Ba Mươi Tuổi Suy Nhân

Chương 34




Tô Dịch trong lòng tự hỏi tại sao mình lại có thể suy đồi đến như vậy, bị thương rồi mà còn muốn đóng phim chơi đùa với ác ma.

Y vốn nghĩ muốn quì lên ghế để chuyển động thân thể, nhưng Quí Luân không cho y nhấc hai chân khỏi tay ghế, mạnh mẽ muốn nhìn bộ dáng mở rộng hai chân của y.

Biến thái… Tô Dịch giận mà không dám nói gì, không thể làm gì khác hơn là mở chân ra, chống vào người Quí Luân dưới ghế, miễn cưỡng nhấc cái mông mình lên rồi tự xỏ xuyên vào, nhưng Quí Luân chẳng những đùa bỡn kích thích tiểu đệ đệ của y, còn miêu tả mập mờ về phía sau của y:

“Sư phụ… cái miệng nhỏ nhắn màu phấn hồng của thầy vẫn đang ăn cái gì đó của tôi, co rút lại thật đáng yêu.”

Tay Tô Dịch vừa đẩy dùng sức ngồi xuống, nam căn của Quí Luân trực tiếp công kích đến tiền liệt tuyến trong người!

Y kinh hoảng kêu to thành tiếng muốn thối lui, tiểu đệ đệ phía trước bị Quí Luân đùa bỡn chờ không kịp, lại bởi vì kích thích mà tiết hết ra, toàn bộ đọng trên tay Quí Luân.

Tô Dịch nín thở nhìn dịch lỏng trắng đục, tự tôn đàn ông lần nữa chịu nhục, từ khúc đó trở về sau chỉ đơn giản dựa vào Quí Luân, tùy tiện chuyển động vụng về.

“Thầy giáo…”

Quí Luân cắn lỗ tai Tô Dịch, giữ nguyên tư thế của hai người chậm rãi xoay Tô Dịch lại đối mặt hắn, nam căn trong huyệt động xoay 180 độ, Tô Dịch vừa bắn lần thứ hai, toàn thân cực kì mẫn cảm, cảm giác tê dại lan tràn khắp cơ thể hổn hển suy nhược ngã vào trên vai Quí Luân.

Quí Luân dùng ngón tay còn dính dịch thể Tô Dịch sờ lên mũi y, một mảnh dịch thể dính ngay lên đó nói:

“Thầy giáo… Bắn tinh sớm cũng không sao mà.”

Tô Dịch khuôn mặt kinh ngạc len lén hé mắt nhìn, hoài nghi mình đang nghe lầm, Quí Luân — lại an ủi y? Y cứ tưởng rằng Quí Luân nhất định sẽ khoái trá cười nhạo y.

Quí Luân chỉ vào tiểu đệ đệ đang cúi đầu ủ rủ của Tô Dịch nói:

“Lần sau chúng ta đem đứa nhỏ này trói chặt lại, nó sẽ không còn bắn loạn nữa có được hay không?”

Biết ngay là ác ma này không tốt lành gì… Tô Dịch lần nữa cúi đầu uể oải.

Quí Luân cười khẽ nâng cằm hôn lên gương mặt Tô Dịch: “Thầy giáo bàn ở đây rất cứng không thoải mái chút nào, chúng ta về phòng thôi.”

Tô Dịch nhìn xuống hạ thân hai người, có dự cảm không tốt, khẩn trương bắt cánh tay Quí Luân nói:

“Đây, ở đây tốt lắm… Cậu bắn ra nhanh một chút để chúng ta đều vui…”

Không có câu trả lời, Quí Luân đột nhiên hôn lên môi Tô Dịch, đem tay Tô Dịch choàng lên vai mình, hai chân quắp lấy lưng mình, trực tiếp đứng lên.

A a!

Tiếng gầm rú của Tô Dịch đều bị Quí Luân nuốt vào trong, sợ té nên theo phản xạ quấn lấy cổ Quí Luân, mà nam căn thật lớn của Quí Luân lại ghim sâu vào bên trong cơ thể hơn một chút.

Cảm giác kích thích trực tiếp, hai người đồng thời run lên thiếu chút nữa ngã xuống ghế lần nữa.

Quí Luân sướng đến mức không cách nào làm bộ được, buông môi Tô Dịch ra, dùng sức vuốt ve hai cánh mông y khàn khàn nói: “Kẹp cái mông lại chặt một chút cho tôi.”

Nói xong ôm Tô Dịch sải từng bước dài bắt đầu đi lại.

Tô Dịch bối rối muốn đẩy Quí Luân ra leo xuống, Quí Luân thế nhưng lại giữ chặt chân y đang quấn quanh eo, làm cho Tô Dịch chỉ có thể giống như bạch tuộc quấn đu trên người Quí Luân.

“Thả ra, thả tôi xuống đi mà!”

Tô Dịch kêu to, trên đường đi nhắm chặt hai mắt, càng có thể cảm nhận được khi Quí Luân đi lại, nam căn trong cơ thể không có qui tắc mà xỏ xuyên tán loạn trong cơ thể.

Quí Luân cảm thấy huyệt khẩu của Tô Dịch bởi vì khẩn trương mà không ngừng co rút lại, sướng quá muốn trực tiếp đè y ra mặt đất mà hung hăng làm tình, nhưng vẫn kiên trì đi thêm vài bước đến trước cửa phòng, ý xấu trỗi dậy ghé vào tai y nói:

“Lão nam nhân mi gào lên như vậy là định kêu mọi người đến đây xem phim hay phải không?”

Tô Dịch khẩn trương kẹp chặt mông, co lại trong lòng Quí Luân che miệng nhìn bốn phía xung quanh, nhưng mà Quí Luân cố tình đi thật chậm, làm cho Tô Dịch nhận thức mỗi một bước đều như sóng thần đánh vô tận não, gian nan kiềm chế tiếng rên rỉ bất lực.

Thì ra đây là thư phòng của Quí Luân liền kề với phòng ngủ, chỉ cách một cánh cửa, Quí Luân thế như lại tha Tô Dịch đi một vòng lớn làm y chỉ có thể sợ hãi quấn chặt trên người hắn, hạ thân không ngừng co rút thật nhanh.

Vừa vào trong phòng, Quí Luân sớm không còn kiên nhẫn, trực tiếp đè Tô Dịch lên vách tường trước mặt hung hăng làm tình, ngay cả cánh cửa cũng không kịp đóng lại, Tô Dịch nhịn không được mà kêu lên, chỉ cần có người đi vào thư phòng thì sẽ nhìn thấy hết.

Tô Dịch hoàn toàn không thể nhớ rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, y chỉ hiểu được cuối cùng hai người bò lên giường, Quí Luân lúc thì ôn nhu gọi y là thầy giáo như đang ở trên thiên đường, một lúc sau lại gọi là lão nam nhân rồi đạp xuống địa ngục, bị chỉnh nguyên một đêm hoàn toàn không còn năng lực để tự hỏi nữa, đầu ngón tay cũng chẳng còn sức mà nhúc nhích.