí trong lành, mỗi bữa sáng hầu như đều để cửa sổ mở.
Làn gió mang hương xuân thấm vào ruột gan, thổi vào khu dạy học, hương thơm bay bổng.
Hàng cuối phòng học, rèm cửa nương theo cơn gió hơi hơi lay động, biểu thị hai chỗ ngồi kia trống không.
—— Người vừa mới bị chủ nhiệm lớp kêu đi rồi.
Chủ nhiệm lớp chỉ ném lại một câu bảo bọn họ tự học, liền mang hai người Lâm Kiến Lộc cùng Nhan Hàm đi.
Đám học sinh bị bỏ lại hai mặt nhìn nhau, Ôn Giác Vinh càng mộng bức mà nói với Tần Tư Du "Tôi hiểu tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa (Edit: quan vừa lên chức phải làm được một vài việc gây sức ảnh hưởng trước, thể hiện tài năng và bản lĩnh của mình), nhưng hình như bả đốt giỏi quá rồi nhỉ?"
Tần Tư Du đang yên lặng làm bài lại bày ra vẻ mặt an tĩnh.
Trải qua sự kiện trước, Diêm Hàn đã biến thành nữ thần của nhỏ rồi, nhỏ ẩn ẩn có loại cảm giác không có gì nữ thần không thể trị, cũng không lo lắng giúp nữ thần làm chi.
Chỉ là có chút thổn thức "Hồi trước mình đã nghe một bạn lớp mười bốn nói chủ nhiệm lớp này không bình thường, rất là bắt nạt kẻ yếu, còn xem thường học sinh học tập yếu.

Chỉ là không ngờ cô ta không chỉ xem thường học sinh từ lớp dưới thi lên như tụi mình, đến Lâm Kiến Lộc cũng khinh thường luôn!"
"Ha ha ha chắc là cảm thấy đại học bá sẽ kéo điểm xuống đó, các cậu không biết đấy thôi, bả coi trọng học sinh lên lớp lắm." Bạn học ngồi trước bọn họ hai hàng là học sinh bản xứ, nghe thấy bọn họ nghị luận, liền xoay người xuống tham dự.
Trên thực tế ban nãy mới xếp xong chỗ ngồi, Diêm Hàn bị kêu lên khu dạy học vị chủ nhiệm lớp này còn thâm sâu châm chọc một hồi các bạn học lớp mười bốn cũ không thi được lên lớp trên, nguyên văn là "Kiểm tra lần này thậm chí còn có ba học sinh lớp mười bảy vào lớp chúng ta, các em thế mà không bị tuột xuống, cũng lợi hại lắm đấy."
......
Tuy rằng cô ta tự cảm thấy mình đây là hài hước mà độc miệng, nhưng lời này qua tai bất cứ học sinh nào đều không cảm thấy buồn cười.
"Còn không biết trình độ dạy học của mình ra làm sao, tôi không bị lùi lại đã không tồi rồi." Bạn học này thoạt nhìn cũng rất oán niệm với chủ nhiệm lớp.
"Ai da bả là loại này đó..." Đôi mắt nhỏ của Ôn Giác Vinh liếc loạn, tức đến mức không biết hình dung kiểu gì, nghĩ nghĩ mới nói "Hồi trước tôi có thấy bài phun tào bả trên diễn đàn nặc danh ấy, bất quá là cựu học sinh đăng, dù sao cựu học sinh đó bị bả tàn phá không nhẹ.

Xem cách dạy học của bả là biết, học với bả chỉ biết đọc chết cuốn sách, cái gì cũng không biết làm."
Tần Tư Du nói "Mình nhớ thầy Tiểu Điền quá đi à." Thầy Tiểu Điền chính là giáo viên Tiếng Anh của bọn họ hồi ở lớp mười bảy.
Nói nói, Tần Tư Du đột nhiên cảm thấy cuộc sống của bọn họ trong nửa năm này chắc không được tốt.
Nếu vận khí tốt học kì này thi lên lớp khác còn được, nếu lỡ vận khí không tốt...
Bên kia, chủ nhiệm lớp gọi hai người bọn cậu đang đi ở phía trước, Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc ngoan ngoãn theo phía sau.
Lúc đi trên hành lang, Diêm Hàn với Lâm Kiến Lộc liếc mắt nhìn nhau một cái, thân là học trò ngoan mục tiêu chung, Lâm Kiến Lộc bị gọi lên văn phòng vẫn rất chi là bình tĩnh.
Hắn bình tĩnh, Diêm Hàn lại càng không sao, ngoại trừ hơi đau lòng thời gian học tập bị chậm trễ một chút.
Ngẫm lại tình huống lát nữa trong văn phòng, đơn giản chỉ có chủ nhiệm lớp mời các giáo viên khác đến cùng phê bình bọn họ, nhưng điểm này đối với trường hợp bị kêu lên văn phòng vô số lần như Diêm Hàn, da mặt lại còn dày mà nói, hoàn toàn không có gì gọi là.
Dù sao mấy cái đó không ảnh hưởng đến tích điểm của cậu, vẫn đứng thẳng như trước.
Vừa mới nãy cậu nhấc tay nói hai câu kia với giáo viên, hệ thống cũng không cho rằng cậu chống đối giáo viên, không có bất kì dấu hiệu nào là trừ điểm cậu.
Không nghĩ tới vị này trực tiếp nổi đóa, còn kêu cả cậu lẫn Lâm Kiến Lộc đi hết...
Chỉ chốc lát sau đã tới văn phòng của giáo viên, thời điểm này còn có những giáo viên khác ở trong phòng, thấy chủ nhiệm lớp vẻ mặt áp suất thấp mang theo hai học sinh đi vào liền biết chuyện gì xảy ra.

Chủ nhiệm lớp ngồi trên ghế, đi một đoạn cô ta tựa hồ cũng hơi hơi nguôi giận, chờ hai người Diêm Hàn đứng vững gót chân, liền hỏi "Hai người các em có phải đang quen nhau không?"
"..." Diêm Hàn "?"
Trăm triệu không ngờ đối phương vừa mở miệng lại hỏi cái này, làm cho Diêm Hàn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị thóa mạ cảm thấy thật ngu người.
Những lúc như này Lâm Kiến Lộc vẫn trầm ổn bình tĩnh như cũ.
Hắn phủ nhận "Không có."
"Vậy hai người các em tôi giúp cậu nói cậu giúp tôi nói, còn dùng khăn trải bàn giống nhau, tưởng tôi ngu à?" Chủ nhiệm lớp trừng mắt lên "Ở lớp tôi không cho phép học sinh yêu nhau! Các em còn không chịu nói thật!"
"Không có thật ạ." Diêm Hàn nói.
Nói nữa cậu cũng không biết nên nói gì, dù sao cũng rất cạn lời.
"Vậy sao em đột nhiên chuyển sang học tự nhiên" Lời này là nói với Lâm Kiến Lộc, ngữ khí hết sức châm chọc "Hửm? Đại học bá?"
"..."
Đại học bá lựa chọn trầm mặc.
Chủ nhiệm lớp thấy lúc này hai người bọn họ không tranh luận, còn cho rằng bọn họ rốt cuộc đã biết lợi hại, liền hăng hái hơn.
"Còn có em, Nhan Hàm, chuyện em ở lớp mười bảy tôi đều biết, em nói em xinh đẹp như vậy, lại chịu nỗ lực học tập, về sau tiền đồ vô lượng, vì cái gì một hai phải dính lấy đám con trai? Tôi cho các em tự chọn chỗ ngồi là muốn em chọn một vài điều có thể hỗ trợ em, nhưng em thì hay rồi...!Con gái sao không làm mấy chuyện con gái nên làm đi?"
"???"
Diêm Hàn càng mộng bức.
Không đúng...!Mình ở lớp mười bảy làm cái gì mà cô ta nghe?
Lại nói, lời này cũng quá khó nghe đi, cái gì mà con gái phải làm chuyện con gái nên làm? Tự nguyện ngồi cùng bàn với con trai thì có vấn đề à?
Suy xét đến hình tượng hiện tại của mình...!Này mẹ nó còn không phải là nói ông không có lòng tự trọng?!
Diêm Hàn sao mà nhịn được!
Cậu nhe răng, cười lạnh, nói "Em không làm chuyện gì trái với nội quy trường, hai đứa em cũng không có yêu đương, oan uổng người cũng đừng oan uổng cả đám như vậy, học sinh lớp mười bảy phải yêu đương không học giỏi sao."
"Em!" Chủ nhiệm lớp không ngờ đã đến văn phòng rồi, cậu còn dám cương như vậy.
Cô ta là giáo viên Tiếng Anh lâu năm có tiếng trong trường, làm chủ nhiệm lớp cũng đã qua hai lớp, rút được kinh nghiệm chính là phải thuần hóa hoàn toàn học sinh phản nghịch trong lớp từ ngày đầu tiên, đương nhiên không cho phép người khác coi rẻ quyền uy của mình.
Cô ta lập tức nói "Buổi sáng là ai bị gọi vào khu giáo vụ? Đừng cho là tôi không biết chuyện em đánh nhau! Tôi mặc kệ chuyện đó em như thế nào, nhưng tôi nói cho em biết, ở lớp tôi không cho phép xuất hiện loại nữ sinh như em!"
"Em..."
Diêm Hàn theo bản năng muốn chửi tục, không ngờ lại bị Lâm Kiến Lộc luôn trầm mặc giành trước một bước.
"Thưa cô, chuyện buổi sáng cậu ấy mới là người bị hại, cô nói quá đáng rồi."
"Tôi sao lại quá đáng? Một cây làm chẳng nên non! Nếu không phải trường học xếp theo thành tích, em cho rằng tôi nguyện ý tiếp nhận mấy học sinh như em sao? Trở về hai người các em tách ra cho tôi!"
"Này thì không được." Diêm Hàn nhếch miệng cười, gương mặt thanh thuần lộ ra tùy ý cùng phóng khoáng "Quy củ không phải cô định sao? Mười hạng đầu có quyền chọn bạn cùng bàn mà?"
Cuối cùng cũng minh bạch, tại sao người này từ tiết hai đã bắt đầu nhắm vào hai người bọn họ, thì ra là vốn không muốn nhận bọn họ rồi.
Giết gà dọa khỉ, đặc biệt là mấy người bọn họ từ lớp mười bảy lên lớp mười bốn, phỏng chừng mình đã trở thành con gà kia rồi.
...! Dù sao trước mặt người này cậu đã trở thành "thiếu nữ bất lương rồi", Diêm Hàn cảm thấy mình không thể chịu ủy khuất, cơn vô lại lại dâng lên, dứt khoát phất phất tay nói "Muốn tách hai người chúng em ra? Chỉ cần một trong hai người bọn em vẫn nằm trong mười hạng đầu, cô á, đừng có suy nghĩ nữa."

"Em câm miệng cho tôi!" Chủ nhiệm lớp cũng không dám tin mình gặp được nữ sinh "không biết liêm sỉ" da mặt lại "dày" đến như vậy, nháy mắt bạo nộ mà đứng lên khỏi chỗ ngồi, những giáo viên khác trong văn phòng lại không giống như Diêm Hàn đã tưởng tượng, can ngăn hay chạy đến cùng phê bình bọn cậu, nhiều lắm chỉ có vài người nghểnh cổ liếc mắt nhìn sang bên này một cái.
Xem ra nhân phẩm của vị giáo viên này trong văn phòng này cũng chẳng ra gì.
Cậu vừa định tranh luận, cửa văn phòng đột nhiên bị gõ, chủ nhiệm khối lạnh mặt đi vào văn phòng "Chuyện gì đây?"
Chủ nhiệm khối là một nữ giáo viên lớn tuổi hơn chủ nhiệm lớp một chút, khí chất tinh anh đầy người, thân là giáo viên dạy môn Chính Trị bên ban xã hội, cô vừa tiến vào phòng, thấy tình huống trong phòng còn sửng sốt một chút, sau đó hỏi "Đây là tình huống như thế nào?"
Chủ nhiệm lớp nhìn thấy chủ nhiệm khối, thái độ hòa hoãn một ít, dù sao luận tư lịch hay chất vị, cô ta đều kém người ta một mảng lớn.

Cô ta nói "Không có gì, hai học sinh này lúc đi học không nghe lời, em kêu hai đứa nó lên nói chuyện riêng một lát.

Sao vậy lãnh đạo, có chỉ thị gì sao?"
Chủ nhiệm khối biểu tình phức tạp nhìn thoáng qua hai người Diêm Hàn, chính xác là nhìn Lâm Kiến Lộc, sau đó khó xử mà nói "Cô theo tôi ra đây một chút."
Vì thế tình cảnh liền biến thành Diêm Hàn đứng trong văn phòng cùng Lâm Kiến Lộc hai mặt nhìn nhau, chủ nhiệm lớp mới rồi còn kiêu ngạo ương ngạnh ngược lại xám xịt mà bị kêu ra ngoài.
Văn phòng cách âm khá tốt, nhưng để thông giá, vách tường gần hành lang vẫn có cửa sổ để mở, bên ngoài nói gì người bên trong tuy nghe không rõ, nhưng vẫn có thể nghe được một ít, sắp xếp một chút là dễ dàng ghép thành câu.
"Sáng hôm nay tôi bận, quên giao phó cho cô một câu, trình độ trí lực của Lâm Kiến Lộc không giống người khác, thằng bé đi học làm cái gì, chỉ cần không ảnh hưởng đến kỷ luật lớp thì cô đừng động vào." Giọng của chủ nhiệm khối loáng thoáng truyền đến.
Chủ nhiệm lớp ý đồ biện giải "Em biết nó không giống với nhưng khác, em chỉ kêu nó ghi bút ký thôi, kết quả nó trực tiếp cãi lại em..."
"Ai da cô so đo với thằng bé làm gì." Nghe ngữ khí chủ nhiệm khối trực tiếp nóng nảy, cô vốn là người tình tính dễ nổi hỏa, cái này Diêm Hàn có nghe đồn.
Chỉ nghe cô nói "Vấn đề này từng có học sinh phản ánh, tôi cũng đã sớm nói với cô, học sinh là phải phân loại ra để bồi dưỡng, nếu cô không chịu người khác không cần phương thức của cô, cái chức chủ nhiệm lớp này tôi phải xem lại cô có đảm đương nổi hay không đấy..."
"Vâng..." Người ta giận lên, chủ nhiệm lớp cũng không ngang nữa, hừ ha đáp ứng.
"Tôi cũng không ngờ Lâm Kiến Lộc muốn chuyển sang học tự nhiên, vốn dĩ chuyện này không nên làm lớn, bất quá chủ nhiệm cũ của thằng bé cũng biết, tôi nói với cô một chút..."
Nói một chút gì cơ? Sau đó đột nhiên không còn tiếng nữa.
Diêm Hàn lúc đầu còn dựng lỗ tai lên nghe, nhưng bên ngoài cũng không biết là đã biết chuyện cửa sổ nhỏ bị mở, hay là chuyện muốn nói quá cơ mật, nói chuyện bình thường tự động biến thành thì thầm, nghe không thấy.
Cậu đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, liền quay đầu nhìn Lâm Kiến Lộc, phát hiện biểu tình bạn học Lâm vẫn đạm mạc như cũ, nhưng khí chất quanh thân dường như...!lạnh hơn một chút?
Không hiểu vì sao, lúc quay đầu nhìn hắn một cái, trong đầu Diêm Hàn liền tự động nảy lên một câu.
—— Cao xử bất thắng hàn.

(Edit: Chỗ cao không khỏi rét)
Cậu chớp chớp mắt, cẩn thận nhớ lại đoạn đối thoại ban nãy, tuy rằng thanh âm bên ngoài không lớn, rất nhiều nội dung là cậu não bổ dệt ra, nhưng cậu có thể làm được, Lâm Kiến Lộc càng khỏi nói.
Ý tứ của chủ nhiệm khối trong ngoài đều chỉ Lâm Kiến Lộc đặc thù, bảo chủ nhiệm lớp đừng so đo với hắn.
Này đương nhiên là không có ác ý.
Thậm chí là xem loại đặc thù này của Lâm Kiến Lộc là chuyện tốt, nếu có cơ hội, ai mà không muốn có trí thông minh siêu quần?

Nhưng chuyện này lại dừng trên đầu đương sự, bị đương sự chính tai nghe thấy, hình như cũng không được tốt lắm?
Dù sao cũng bị xem là dị loại...
Mà nói vậy, Lâm Kiến Lộc từ nhỏ đến lớn dù có được bảo hộ tốt đến mấy, loại lời này hẳn là đã nghe không ít.
Nghĩ đến đây, Diêm Hàn đột nhiên giơ tay, dùng ngón tay chạm chạm cái tay đang rũ xuống của Lâm Kiến Lộc.
Chỉ chạm vào một chút, một chút rồi tách ra ngay.
Chỉ có thể sờ ba giây, cậu nhớ kỹ nha.
Nhưng này đủ khiến cho Lâm Kiến Lộc quay đầu lại, nhìn cậu bằng ánh mắt nghi vấn.
Diêm Hàn khô khan nuốt nước bọt, kỳ thật cậu cũng không biết cách an ủi người khác, đặc biệt chuyện này còn không ai ngẩng đầu lên, đương sự vẫn luôn trầm mặc, cũng không có kể khổ với cậu, cậu cũng không biết xuống miệng từ đâu.
Nhưng Lâm Kiến Lộc vẫn một bên nhìn cậu, một bên đợi cậu nói chuyện.
Thật sự hết cách, Diêm Hàn chỉ có thể dùng phương pháp vạn năm bất biến để chuyển chủ đề, tận lực khiến bản thân dùng ánh mắt sùng bái, nhỏ giọng hỏi hắn.
"Cậu bình thường gặp qua là không quên được sao? Nên mới không cần ghi bút ký?"
"Gặp qua không quên thì đúng." Lâm Kiến Lộc nói "Nhưng không ghi bút ký là vì lười."
Diêm Hàn "..."
Được rồi, cậu không gì muốn nói.
Nhớ lại cuốn sách Tiếng Anh tràn đầy phiên âm cùng phiên dịch tiếng Hán, từ các loại phương diện mà nói, cậu mới là người cần an ủi nhỉ!
Tuy là thế, khóe môi Lâm Kiến Lộc vẫn hơi hơi nâng lên một chút.

Ngay sau đó Diêm Hàn cảm thấy tay mình bị người ta không dấu vết mà chạm một chút.
Hẳn là bị người dùng đầu ngón tay đụng một cái, có hơi cứng, lành lạnh, đồng dạng đụng chút rồi tách ra ngay.
Cậu quay đầu lại nhìn Lâm Kiến Lộc.
Lâm Kiến Lộc còn đang nhìn cậu.
Khoảng cách giữa hai người chỉ đủ để quay đầu nhìn nhau, làm đại ca lâu rồi chưa suy nghĩ bậy bạ khó tránh khỏi có chút dao động.
Đặc biệt là gương mặt này của bạn học Lâm Kiến Lộc, cũng đẹp trai đấy.
Dù chỉ xem hắn là anh em, trong lòng Diêm Hàn lúc này cũng không khỏi nai con chạy loạn.
...!Mẹ nó sắp tung bay trái tim ra ngoài rồi!
Thật là chịu không nổi, Diêm Hàn liếm liếm cái môi khô của mình, hỏi "Làm gì?"
"Cảm ơn cậu."
"Hử?"
"Chứng minh tôi không ngủ."
"À..." Diêm Hàn bừng tỉnh đại ngộ "Há, chuyện nhỏ ấy mà..."
Chốc lát chuông tan học vang lên, biểu thị giờ nghỉ trưa chính thức bắt đầu, bên ngoài cứ như có thiên quân vạng mã trào dâng, khu dạy học im ắng lập tức trở nên ồn ào tiếng nói.
Chủ nhiệm khối cùng chủ nhiệm lớp hiển nhiên còn chưa nói chuyện xong.
Khoảng cách đột nhiên kéo gần, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đang suy nghĩ xem bây giờ phải làm sao, liền thấy cửa văn phòng lần nữa bị đẩy ra, chủ nhiệm lớp thần sắc cực mất tự nhiên mà nói "Hai người các em đi ăn cơm trước đi."
Ngữ khí thật ra mềm xuống rồi.
Chẳng qua nghiễm nhiên không muốn nhắc lại chuyện vừa rồi.

Cho nên trang này là lật qua rồi đúng không?
Rốt cuộc chủ nhiệm khối nói gì với cô ta vậy? Làm cho bây giờ khuôn mặt cô ta xanh mét, biểu tình cứng đờ, nhưng lại không nhìn hai người bọn họ.
Nghi hoặc thì nghi hoặc, suy xét đến tâm tình Lâm Kiến Lộc, Diêm Hàn cũng không hỏi.
Hai người từ văn phòng đi ra, Lâm Kiến Lộc nói với cậu "Cùng đi ăn đi."
"À, được thôi."
Diêm Hàn không có cái quan niệm mỗi ngày đều phải ôm tay các bạn nhỏ cùng đi ăn cơm cùng về ký úc xá, nhưng này cũng không đại biểu cậu không để ý những người khác, chỉ là quen độc lai độc vãng.
Cho nên đáp ứng cùng Lâm Kiến Lộc đi ăn, hai người vô cùng dứt khoát mà chuẩn bị xuống lầu, cho nên nhìn thấy Ôn Giác Vinh cùng Tần Tư Du lại đây tìm cậu, dưới ánh mắt nhỏ tràn ngập đánh giá của Ôn Giác Vinh còn không ý thức được chuyện gì xảy ra.
"Anh Nhan, hai người định trộm bọn em đi làm chuyện xấu gì à?"
"Chuyện xấu gì?" Nghe không hiểu, Diêm Hàn trừng mắt hỏi lại.
"Ái da ông đừng quậy." Tần Tư Du đứng cạnh Ôn Giác Vinh đứng đắn hơn một chút, nhỏ hỏi Diêm Hàn "Cô giáo có làm khó các cậu không?"
Diêm Hàn nói "Không có."
Ngược lại là chủ nhiệm lớp không hiểu kiểu gì mà bị kêu ra phê bình một trận đấy...!Bất quá xét thấy chuyện vừa xảy ra trong văn phòng quá quỷ dị, lại còn đề cập đến riêng tư của bạn học Lâm Kiến Lộc, Diêm Hàn cũng không có giải thích nhiều, cứ như vậy hàm hồ nói cho có.
Một đám người tới nhà ăn, Lâm Kiến Lộc tự nhiên theo chân bọn họ ăn ở lầu một, vài người sôi nổi tìm cửa sổ ít người xếp hàng để múc cơm.
Nhà ăn trường bọn họ có một vài cửa sổ là thu phí, tuy rằng bác gái múc cơm đôi khi chỉ có tiêu chuẩn, cũng chẳng chuẩn xác, hoàn toàn có thể nói là xem tâm tình, nhưng các bác gái đều là người rất hòa thuận, đều không hề cho ít, gặp phải bạn học nhìn có vẻ ăn khỏe còn tri kỉ mà cho nhiều thêm, các bạn học cũng sẽ không để ý một hai đồng tiền kia mà cố ý quẹt thiếu.
Cho nên bầu không khí trong nhà ăn luôn hòa thuận vui vẻ.
Lúc này đây Diêm Hàn cũng muốn lấy ba phần cơm.
Diện mạo cậu tương đối có tính công kích, thuộc loại đẹp đến người nhìn khó mà quên, đặc biệt là lúc nhìn thấy cơm, cười còn tươi hơn ngày thường không biết mấy lần, các bác gái đều thích cậu, tuy rằng suy xét một đứa con gái có lẽ không ăn hết nhiều như vậy, nhưng vẫn khống chế không được mà cho cậu nhiều thêm một chút.
Bấy giờ Diêm Hàn cũng bưng một khay cơm trắng bóng tìm chỗ ngồi.
Cậu không lập tức ngồi xuống, lúc này nhà ăn nhiều người, nếu ngồi xuống, bọn Ôn Giác Vinh rất có thể tìm không thấy cậu.
Nhưng vẫn có chút khẩn trương.
Tuy nói cái kế hoạch kiều mị kia bị cậu gác lại, nhưng đây là lần đầu tiên cậu cùng Lâm Kiến Lộc ăn cơm, bọn Ôn Giác Vinh thì quen rồi, không biết Lâm Kiến Lộc thấy lượng cơm cậu ăn liệu có sinh ra cái ý nghĩ gì nữa không...
Sự thật là lúc Lâm Kiến Lộc đi tới, biểu tình vô cùng bình tĩnh mà đặt khay cơm của mình đối diện Diêm Hàn, không hề có động tác dư thừa, thậm chí một cái lông mi cũng không rung.
Thoạt nhìn như căn bản không phát hiện gì khác thường.
Diêm Hàn khẩn trương mà không lộ dấu vết, đánh giá Lâm Kiến Lộc, Lâm Kiến Lộc lại chỉ ngẩng đầu nhìn cậu một cái, nói "Cậu ngồi trước đi."
Lúc này Ôn Giác Vinh cùng Tần Tư Du cũng đã múc cơm về, Ôn Giác Vinh nói thầm trong miệng "Anh Nhan cùng anh Lâm đứng chung một chỗ dễ thấy thật đấy ha ha ha, em liếc mắt một cái là phát hiện hai người ngay!"
"Cút, bớt vuốt mông ngựa." Diệm Hàn học cậu ta trợn trắng mắt, dẫn đầu ngồi xuống.
Ngồi ăn cơm, Ôn Giác Vinh nói "Đợi chút nữa em phải về phòng ngủ, các anh có về chung không?"
"Về phòng ngủ làm gì?" Diêm Hàn hỏi.
Ký túc xá trường ban ngày nếu không có tình huống đặc thù sẽ không cho học sinh dễ dàng quay về, cần phải có giấy xin nghỉ của giáo viên cho.
Mà Ôn Giác Vinh đã xin giấy phép từ sáng sớm rồi, bởi vì ——
"Buổi chiều tiết một không phải tiết bơi lội sao, quần bơi mới của em để ở ký túc xá chưa lấy ra, này còn không phải quên mất lớp mới thời khóa biểu mới à, ai mà biết lớp mười bốn có tiết bơi ngay hôm thứ hai đâu..."
Diêm Hàn "..."
Sau đó Ôn Giác Vinh nói cái gì Diêm Hàn đã nghe không rõ nữa.
Bây giờ đầy đầu cậu chỉ có ba chữ thật to —— tiết bơi lội!.