Ba Mươi Tuổi Suy Nhân

Chương 36




Tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc lần nữa vang lên, Tô Dịch kinh hách cuối cùng cũng đã thoát được một kiếp, quay một cái lọt tỏm xuống đất chổng bốn vó lên trời.

“A!”

Xương cốt toàn thân giống như bị nát ra thành cám.

Tô Dịch vịn thắt lưng, nhìn thấy bộ đồ tây rách nát dưới đất có cái gì lóe sáng, ngập tràn mùi vị cảnh cáo, rất giống như là của y, lập tức chộp lấy ấn phím nghe.

Tiếng đầu tiên đã nghe thấy Lí Đình gào muốn tét đầu:

“Này! Tô Dịch! Cậu tuần trước mượn bộ âu phục của tôi còn chưa trả lại, tôi chỉ có hai bộ để mặc thôi trả lại mau!”

Tô Dịch cầm lấy bộ đồ trắng đỏ hai màu lẫn lộn không thể phân biệt, tất cả từ ngữ đều không cánh mà bay, sắc mặt phi thường tuyệt vọng.

Nhìn thấy Quí Luân trên đầu giường thò đầu ra nhìn, Tô Dịch vội vàng lui vào thành giường co lại thành một khối

“Ực… Tôi lỡ làm dính dầu mỡ lên đó rồi, tôi sẽ mua lại một bộ mới đền cho cậu.”

“Cái con khỉ! Tôi đây muốn một bộ GIORGIO ARMANI, cho cậu chừa. Còn nữa, thứ hai tuần này, cậu không phải kí hợp đồng sao?” Lí Đình hạ giọng nói: “Nói thật đi, có phải cậu muốn nhảy việc không? Sắc mặt giám đốc rất xấu chờ cậu lâu lắm rồi.”

Tô Dịch nhìn thấy đồng hồ trên điện thoại đã chỉ 9 giờ, lập tức kêu to bi thảm rồi.

Tiêu rồi tiêu rồi, Trần Lập đội trưởng không biết có bị làm sao không nữa…

Tô Dịch đang trong lúc như gà mắc tóc, đột nhiên bị một đôi tay xốc lên giường, hai ngón tay cắm vào trong hậu huyện không ngừng chuyển động, chân y cả kinh đạp xuống giường:

“Cậu, cậu…”

Tô Dịch hoảng sợ nhìn Quí Luân một bộ nhàn rỗi trên giường, duỗi cánh tay dài di chuyển trong cái mông y, Tô Dịch lăn một vòng vội vàng muốn chạy trốn.

“Tô Dịch, cậu có việc gì vậy?” Lí Đình lo lắng hỏi trong điện thoại.

“Không, không…”

Quí Luân đột nhiên xuống giường chặn ngang đem Tô Dịch từ dưới đất ôm lên, đè ngửa xuống giường, dựa vào dịch thể còn đọng lại trong cơ thể tối hôm qua bôi trơn, trực tiếp xông vào phía sau:

“Ô!” Khoang bụng bị ép thật mạnh mà phát ra tiếng rên rỉ.

“Tô Dịch? Cậu mới sáng sớm mà đã coi phim AV hả? Sao lại có tiếng gì kì quái vậy?”

“Tôi, tôi sẽ gọi, gọi lại cho cậu…”

Tô Dịch cúp điện thoại sắc mặt đỏ bừng hơi thở rối loạn, quay đầu lại nói đứt quãng:

“Vương, Vương bán đãn! Tôi… còn phải đi làm.”

Quí Luân đè chân y cong thành chữ M, dùng sức đâm sâu vào bên trong.

Đi hả.”

Gần một tiếng sau, Tô Dịch hai mắt vô thần nhìn bác sĩ thay thuốc trên bả vai mình.

Sáng sớm mà bị làm tới hai lần, người có làm bằng sắt thì cũng thành củi mục thôi.

Bóng dáng Quí Luân cũng chẳng thấy đâu nữa, chừa lại Trương Siêu ở lại bên cạnh chiếu cố y.

Trương Siêu nhàn nhã uống cà phê, cầm báo đọc, liếc mắt một cái nhìn Tô Dịch đã bớt giận đang ngồi hít thở, kêu người hầm cho y chén canh để trước mặt nói:

“Con thỏ, uống canh đi.”

Tô Dịch nhìn cái thứ đen sì sì, như là canh thập toàn đại bộ gì gì đó, đáng thương hề hề uống mấy ngụm, thế nhưng lại phát hiện mùi vị trong miệng rất được chứ không phải vị đắng đặt trưng.

Y không nhịn được lại uống thêm vài ngụm nữa hỏi: “Đây là cái gì?”

“Gân hổ cùng sừng hươu, có thể trị bắn tinh sớm.”

Tô Dịch ầm một cái đem toàn bộ canh trong miệng phun ra.

Trương Siêu vội vàng cầm báo che lại không để bị dính một giọt, gã nheo mày nói: “Tiểu Quí nói mi không uống sẽ không được đi làm.”

Không được đi làm? Không được đi làm!

Ở trong khu nhà cao cấp có người hầu kẻ hạ, mỗi ngày đều phải uống canh gân hổ sừng hươu, chỉ cần trên giường a a cũng được.

Nghe thấy có bao nhiêu là tốt đẹp a!?

Con mẹ nó như vậy không phải là bao dưỡng sao!? Nam sủng ba mươi tuổi của Quí Luân!?

Tô Dịch uống hết chén canh mà suy nghĩ lung tung, lúc đứng dậy sắc mặt tái xanh, mỗi bước đi đều trở nên lảo đảo.

Trong lòng y muốn: Chạy thật xa cánh cửa này, mình nhất định phải chạy trốn thật xa cho mấy kẻ đó khỏi tìm lại được.

Giống như đoán được tâm tư y, Trương Siêu lạnh lùng nói:

“Con thỏ, đây là ở trên núi, mi đi xuống một mình sẽ bị lạc, trong rừng có rất nhiều dã thú.”

Các ngươi không phải là vậy sao!? Dã thú ở trên núi.

“Cho nên Tiểu Quí tặng cho mi chiếc xe.”

Ặc! Có tiền thật thích mà… Chờ một chút!

“Tặng xe cho tôi!?”

Tô Dịch trên mặt thật muốn cười mà vẫn phải kềm lại.

“Đúng vậy, BMW đàng hoàng, ta với Tiểu Quí hôm nay có việc không chơi với mi được, để cho Tiểu Mạnh đưa mi đi.”