Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Chương 114: Chương 114






Lúc Diêm Hàn sững sờ Ngụy Ninh Hâm hãy còn đứng đó lẩm bẩm "Cậu bảo vệ cậu ta cứ như gà đá ấy, mẹ nó dám ngang nhiên đối nghịch với ông, còn dám nói cậu không thích cậu ta?"
Diêm Hàn "..."
Tự nói nửa ngày Diêm Hàn cảm thấy mình lúc này mới gọi là đàn gảy tai trâu, mở miệng ngậm miệng thích hay không thích, nói chuyện với mấy thằng lậm yêu đương thật là mệt mỏi.

Cậu bị làm cho bực bội "Quan hệ của tôi với anh Lâm không phải chuyện của cậu."
"Đương nhiên là chuyện của tôi." Ngụy Ninh Hâm nói "Tôi phải biết rốt cuộc tôi có bao nhiêu tình địch chứ."
Diêm Hàn:...
Hết hồn hết vía!
Nhưng mắt thấy bộ dáng Ngụy Ninh Hâm cợt nhã, cậu liền biết đối phương tám phần mười là đang đùa cậu, vì thế đại ca cũng lạnh nhạt mà phản kích "Không phải nói rồi hay sao, người tôi thích không phải học sinh trường mình..."
"Không phải học sinh, vậy là giáo viên trường mình à?"
Cậu bị Ngụy Ninh Hâm cắt ngang.
Khủng bố nhất chính là lúc hỏi câu này, đôi mắt Ngụy Ninh Hâm lóe sáng, dường như là đang đánh giá biểu tình của cậu xem cậu có nói thật hay không, thái độ nghiêm túc như đổi thành người khác vậy, làm người ta nhịn không được cảm thấy...!Ban nãy cậu ta, từ đầu đến cuối không hề nói giỡn.
"..."
Trời đất tôi ơi.
Ngụy Ninh Hâm sẽ không thích mình thật đấy chứ!
Diêm Hàn rít gào trong tim.
"Ừ thì...!Chuyện của cậu với nữ thần ban xã hội là như thế nào? Cãi nhau à?"
Đột nhiên ý thức được vấn đề, Diêm Hàn hóa thân thành anh em tốt tri âm tri kỷ, cố gắng mong muốn người anh em của mình có thể có được hạnh phúc của mình "Ngưởi trẻ tuổi thỉnh thoảng cãi nhau là chuyện bình thường, cậu không cần xúc động, tôi thấy nữ thần ban xã hội khá tốt đấy, rất thích hợp với cậu, có lẽ hai người các cậu là tình yêu chân chính đấy."
"...!Cậu quen Cung Ngọc Tuyết?"
Có lẽ thái độ của cậu chuyển biến quá nhanh, giờ phút này Ngụy Ninh Hâm đầy mặt nghi ngờ mà hỏi.
"Không quen.


Nhưng không phải cậu ta là nữ thần ban xã hội sao? Không cần biết là thanh danh hay là năng lực, đều vô cùng xứng với cậu."
Ngụy Ninh Hâm nói "Cậu nói đúng, lúc trước tôi cũng nghĩ vậy đấy."
Diêm Hàn "Cậu xem đi! Tôi nói mà..."
Ngụy Ninh Hâm "Tôi thích nhỏ lâu rồi, lần này hẹn hò cũng là tôi theo đuổi nhỏ."
Diêm Hàn "Ừm ừm, vậy càng phải trân trọng."
Ngụy Ninh Hâm "Nhưng tôi phát hiện tính tình của nhỏ không tốt, quá õng ẹo, mà còn rất nhiều chuyện."
Nghĩ vậy Ngụy Ninh Hâm lại bực bội.
Sắc mặt cậu ta càng lúc càng xấu, dù sao cũng đã có tiếng xấu tính rồi.
Diêm Hàn "...!Hai người mới quen nhau hai ba tháng thôi mà?"
Mới hai ba tháng, người bình thường còn đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, dạng bị phiền chịu không nổi nhưng Ngụy Ninh Hâm thật sự hiếm thấy.
Nói như vậy có lẽ không hợp nhau thật, Diêm Hàn không dám tiếp tục khuyên giải, tuy rằng cậu rất muốn Ngụy Ninh Hâm cùng Cung Ngọc Tuyết thành một đôi...!Vì đủ loại nguyên nhân.
Nhưng dù rất muốn cũng không thể khuyên bậy, cậu sợ đẩy người ta vào đống lửa.
Ngụy Ninh Hâm nói "Đúng thế, chỉ có hai ba tháng, mà tôi nhận đủ luôn rồi."
Không chờ Diêm Hàn tỏ vẻ kinh ngạc, tiếc hận các kiểu, ngay sau đó cậu ta đã xấu xa mà cười "Bây giờ tôi lại muốn tìm người thoáng thoáng một chút, đừng nhiều chuyện quá, như cậu chẳng hạn."
"..."
Tim cậu lâu lắm rồi chưa bị dọa đến run lập cập như vậy, ngoài mặt Diêm Hàn cười ha hả, nhưng trong giọng đã lộ ra cưỡng bức cùng sát khí "Thật ra tôi nhiều chuyện lắm, nhiều cực, nếu hai ta quen nhau tôi đảm bảo cậu không cần tới hai tháng, hai tuần thôi đã thấy phiền."
"Thế thử một lần xem sao?" Ngụy Ninh Hâm nhìn cậu, ánh sáng trong mắt lại càng tăng.
Diêm Hàn nháy mắt khôi phục bộ dáng không cảm xúc "Biến."
Phòng ngừa chút có người nâng cẳng chân hạ cẳng tay.
Sau đó cuộc đối thoại với Ngụy Ninh Hâm bị Diêm Hàn đơn phương chấm dứt.

Nhưng tức chính là thẳng đến cuối cậu vẫn chưa thăm dò được Ngụy Ninh Hâm rốt cuộc là thích cậu thật hay chỉ nói giỡn.
Tuy rằng Diêm Hàn cũng chẳng để chuyện này trong lòng.
Làm một bạn chơi bóng, Ngụy Ninh Hâm vẫn rất xứng chức, dù sao kỹ thuật của cậu ta còn bày ngay đó, chơi với người như cậu ta Diêm Hàn mới có cảm giác tận hứng.
Nhưng cũng chỉ thế thôi.
Cậu thích chơi bóng rổ, nhưng bóng rổ không phải tất cả của cậu, cho nên thứ này phải xem duyên phận ra sao ——
Nếu Ngụy Ninh Hâm thật sự thích cậu, vậy cậu cũng chỉ có thể nói với cậu ta một câu xin lỗi.
Nếu chỉ là nói giỡn thì có thể cùng nhau chơi bóng tiếp, chuyện này đối với một người đeo hai chữ "Học tập" thật lớn trên lưng như Diêm Hàn, còn không đáng để gọi là phiền não.
Tiết thể dục vừa hết cậu đã quên luôn.
Thế nhưng bởi vì Ngụy Ninh Hâm đột nhiên khiêu khích, cho nên vấn đề có đủ tư cách ra sân hay không, Lâm Kiến Lộc cùng Ngụy Ninh Hâm vẫn hẹn một trận bóng riêng.
Chuyện đại học bá muốn PK nam thần bóng rổ nháy mắt lan truyền khắp trường, rất nhiều người không biết chuyện xảy ra trong tiết thể dục, liền bắt đầu thêm phỏng đoán, tưởng mới ngày đầu khai giảng, Lâm Kiến Lộc đã tìm Ngụy Ninh Hâm "thanh toán" vụ nghỉ hè rồi.
Dù sao trước kia diễn đàn nặc danh chỉ có trang CP của giáo hoa cùng đại học bá thôi, nhưng sau mớ tin đồn hồi nghỉ hè, đã ẩn ẩn có các CP khác với giáo hoa ngoi đầu.
Vì thế trận đấu này rất nhanh đã bị người ta hiểu thấu.
—— Giống như quyết đấu ấy, chỉ có người thắng mới ôm được người đẹp về nhà.
Đại học bá không thích có người bơ hắn đi cưa giáo hoa, cho nên muốn PK người ta...
Ha, nghĩ thôi đã thấy kích thích.
Tuy rằng cũng có người hoài nghi, dù sao nếu quyết đấu mà nói, vì sao lại chọn môn bóng rổ Ngụy Ninh Hâm am hiểu, mà không phải là học tập mà học bá am hiểu?
Nhưng quần chúng hóng kịch có xu hướng tin tưởng cách nói mang tính phim truyền hình hơn, cho nên trận quyết đấu này rất nhiều người nói đến say sưa, cũng lấy cho nó cái tên vang dội —— Trận đấu tranh giáo hoa.
Vì thế trưa ngày hôm sau, chuông tan tiết vừa vang lên không lâu, sân vận động đã kín người hết chỗ.
Tới hóng không chỉ có học sinh năm hai, rất nhiều học sinh năm nhất vừa mới vào trường tin tức linh thông cũng tới.
Trên sân bóng rổ, hai nam sinh cao lớn mang đồng phục bóng rổ khác màu đứng đối diện với nhau.

Đừng nói năm nhất lần đầu tiên thấy cái gọi là nam thần toàn trường bị đẹp trai đến kêu au áu, ngay cả các đàn anh đàn chị năm hai cũng là lần đầu tiên thấy cảnh tượng này.
Ngụy Ninh Hâm đầu đinh trên sân bóng cuồng dã không kềm chế, cậu ta mang một thân đồng phục giày thể thao chuyên nghiệp đứng đó, như thể cậu ta trời sinh đã thích hợp mang trang phục như thế, trời sinh đã thích hợp bay nhảy trên sân bóng.
Mà nam sinh đối diện cậu ta lại có khí chất khác hẳn.
Lâm Kiến Lộc từ trước đến nay luôn trầm ổn nội liễm, mái tóc ngắn màu đen ngoan ngoãn rũ trước trán, đôi mắt thâm trầm như hắc diệu thạch tinh khiết.

Quanh thân Lâm Kiến Lộc tự mang theo một loại không khí yên ắng, như thể đám người vây xem xung quanh có ồn ào thế nào cũng không liên quan gì đến hắn.
Hai người bọn họ đứng chung một chỗ, ai là học bá ai là đội trưởng đội bóng rổ trường vừa nhìn đã biết.
Trận đấu còn chưa bắt đầu, các tân sinh đã rối rắm không biết phải đứng về phe ai...
Cùng lúc đó trên diễn đàn nặc danh cũng bắt đầu khâu bình luận, tuy rằng chỉ lan truyền một vài ảnh chụp, lại dùng văn tự để bình luận, cũng không theo sát được bao nhiêu.
Nhưng nhiêu đấy cũng đủ làm những người khác trong trường biết hai vị nam thần đang tranh giáo hoa.
"Tui đứng về phía anh đầu đinh, ảnh mang Jordan bản giới hạn đấy, có gu ghê, quan trọng là giày ảnh mang quá là đẹp."
"Tui cũng thế, tui cũng thích ảnh! Thích ánh mắt cười trông ác dã man của ảnh!"
"Tui thích người còn lại hơn, mọi người không hiểu à, thời buổi này không còn thịnh hành kiểu bad boy nữa đâu, học bá văn văn tĩnh tĩnh nổi tiếng hơn."
Tui cũng thích học bá, thi đấu kiểu này vốn học bá đã hơi yếu thế rồi.

Tui lướt trang riêng của mấy nam thần, bị cảnh học bá tham gia thi học sinh giỏi toán làm cho đẹp trai ngất luôn, á á á học giỏi lại còn đẹp trai là ngầu nhất!
Những người khác "..."
Vậy là đẹp trai mới là trọng điểm đúng không.
"Thật ra thích ai cũng chỉ có thể nhìn thôi, các nam thần thích giáo hoa hết rồi." Bên cạnh không biết là ai nói câu tuột cảm xúc.
"...!Cậu lại không hiểu rồi, thời buổi này không hot kiểu giáo hoa." Có người không phục mà nói "Đẹp không thì có ích lợi gì, giáo hoa thì có thể toàn năng chân thiện mỹ sao, đức trí thể mỹ lao sao?"
"Chân thiện mỹ thì không biết, nhưng tôi nghe nói giáo hoa thường xuyên bênh vực kẻ yếu."
"..."
"Đức trí thể mỹ lao cũng không biết nốt, nhưng nghe nói tế bào vận động của giáo hoa vô cùng phát triển, chơi bóng rổ rất khá."
"..."
"Hơn nữa giáo hoa còn biết làm việc nghĩa nha! Nhờ sự kiện lần đó mà Lộc Trạch nổi tiếng hẳn lên, trừ chuyện học tập thì có bao giờ thấy Lộc Trạch lên đầu đề đâu? Tôi nghe nói danh sách trúng tuyển năm nay suýt cháy cũng có dính dáng đến chuyện này đấy."

"..."
Giáo hoa ẩn nấp giữa đám người, vô tình bị khen đến tận trời xanh "..."
Tuy rằng Ngụy Ninh Hâm đã nói sau này sẽ thành thật, nhưng vì để chứng minh Lâm Kiến Lộc cùng đám lớp trưởng không phải "Ai cũng có thể lên thi đấu" "Ai thì tùy" trong miệng cậu ta, Diêm Hàn vẫn ủng hộ bọn lớp trưởng đánh trận này với Ngụy Ninh Hâm.
Mà làm một thành viên của lớp mười bốn, những lúc như thế này Diêm Hàn tự nhiên không thể vắng mặt.
Bởi vì bên Lâm Kiến Lộc cùng lớp trưởng chỉ có ba người, đội hình 5 vs 5 hay 3 vs 3 đều không đủ nhân số, hơn nữa đây chỉ là thí nghiệm xem có đủ thực lực tham gia trận đấu kia hay không, không cần phải nghiêm túc quá, cho nên lớp bọn họ thương lượng tới thương lượng lui, cuối cùng vẫn phái Lâm Kiến Lộc ra sân, đấu 1 vs 1 với Ngụy Ninh Hâm, ba quả thắng hai.
Sở dĩ để Lâm Kiến Lộc ra sân là vì vóc người anh Đại Lâm cao, tiện cướp bóng.
1 vs 1 ba quả thắng hai kết thúc rất nhanh, ai cướp được bóng trước thì rất dễ thắng, trọng điểm là khảo sát năng lực khống chế bóng cùng ném bóng của cầu thủ, cho nên sau khi tổng hợp suy xét lớp trưởng vẫn để Lâm Kiến Lộc làm đại biểu, ra sân phân thắng bại với Ngụy Ninh Hâm.
"Không ngờ chỉnh tới chỉnh đi mà vẫn hiểu lầm được." Nhiều ít cũng nghe một ít tin đồn, lớp trưởng nhìn Diêm Hàn, ngượng ngùng mà sờ sờ ót.
Mà xung quanh sân bóng, loáng thoáng biết được người được toàn thể lớp mười bốn "chúng tinh phủng nguyệt" vây ở giữa chính là giáo hoa kia, rất nhiều người nhịn không được nhìn về phía của Diêm Hàn.
Nhìn một cái lại nhìn thêm cái nữa.
Thật ra giáo hoa rất dễ phân biệt —— Là đóa hoa trong cả vạn người, cái người cao gầy, nhan sắc bùng nổ, biểu tình lãnh đạm lộ ra hơi thở cấm dục không thể nghi ngờ chính là giáo hoa.
Bởi vì dung mạo cùng khí chất quá mức xuất chúng, chỉ cần chỉ chỉ một chút, mọi người liếc mắt là nhận ra ngay.
Bị nhận ra còn chưa nói, những người từng cảm thấy giáo hoa cũng chỉ là nói ngoài miệng tự động bị vả mặt, quả thật có vài người trong số họ có xem ảnh chụp của Diêm Hàn trên diễn đàn, nhưng cảm thấy đó là hình ảnh có xử lý photoshop, hoặc là làm bộ thành chụp lén, không có khả năng là sự thật.
Mà sau khi nhìn thấy người thật, chỉ muốn nói...
Ai chụp vậy? Kỹ thuật quá kém! Người ta rõ ràng đẹp hơn ảnh nhiều!
Đương nhiên còn có một ít chưa thấy hình chụp, đơn thuần cảm thấy mấy chuyện giáo hoa này nọ chỉ là người ta cố ý phóng đại lên để nói cũng bắt đầu cảm thán —— Hai chữ giáo hoa đúng là rất xứng.
Các nam thần thích cùng một người cũng không có gì lạ.
"Ối cha, cũng chưa chắc là hiểu lầm nha." Nghe lớp trưởng nói xong, Ôn Giác Vinh bên cạnh lại nhịn không được cơn nhây "Ngụy Ninh Hâm kia nghe nói đã chia tay với bạn nữ ban xã hội rồi, chắc là trầm mê thịnh thế mỹ nhan của anh Nhan nhà tôi nên không kiềm được đấy! Mà scandal của anh Nhan với anh Đại Lâm cũng không phải ngày một ngày hai, không sao."
Bị bạn cùng lớp bật hình thức "bảo vệ", Diêm Hàn đứng trước đám người liếc cậu ta một cái, ý tứ rất rõ, bảo cậu ta cẩn thận mạng chó của mình đi.
"Hí hí." Ôn Giác Vinh mím miệng cười ẩn ý, chắc chắn trước mặt bao người anh Nhan sẽ không hành hung, mới không sợ chết mà nói "Theo em thấy anh Nhan cứ cặp luôn với anh Lâm là được rồi, mất công người ta lại nghĩ này nghĩ nọ, giày vò người ta quá."
Diêm Hàn "..."
Vậy là do tôi sai à?
Yên lặng ngước nhìn trời —— Bên cạnh tôi toàn là mấy tên lậm yêu đương phải làm sao bây giờ, online chờ, gấp lắm.