Ba Mươi Sáu Kế Hưu Thê

Chương 48: Tuyệt tình




Editor: Tâm Hân Nhã
Lục Kiến Chu nghe khó chịu như bị đâm một đao, chằm chằm nhìn nàng, giống con nai con thụ thương, hữu khí vô lực nói: "Ngươi hạ nhục ta như thế nào đi nữa ta cũng sẽ không trách ngươi, trước kia là ta không biết tốt xấu, luôn lo tới thiên hạ thái bình người khác an nguy, một lần lại một lần làm tổn thương người trân quý nhất là ngươi. Ta mù quáng tự đại, tùy ý chà đạp lên tình cảm của ngươi, cho là ngươi dù có chuyện gì đi nữa cũng sẽ ở một chỗ chờ ta, ta trì độn ngu dốt, trốn tránh tình cảm, trốn tránh trách nhiệm. Thật xin lỗi."
"Thì ra chính ngươi cũng đã hiểu rõ ngươi là một kẻ không biết trời cao đất rộng ra sao, cho nên ta xuất hiện ở chỗ này cũng là muốn cảnh cáo ngươi, ngươi căn bản không xứng với ta, cho nên triệt để cút ra khỏi thế giới của ta đi." Niên Niệm Thi không có vì thế mà động dung, ngược lại càng bén nhọn hơn nói.
"Ngươi còn chưa chịu tha thứ cho ta sao... Đúng là ta xấu tính như vậy, cũng chỉ có ngươi mới có thể chịu đựng tới hôm nay..." Lục Kiến Chu cố gắng đứng lên, muốn đến gần Niên Niệm Thi, lúc này [I]dưới bụng[/I] mới có chút sưng rõ rệt, đại khái là dược hiệu phát tác, một dòng nước nóng khiến cho nàng toàn thân mệt nhọc, ý thức cũng có chút mơ màng, phát ra tiếng động khả nghi như tiếng rên khẽ, "Ít ra ta cũng bị báo ứng, ngươi nếu đến chậm một bước, về sau dù thật sự muốn nhìn cũng không nhìn thấy ta.."
"Ngươi tưởng tượng giỏi quá, ai muốn nhìn ngươi..."
Lúc Niên Niệm Thi nhận ra được thang âm Lục Kiến Chu có chút không bình thường, người kia đã mê ly nhìn nàng, rốt cuộc không che giấu được dục tình cuồn cuộn mãnh liệt như triều cường trong đáy mắt khó có thể tự kiềm chế đối với người trong lòng đang đứng yên trước mặt, sau đó không thể khống chế mà đưa tay tiến vào cổ áo của chính mình, tự mình an ủi: "Ách... Ta.. Ngươi.."
Đây là... Lục Kiến Chu luân lạc đến nỗi nhìn Niên Niệm Thi mà "đi máy bay"* a....
[I]*đi máy bay: chắc là thẩm du, hic : (((([/I]
Niên Niệm Thi đáng chết! Ta đã tới nước này mà cũng không tới giúp ta một chút! Có gì đáng nhìn!!! Nhìn nữa ta liền đem ngươi xơi tái! Tức chết người mà!!!
Niên Niệm Thi cuối cùng vẫn không hạ được quyết tâm vứt bỏ nàng, chỉ là thầm nghĩ sẽ bổ thiên đao vạn quả lên đầu tên súc sinh Niên Từ kia, hận mình vô năng lúc này không thể giải độc cho Lục Kiến Chu, đến gần cầm tay nàng rút ra, đặt trên bả vai gầy gò của mình, không nghĩ tới Lục Kiến Chu bắt ngay lấy cái cơ hội ngàn năm một thuở này, lại giảo hoạt sử đụng chút khí lực cuối cùng, đem trọng lượng toàn thân đặt ở trên người Niên Niệm Thi, mượn lực hai người cùng nhau ngã lên giường.
Niên Niệm Thi lần đầu tiên nhìn thấy Lục Kiến Chu chăm chú như vậy, thâm tình như vậy, không hề che giấu hay giả bộ như vậy, ngắm nghía nàng khoảng cách gần như vậy, xúc cảm mềm mại của nữ tử, môi lưỡi hương trà quen thuộc cùng hương vị của cánh hoa kia hòa quyện vào nhau, đúng là mật ý.
"Cho nên hãy cùng ta ăn gian chơi đùa thêm một lần nữa đi, lần này đến lượt ta mặt dày mày dạn, đến lượt ta phấn đấu quên mình, đến lượt ta không rời không bỏ, ngươi là vợ của ta, phạt ngươi vĩnh viễn ngươi không được bỏ ta." Lục Kiến Chu giống như đang cầm trên tay bảo bối quý giá có một không hai trên đời, vô cùng quý trọng mà vẽ theo khuôn mặt của nàng, luân hãm vào trong mỹ cảm tựa thuốc phiện.
Niên Niệm Thi thiếu chút nữa đã ý loạn tình mê, thế nhưng khi nàng có hơi phóng túng, vết thương trước đó trên đầu lưỡi Lục Kiến Chu chảy máu chạm đến da thịt của nàng, ác ma tiềm ẩn trong người rốt cục gào thét bị triệu hoán ra, nhấn chìm một tia lý trí cuối cùng còn sót lại của nàng.
Niên Niệm Thi hôn nhưng không phải là hôn, mà là cắn xé.
Tham lam muốn chiếm hữu không chỉ là con người Lục Kiến Chu, mà còn là huyết nhục của nàng.
Mỗi một tấc xâm chiếm nàng như tằm ăn rỗi, biến thái chờ mong mỗi một động mạch đang vỡ ra của nàng.
Thời điểm Lục Kiến Chu ý thức được điểm này, cổ tay đã bị cắn thành một vết thương ngoằn ngoèo, mà người yêu thân mật đang dùng tư thế đáng xấu hổ nhất mà cắn nuốt lấy, liếm láp lấy, mút lấy, hút lấy, theo nhịp tim thình thịch của nàng mà làm, muốn xơi tái nàng...
Sau khi Thu Anh Lạc chết, không còn định kỳ cho nàng dùng thuốc giải, từ lần đầu tiên huyết tế bắt đầu, Niên Niệm Thi liền phát hiện trong cơ thể nàng có một con quái vật làm sao cũng không thể chiến thắng được, mỗi một ngày đang kêu gào, bất cứ lúc nào cũng muốn chạy đi tìm Lục Kiến Chu toàn thân đều là vị đạo dụ nhân rồi tự tay sát hại...
Đây là Thu anh lạc đến chết cũng phải để lại trên người Niên Niệm Thi một tiết khóa cuối cùng.
Khiến nàng không thể không làm một đế vương tuyệt tình, tình cảm càng khắc cốt ghi tâm, lời nguyền rủa sẽ càng ác độc.
Trái ngược với hậu quả của đoạn tưởng thảo, bên này sẽ tiêu diệt bên kia đến tận gốc.
Thời điểm Cận Khuynh Thấm đi theo Lục phu nhân xô cửa xông vào, Lục Kiến Chu đã thoi thóp trong vũng máu, lượng máu mất đã quá nhiều, nhưng vẫn thân thiết muốn vuốt ve trán Niên Niệm Thi đã hoàn toàn đánh mất bản thân, ôn nhu nhìn nàng đang dùng phương thức đặc biệt này mà hưởng dụng thân thể của mình.
Lục phu nhân bị cảnh tượng như vậy kinh hãi đến nghẹt thở, đánh rớt tay của nàng đem hai người tách ra: "Các ngươi gạt ta như vậy đã bao lâu! Ta biết ngay là ngươi sẽ không thành thành thật thật ở tại Tri Canh cốc mà! Lục Kiến Chu, ngươi có nghĩ đến ta hay không, nếu hôm nay ta đến chậm một bước, ngươi đây là muốn ta người đầu bạc tiễn người đầu xanh sao?"
"Niệm Thi... Niên Niệm Thi......" Lục Kiến Chu vẫn còn mê sảng muốn bò qua bên kia, "Nương, Niệm Thi cần ta... Người nhìn nàng thống khổ như vậy..."
Sau đó Lục Kiến Dực mang binh chạy đến, nhìn thấy cả phòng bừa bộn, cũng giật nảy mình: "Đây là... Chuyện gì xảy ra?"
Cận Khuynh Thấm mặt mũi đầy nước mắt, một cái tát hung hăng quăng tới: "Lục Kiến Dực! Đều tại ngươi! Nếu không phải ngươi dây dưa chậm trễ, sự tình cũng sẽ không ra nông nỗi như bây giờ!"
"Ta không biết sẽ như vậy... Ta chỉ tưởng là Niên Từ muốn......" Lục Kiến Dực cũng bị dọa sợ, nhất thời không biết làm thế nào cho phải.
Lục phu nhân trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn, lửa giận công tâm: "Còn đứng đó làm gì! Nhanh đưa Kiến Chu đi y quán, nàng nếu có gì không hay xảy ra, về sau ngươi cũng đừng có gọi ta là nương nữa!"
===================================
Niên Niệm Thi sáng sớm hôm sau mới tỉnh.
Đầu óc choáng váng, thật sự không nhớ nổi chuyện hôm qua.
Thế nhưng phản ứng của bọn hạ nhân khi thấy mình là trốn tránh không kịp, cực kỳ giống thật lâu trước đây, đối xử với mình như một quái vật.
"Tiểu thư, ngài mới tỉnh dậy sao lại đi khắp nơi như vậy, không tốt cho thân thể đâu!" Cẩm Tú đi bưng nước nóng trở về, nhìn nàng trong viện tử, vội vàng gọi Cẩm Y đưa nàng về phòng.
"Lục Kiến Chu đâu?" Niên Niệm Thi vừa ngồi xuống, vội vàng hỏi.
Cẩm Tú thật sự không giấu được nỗi khiếp sợ, có chút lấp liếm nói: "Đã được Lục phu nhân đón về.."
Ga giường với quần áo đều đã thay mới...
Tiểu thư hẳn là không nhớ nổi đâu...
Chuyện xảy ra ngày hôm qua.
"Nàng có khỏe không?" Niên Niệm Thi trầm thấp hỏi tiếp một câu.
"Kiến Chu tiểu thư không khỏe chút nào! Cẩm Y hôm qua tận mắt nhìn thấy nàng được mang đi, máu me đầy người!" Cẩm Y nói xong, lập tức bị Cẩm Tú bịt miệng.
Cảnh tượng thê thảm kia thật không dám nhìn thẳng, nhưng Cẩm Y hôm qua ngủ sớm, không nhìn thấy cảnh Niên Niệm Thi được cứu trở về, miệng đầy vết máu.
Coi như Cẩm Tú kịp phản ứng mà sơ tán hết đám người kia, nhưng tin đồn vẫn ở trong vương phủ truyền ra.
-- Biết không? Quận chúa chúng ta lợi hại như vậy, nguyên lai là bởi vì biết yêu thuật nha, nàng... ăn người bổ thân đó!
Niên Niệm Thi đã đoán được chuyện xảy ra, một trận buồn nôn, nhưng trái tim lại truyền đến đau đớn, làm nàng khổ sở đến quên cả rơi lệ: "Ta muốn đi gặp nàng.. Ta muốn đi gặp nàng..."
Đẩy ra toàn bộ ngăn cản, nàng, một thân thể mảnh khảnh, lại mất hết sự bình tĩnh thường ngày, chỉ còn lệ châu đón gió, hơi nước tản vào không trung, nói lên tâm tình càng thêm khổ sở cùng áy náy...
"Ê ê.. Có nghe nói không? Chuyện hôm qua ấy?"
"Chuyện quận chúa là yêu tinh chuyển thế, suýt chút nữa xơi tái Lục gia đại tiểu thư sao?"
"Đúng vậy, thật đáng sợ, trên đời này, đúng là có ác ma thật đó!"
"Ta còn nghe nói, lúc bị phát hiện, hai người các nàng đang làm chuyện cẩu thả á!"
"Ngươi nói chính là... ma kính sao? Trời ơi, thật là đại nghịch bất đạo."
"Đúng vậy a, cho nên mới nói yêu quái hại người ác lắm, không chỉ có ăn thịt người, doạ người, còn có thể mê hoặc nhân tâm, không đi đường chính đạo."
"Cả hai đều là mỹ nữ, thật là đáng tiếc..."
...
Yêu ma sao? Mê hoặc nhân tâm sao? Cẩu thả sao?
"Đừng nói nữa, mau nhìn kìa, đây không phải là quận chúa sao?"
Bảo kiếm tuốt vỏ chỉa mũi tới, không chút lưu tình vung lên chặt đứt những lời sàm ngôn huyên náo toàn thành kia.
Máu chảy thành sông trước phủ tướng quân, nhuộm đỏ luôn áo của con người tuyệt mỹ kia.
Nàng không phải là người, mà là một bài thê ca.
"Nếu đã nói đến chính đạo ở đây, nếu các ngươi thích chỉ chỉ trỏ trỏ mà phê bình khiển trách sau lưng người khác như vậy, hôm nay ta liền cho các ngươi xem náo nhiệt! Nghe cho kỹ, cũng đem lời truyền khắp Đại Kiền giùm ta. Niên Niệm Thi ta thật sự không phải là người tốt lành gì, ta là yêu quái trong miệng các ngươi, là ma quỷ trong miệng các ngươi, một ngày nào đó ta cũng sẽ trở thành như các ngươi nói."
Không người nào dám nói chuyện, mũi kiếm đang nhỏ máu là uy hiếp hữu dụng nhất.
Niên Niệm Thi nâng cằm, không biết là đang dùng tâm tình gì để nhìn bảng hiệu phủ tướng quân.
Hai nàng có lẽ chỉ cách nhau có một bước chân.
Nhưng có lẽ vĩnh viễn không vượt qua nổi chướng ngại này.
Nàng hoài niệm cái thế giới trong trạch tử kia.
Miệng đời đáng sợ, tựa như ác ma tàn sát mọi thứ, ẩn giấu muôn trùng nguy hiểm
Lại làm cho nàng không thể không dừng bước.
"Niệm Thi..." Phủ tướng quân cuối cùng thoải mái đi ra một bóng người, đi theo phía sau là Lục gia gia đinh bất lực ngăn cản, nhất thời cùng với đám người bị văng máu bên ngoài phủ tướng quân kia vây thành một vòng chặt đến nỗi một giọt nước cũng không lọt.
Niên Niệm Thi đang vung kiếm cũng ngưng bặt.
Trong vòng ba thước, từng người một lui sạch sẽ, tự giác nhường ra một con đường.
Lục Kiến Chu che ngực, tránh đi tất cả thiện ý trợ giúp, thân thể hư nhược lảo đảo từng bước giẫm lên kinh tâm huyết lộ đi xuống bậc thềm, mà kẻ đầu têu thì máu me khắp người, tất cả lệ khí đều mất hết, giống một con cừu nhỏ ôn nhu phiền muộn mà nhìn nàng, ân hận nói: "Thật xin lỗi, lại để ngươi trông thấy ta như vậy..."
"Ngươi bộ dạng gì ta đều thích." Lục Kiến Chu cười, bi thương thay nàng lau đi vết máu trên mặt, dựa vào trán của nàng nói: "Chúng ta yêu nhau là một việc mỹ diệu đến nhường nào, lại phải nói lời xin lỗi, chẳng phải càng kỳ quái hơn sao?"
Tựa như là nâng lên bảo bối trân quý nhất, sóng triều cuồn cuộn trong biển máu, cho dù không có được thật tình chúc phúc, Lục Kiến Chu cũng mỉm cười ngậm lấy giọt nước mắt Niên Niệm Thi đang chảy xuống, vuốt ve gương mặt của nàng, trước mặt chúng nhân đang trợn mắt há mồm mà nhìn kia, khóa môi.
"Đây là tình huống gì ?!"
"Hai người bọn họ thật là loại quan hệ đó?"
"Cái gọi là những bậc cao sang quyền quý sau lưng liền làm chuyện đáng xấu hổ như vậy sao?"
"Lục gia đại tiểu thư có còn minh mẫn không vậy?"
"Cái này còn ra thể thống gì!"
"Ta chuyển kiếp rồi sao?"
....
-- Mặc cho bọn chúng nói thế nào, bọn chúng nhìn ra sao, bọn chúng suy nghĩ cái gì bậy bạ, sai vốn cũng không phải là chúng ta, mà là thế giới của chúng ta.
Niên Niệm Thi, Lục Kiến Chu ta không tiếp tục trốn tránh nữa. Ngươi thì sao? Còn dám tiếp tục cùng ta yêu nhau hay không?
Chất lỏng mặn chát rơi xuống, Lục Kiến Chu tiếu dung cay đắng khó chịu, đỡ lấy trán Niên Niệm Thi, coi như không có ai mà trách cứ: "Ngươi tại sao lại khóc? Chẳng kiên cường vĩ đại chút nào, chẳng giống Niên Niệm Thi mà ta quen biết trước đây chút nào?"
"Lục Kiến Chu, chúng ta chia tay đi." Niên Niệm Thi nghẹn ngào, nhìn thẳng vào mắt Lục Kiến Chu.
Lục Kiến Chu cơ hồ không chút do dự, ngoan cường nói: "Ta không muốn."
"Ngươi người này thật chán chết thôi, ngươi nói không muốn thì có thể không muốn sao! Nhưng ta lại muốn!" Niên Niệm Thi ảm đạm đặt kiếm trước cổ họng, "Lục Kiến Chu, đây là một lần cuối cùng ta tùy hứng trước mặt ngươi, nếu như ngươi không đáp ứng ta, ta liền tự vẫn trước mặt ngươi".
**Editor: mình edit không mượt lắm nhưng mà cũng đã cố hết sức rồi, mấy bạn đọc tạm nha. Thanks! :))))