Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Chương 27: Chương 27






Khúc nhạc đệm này rất nhanh đã bị lãng quên, ăn cơm xong bọn Diêm Hàn liền chạy về lớp.
Lớp trưởng Tần Tư Du đang phân công nhiệm vụ cho những người ăn xong bữa trưa.
Tần Tư Du có đôi mắt rất to, mũi rất cao, ngũ quan rất độc đáo, chỉ là làn da so với nữ sinh thì có chút đen, dáng người có chút cường tráng, khiến nhỏ thoạt nhìn có vẻ đôn hậu thật thà.
Mà trên thực tế nhỏ đúng là người như vậy, là một cô gái nhiệt tình đơn thuần.
"Các cậu về rồi à." Vừa thấy đám Diêm Hàn xuất hiện ở cửa lớp, Tần Tư Du liền nâng giọng chào hỏi "Ôn Giác Vinh, cậu cùng Hầu Tử hỗ trợ nâng bàn ghế ra ngoài đi, Nhan Hàm cậu chờ một lát nhé, bọn họ dọn bàn lấy nước xong chúng ta lại lau sàn."
Nói xong nhỏ liền xoay người, cùng những nam sinh khác ra ngoài dọn bàn ghế.
Xưa nay vệ sinh quét tước lớp trưởng có toàn quyền phụ trách sắp xếp, mà Tần Tư Du phân công nỗi danh công bằng, cũng biết suy nghĩ cho bạn học nữ, luôn tận lực tránh công việc tốn sức cho họ.
Tuy nhỏ là lớp trưởng, để khiến mọi người hài lòng nhỏ chưa bao giờ xếp mình vào vòng nữ sinh, việc nặng việc bẩn gì nhỏ cũng giành lấy mà làm.
Quan hệ của nhỏ với Ôn Giác Vinh cũng khá tốt, dù ngày thường lười nhúc nhích đến mấy thì đến hôm nay nên làm gì là làm cái đó, không hề hai lời mà giúp nhỏ dọn đồ.
"Chị Du ăn cơm trưa chưa, sao về sớm vậy." Cậu ta hỏi.
Tần Tư Du nói "Buổi sáng mình có mua bánh mì ở siêu thị rồi."
"Cậu lúc nào cũng vậy." Ôn Giác Vinh nói "Cậu nói xem cậu gấp làm cái gì, chờ mọi người ăn xong lại làm vẫn kịp mà!"
"Tại tính mình gấp!" Tần Tư Du học ngữ khí ngượng ngạo của cậu ta.
"Biến đi." Ôn Giác Vinh trợn mắt với nhỏ "Chị Du đúng là nữ hán tử, cậu như vậu không tìm được người yêu đâu."
Cậu ta nói chuyện còn cố ý vô tình nhìn về phía những nữ sinh đang đứng trên hành lang không cần làm việc, bọn họ đều đang đợi bàn ghế dọn xong, xô nước được xách về rồi mới bắt đầu lau chùi sàn nhà.
Ôn Giác Vinh nói "Cậu học người ta kìa."
Tần Tư Du nói "Mình không sao, khí lực tôi lớn, để các cậu ấy từ từ đi thôi."
Ôn Giác Vinh hận rèn sắt không thành thép, cũng không biết phải giáo dục đồng chí lớp trưởng ngay thẳng này thế nào.
Dư quang thoáng nhìn, phát hiện chỗ này còn có một bạn học nữ "hổ báo" y hệt chị Du của cậu ta, hơn nữa sức lực còn lớn đến kinh người, kinh đến mức rớt cả cằm! ——
Ngăn kéo bàn học đại đa số đều nhét đầy sách, rất chi là nặng, nam sinh bình thường muốn tự nâng lên cũng rất khó.
Nhưng cũng không thể kéo đi, làm thế tạp âm quá lớn, cho nên những bàn như vậy phải để hai người cùng nhau nâng ra hành lang.
Nhưng cậu ta vừa thấy gì kia?
Anh Nhan của cậu ta một mình khiêng cái bàn lên, một đường đi ra khỏi phòng học, sau đó vững vàng đặt cái bàn lên mặt đất?!
...!Nhất định là mình hoa mắt.
Ôn Giác Vinh xoa xoa hai mắt của mình, nghĩ thầm có lẽ cái bàn kia là của học tra nào rồi, nếu bên trong học bàn trống rỗng cậu ta cũng có thể tự mình khiêng lên, thực sự không có gì đáng kinh ngạc cả...

Vừa mới nghĩ như vậy, ngay sau đó, cậu ta kinh ngạc đến không khép được cằm.
Một cái bàn còn được, nhưng một cái lại một cái, anh Nhan không chỉ khiêng cái bàn ra bên ngoài, đôi khi còn tiện tay xách luôn cái ghế theo...! Cũng đâu phải cái bàn nào cũng nhẹ?!
Không chỉ có Ôn Giác Vinh nghĩ như vậy, những người đứng xem náo nhiệt, chân trong chân ngoài không có việc để làm cũng chú ý tới cậu.
Thật ra Diêm Hàn cũng không để ý người khác thấy làm sao.
Đầu tiên, cậu không phải con gái con đứa cần phải che chở.
Tiếp theo, cơ hội xoát điểm tốt như thế sao có thể lãng phí?
Thứ ba, nếu Tần Tư Du dọn bàn không có ai dị nghị, vậy cậu tới làm mấy việc nặng nhọc này chắc cũng không khiến ai hoài nghi.
Nữ sinh sức lực lớn cũng không có gì đáng kinh ngạc, này là cậu tham khảo "anh em" kết nghĩa Tôn Nhị Nương, không chỉ sức lực lớn, tính cách còn bưu hãn, quan trọng nhất là không câu nệ tiểu tiết...!Ừm, nghĩ lại thì Tần Tư Du kỳ thật rất giống cô.
Trách không được vừa mới nãy cậu có chút quen thuộc, thì ra là nghĩ tới cô.
Thừa lúc mọi người sững sờ, Diêm Hàn khiêng hết bàn học trong lớp ra bên ngoài.
Cậu nhận lấy cái bàn cuối cùng trong tay Tần Tư Du cùng Ôn Giác Vinh, bình bình ổn ổn dọn ra ngoài hành lang.
"Lớp trưởng, còn gì nữa?" Diêm Hàn vỗ vỗ bụi trên tay nói.
Tần Tư Du đang phát ngốc miễn cưỡng hoàn hồn về "Còn làm gì á?...!Cậu mau đi nghỉ một chút đi!"
Nhỏ lần nữa nâng cao giọng, chỉ huy những người khác "Các bạn nam đến WC lấy thùng nước nhé!"
"Làm gì thế? Không làm nhanh lát nữa vào học đấy!"
Tần Tư Du tuy rằng tính cách hào sảng, lại làm lớp trưởng, nhưng phong cách của nhỏ cùng lớp mười bảy không giống nhau.
Nhỏ là một trong số ít người có tâm tiến tới, muốn học tập thật tốt tiến đến các lớp trước.
Hơn nữa bối cảnh gia đình một người có thể nhìn ra từ cách ăn mặc của người đó, Tần Tư Du ăn mặc giản dị, tác phong sinh hoạt tiết kiệm, vừa thấy liền biết không phải con nhà giàu, tướng mạo lại bình bình thường thường, dẫn đến không ai muốn mua cái chức lớp trưởng này từ nhỏ cả.
Bạn bè có quan hệ tốt thật ra cũng có hai ba người, Ôn Giác Vinh đóa hoa giao tiếp tính một người, ngoài ra còn có hai bạn nữ, là bạn cùng phòng của nhỏ, điều kiện trong nhà cũng không khác nhỏ lắm, đều là người yêu thích học hành.
Mấy nam sinh đi múc nước, đến phiên mấy nữ sinh vây xem ngoài hành lang lên sân khấu, một nhóm phụ trách cầm chổi quét sạch sẽ sàn nhà, còn một nhóm thì phụ trách lau sàn.
Ba năm nữ sinh hoa hòe lộng lẫy không tình nguyện mà cầm lấy cây chổi quét rác.
Chẳng có ai thích làm việc, đã mệt, lại còn nhàm chán.
Chỉ nói mỗi cây chổi này thôi, dùng thời gian dài là cánh tay đau, còn khiến ngón tay thô ráp.
Có thời gian làm mấy cái này không bằng đi sân thể dục xem người ta chơi bóng, nói không chừng còn xoát được một đợt hảo cảm trước mặt nam thần nhà mình.
Khiến người ta nhụt chí nhất là lớp mười bảy không có nhân vật nào nổi tiếng trong trường cả, người có thiên phú trên đời này cũng chẳng có bao nhiêu, mà lớp bọn họ hầu như không có nam sinh nào đặc biệt đẹp trai, không giống lớp mười tám cách vách, mỗi lần quét tước vệ sinh là có thể ở cùng Ngụy Ninh Hâm, nói không chừng còn được phân chung một tổ.

Làm việc tuy mệt, nhưng làm việc với nam thần thì không như thế.
Mấy nữ sinh tùy ý lấy cây chỗi quẹt quẹt sàn nhà, đối phó cho có.
Tần Tư Du xem ở trong mắt, nhưng cũng không nói gì thêm.
Mọi người đều là bạn học, việc như tập thể đi dọn vệ sinh kỳ thật là dựa vào tự giác, nhỏ cùng lắm là tổ chức sắp xếp, cũng không thể ép buộc, mệnh lệnh người ta làm cái này cái nọ.
Chức lớp trưởng này của nhỏ cũng không dễ làm, không có mấy ai ủng hộ nhỏ, quản nhiều còn bị người ta chê phiền, bị nói là làm lớp trưởng liền bắt đầu lắm chuyện.
Thật sự hết cách, Tần Tư Du chỉ có thể tự xách chổi, định quét lại chỗ mà bọn họ vừa làm sơ xài.
Tần Tư Du thở dài, cái chổi lại bị bạn của nhỏ cướp lấy, một nữ sinh dáng người nhỏ gầy nói móc "Cậu đừng làm nữa, một mình cậu có thể làm nhiều việc như vậy sao? Cậu cũng đâu có sống ở đây!"
Giọng của nhỏ không cao không thấp, vừa lúc để mấy nữ sinh đang quét rác kia nghe thấy.
Nhưng mấy nữ sinh kia rõ ràng là không để bụng, bọn họ không định tính toán chi li với người như vậy, cũng không cho mấy câu châm chọc là đúng, không thèm để bụng, chỉ là liếc mắt sang cảnh cáo mấy cái.
"Nhưng mà..." Tần Tư Du có chút do dự.
Mặt sàn quét không sạch đợi chút nữa lau sàn sẽ rất bẩn, chờ đến khi trường học kiểm tra còn không làm cho sạch sẽ, nhỏ sẽ là người đầu tiên bị mắng.
Còn có cách nào đâu?
Mấy nữ sinh không chịu làm việc đều cùng một giuộc với đám lưu manh lớp mười tám, một bầy không nói lý, nói nhiều còn trêu cho mình một mớ phiền phức.
Đứa ngốc sợ đứa bất cần, sở dĩ người thành thật bị khi dễ lại không dám phản kháng, đơn giản cũng là vì không làm lại đám côn đồ này.
Người ta gia thế ưu việt có thể không cần học tập, tiền đồ vẫn tươi đẹp như cũ, bọn họ có thể sánh được sao?
Trong lòng nhỏ cũng nghẹn khuất, từ học kỳ trước nhỏ bắt đầu làm lớp trưởng đã nghẹn khuất như vậy rồi.
Tần Tư Du trong lòng bi thương, lúc này bạn học đi xách nước đã quay trở về, mấy nữ sinh quét rác tùy tiện quét hai cái liền bỏ đó không làm nữa.
Mỗi người đều có nhiệm vụ được phân công, lúc này cũng không tiện nhờ người khác quét lại lần nữa, Tần Tư Du nhìn mặt đất còn dơ, cuối cùng vẫn phải tự mình cầm chổi lên.
Nhỏ vừa định quét lại một lần, một bóng hình đã giành trước một bước, cầm cái chổi đi đến trước bảng đen.
Diêm Hàn nói với Tần Tư Du "Sàn phòng học để tôi phụ trách, bảo đảm làm sạch sẽ, lớp trưởng đi tổ chức người khác làm việc đi."
"Hả? Một mình cậu?"
"Nước lau sàn phải giữ cho sạch, để lại hai người đổi nước cho tôi là được rồi." Diêm Hàn lại nói.
Kỳ thật nước này không phải cậu không thể đổi, nhưng đổi nước phải đi đến WC, hiện tại cậu không hề muốn đến WC chút nào.
Diêm Hàn nói liền cong người quét rác, cậu quét thật sự rất tinh tế, từng ngóc ngách đều được chiếu cố, biểu tình nghiêm túc, động tác cũng nhanh nhẹn, rất nhanh đã đem đống rác rưởi cùng tro bụi bị mấy nữ sinh làm ẩu tả dồn về một góc.

Ôn Giác Vinh cực có ánh mắt chạy tới lấy thùng rác, ngồi xổm bên cạnh cậu giúp nhặt rác vào.
Lớp hôm nay tổng vệ sinh, tất cả mọi người đều về sớm, lúc này những bạn học được phân nhiệm vụ nên lau bục giảng thì lau bục giảng, nên dọn phòng giữ đồ thì dọn phòng giữ đồ, chỉ còn lại người phụ trách đổi nước, dọn bàn ghế cùng với đám nữ sinh mới quét rác xong là không có việc để làm.
Một đống lớn rác rưởi trộn bùn đất cùng tóc dài ở giữa phòng học bị dọn dẹp từng chút một, đám đông thì nhìn chăm chú, này quả thật là đánh mặt mấy nữ sinh vừa mới quét rác kia!
Bọn nó sắc mặt cực kém mà đứng bên cạnh, liếc mắt nhìn nhau, sau đó kiêu căng ngạo mạn rời đi, đến lớp mười tám cách vách tìm Vu Tĩnh.
Quét sách sẽ mặt sàn xong Ôn Giác Vinh phụ trách đi đổ rác, Diêm Hàn bắt đầu giặt cây lâu nhà để lau sàn, sức lực cậu lớn, mang bao tay nhựa vắt nước trên cây lau nhà, cây lau nhà phải sạch sẽ, lau mới sạch được.
Ngoài cây lau nhà Diêm Hàn còn giặt sách một cái giẻ lau, lúc lau sàn gặp vết bẩn ngoan cố sẽ ngồi xổm xuống chà cho chúng nó biến mất.
Ôn Giác Vinh đổ rác trở về thì hoảng sợ, chạy đến bên cạnh Diêm Hàn "Anh Nhan làm gì đó, úi chà...!Lau sạch quá trời!"
Lúc này một phần tư sàn nhà đã bị lau đến sáng bóng, đá cẩm thạch màu trắng ngà vốn trơn bóng sáng ngời, đơn giản là do người quét rác lau sàn trước kia làm ăn lừa gạt không cần tâm, khiến cho mặt sàn vốn rất dễ rửa sạch bị hôi thình thịch.
Bây giờ thì không thế.
Mặt sàn được Diêm Hàn mài giũa sáng bóng như mới, làm người ta cảm thấy trước mắt sáng ngời, vào phòng học không khỏi cảm thấy thần thanh khí sảng một trận.
"Em không biết một cái sàn nhà nho nhỏ sẽ ảnh hưởng tâm tình người ta lớn như vậy đấy!" Ôn Giác Vinh hít một hơi không khí mới mẻ nói.
"Đừng có khoa trương." Diêm Hàn bị nịnh đến cạn lời, lại giặt sạch giẻ lau thêm một lần rồi để hai nam sinh đi đổi nước, cậu cũng thuận tiện nghỉ một hơi.
Chống cây lau sàn rồi ngồi xuống, Diêm Hàn theo bản năng bày ra tư thế ngồi khoanh chân, dùng tay áo lau lau tầng mồ hôi mỏng trên trán.
Mới vừa nãy lúc cậu lau sàn, Tiểu Ngũ bên cạnh nhắc cột "Lao" đã được cộng ba điểm, này so với tập thể dục giữa giờ còn nhanh hơn, tâm tình anh Diêm cũng tươi đẹp hơn nhiều, không khỏi ngồi cãi cọ với Ôn Giác Vinh "Ông cũng không biết cậu nói năng lợi hại như vậy."
Cậu ngày thường không hay cười, lúc cười rộ lên giống như gió xuân đưa liễu, khiến người khác nhịn không được muốn thân cận.
"Không hề, anh Nhan của em làm gì cũng lợi hại, lau sàn thôi cũng sạch dã man!" Ôn Giác Vinh ánh mắt lắp lánh đi đến bên cạnh Diêm Hàn, hăng hái nói "Anh Nhan là thần tượng của em đó! Anh làm gì cũng ra hình ra dạng hết á, em phải học tập anh nhiều!"
Diêm Hàn xua xua tay với cậu ta, bị thổi rắm cầu vồng mãi cũng thành quen, biết Ôn Giác Vinh hay nói chuyện như vậy, cho nên cứ đùa giỡn.
Uống nước miếng tiếp tục làm việc, Diêm Hàn lau từ trong lau ra, cửa sau của lớp để mở, nhưng mặt sàn được cậu cọ qua lại không ai muốn dẫm lên.
Bởi vì quá sạch sẽ, làm cho người ta không nỡ làm bẩn.
Có người lau cửa sổ xong muốn từ cửa sau vào lớp, không đợi dẫm lên đã lập tức thu chân, lựa chọn đi vòng từ cửa chính, hoặc là chờ một lát nữa sàn nhà khô rồi lại đi.
Tần Tư Du an bài xong công việc ở hành lang cùng phòng giữ đồ, lúc trở về cũng hoảng sợ.
Giờ khắc này Diêm Hàn đang ngồi xổm trên mặt đất xử lý khối bẩn không biết đã dính ở đó được bao lâu.
Ôn Giác Vinh còn ghé vào bên cạnh cùng cậu nghiên cứu, nói "Hay là em lấy cây thước cạy nó nhỉ?"
"Ấy, đây có cây thước nè." Hầu Tử đang thu dọn bục giảng trùng hợp thấy một cây thước, một bạn nam khác tự động nhận lấy, đưa cho bọn Diêm Hàn.
Hiếm khi thấy được hình ảnh đoàn kết như vậy, Tần Tư Du không khỏi có chút cảm động, nhịn không được đi qua ngồi xổm bên cạnh Diêm Hàn, nhỏ giọng nói với cậu "Cảm ơn cậu giúp mình nhé."
Diêm Hàn:?
Tần Tư Du lại hào sảng mà cười với cậu "Bất quá sao cậu ngồi xổm không chú ý một chút, nào có con gái mang váy lại ngồi xổm như vậy đâu, may mà cậu còn mang quần ở trong, ha ha!"
Diêm Hàn:?!!
Không tự chủ mà nhìn lại tư thế của mình bây giờ, lúc này mới chú ý tới hai cái đầu gối của cậu đang hướng ra ngoài, ngồi xổm tư thế bé ếch xanh.

Lại nhìn sang Tần Tư Du...!Tư thế của đối phương là khép hai đầu gối lại một chỗ.
......
Ba má nó chứ, Diêm Hàn suýt nữa thì rớt hột mồ hôi lạnh.
Xưa nay cậu toàn ngồi xổm như vậy, cũng không có chú ý con gái bình thường phải ngồi xổm như thế nào...
Diêm Hàn run run rẩy rẩy hỏi "Tôi ngồi như vậy có làm sao không?"
"À không phải." Tần Tư Du cho rằng cậu hiểu lầm mình có ác ý hay là chỉ trích hành vi của cậu, vội vàng giải thích "Không có sao, mình chỉ đùa với cậu một chút thôi."
Nhưng Ôn Giác Vinh ngồi bên cạnh thì tương đối hiểu ý của anh Nhan, cười ha ha nói "Anh Nhan à động tác của anh quá hào phóng, anh xem chị Du người ta nữ hán tử cũng không ngồi giống như anh, dù gì cũng đang mặc váy, anh phải chú ý một chút chứ!"
"Không phải thế...!Không phải tôi vẫn mang quần sao?" Diêm Hàn khiêm tốn thỉnh giáo.
Nhạy bén mà ý thức được vấn đề này rất quan trọng, những ngày tháng sau này có lẽ sẽ dùng đến, cậu cần phải hiểu.
Dù sao cũng đâu có lộ hàng, hơn nữa trên đùi còn có váy che lại, kiều gì cũng lộ không được, tại sao vẫn phải chú ý tư thế?
Mấy chuyện của con gái cậu không hiểu được, cái này làm cho Diêm Hàn đột nhiên cảm thấy nguy cơ.
Cứ như muốn đến công ty hay xí nghiệp nào đó xin việc, nhưng chẳng hiểu tí gì về cái ngành này cả, anh Diêm đến bạn gái còn chưa có ai, cái vị có quan hệ tương đối tốt kia lại không thể xem là phụ nữ...
Một chút cũng không hiểu biết, có nghĩa còn rất nhiều chuyện dù cậu nghĩ nổ não, không có người nhắc nhở cũng không thể nào chú ý đến được.
Cứ như vậy liệu có ngã ngựa không?
Trong lòng chênh vênh, khó tránh khỏi sẽ chột dạ.
Anh Diêm bây giờ rất hoang mang, vô cùng hoang mang.
"Cũng không phải, ý là..." Thái độ khiêm tốn thỉnh giáo của cậu quá nghiêm túc, lúc này đến phiên Ôn Giác Vinh cùng Tần Tư Du rối rắm, Tần Tư Du thử giải thích "Ý là mặc dù có mặc quần bên trong, lúc mang váy cũng phải chú ý một chút..."
Nhưng còn vì sao phải chú ý, nhỏ cũng không biết.
Dù sao thì từ khi bắt đầu vào trường này mọi người đều làm như vậy.
Sau đó nhỏ tự mình bừng tỉnh, cảm thấy Diêm Hàn làm vậy cũng chẳng có gì sai, đỉnh đạc mà nói "Bất quá cũng không có cái gì gọi là, quản người ta thấy thế nào làm chi, làm sao thoải mái thì làm thôi!"
Đúng, nếu nghĩ như vậy thì chắng có gì phải chú ý nhiều, nhỏ dứt khoát học bộ dáng của Diêm Hàn, làm phát ếch xanh ngồi xổm.
Diêm Hàn:???
Không đúng, chị gái chị từ từ! Cái này càng nói em càng không rõ phải làm sao đây chị ơi!
Đang mộng bức, Diêm Hàn tai nghe có người bên ngoài hành lang nghị luận "Úi kia không phải Lâm Kiến Lộc sao! Lâm Kiến Lộc tới đây á! Tuần này tới lượt cậu ấy kiểm tra lầu ba sao?"
......
............
Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, vừa nghe thấy cái tên kia là hai đầu gối khép lại ngay.
Lấy mắt thường của nhân loại cũng nhìn không kịp, hai cái đầu gối nghiêm túc đặt cạnh nhau, vững vàng, muốn bao nhiêu thục nữ có bấy nhiêu thục nữ, muốn bao nhiêu để ý có bấy nhiêu để ý..