Ba Mươi Sáu Kế Hưu Thê

Chương 44: Bà lão




Editor: Tâm Hân Nhã
"Ngươi làm như vậy thật không hối hận sao?" Sắc trời u ám, bà lão gầy trơ xương đau lòng nhìn bóng lưng cô đơn của Niên Niệm Thi trước mặt, mà Niên Niệm Thi chỉ trầm mặc nhìn nước mưa trên mái hiên Nghiêu vương phủ chảy xuống.
Tí tách tí tách kéo dài không dứt giống như thứ gì đó cũng dây dưa không dứt?
"Dù sao ta cũng chỉ là đứa trẻ mà ngay cả mẹ ruột cũng không cần, giờ bất quá cũng chỉ là mất thêm một Lục Kiến Chu nữa mà thôi." Niên Niệm Thi nói xong, chỉnh ngay ngắn xích tiêu bên hông, đi trước một bước,"Canh giờ cũng không còn sớm, chúng ta đi thôi."
Ánh mắt bà lão ôn nhu hiền từ ngừng trên bóng lưng cao ngạo lãnh diễm kia mấy giây, cuối cùng vẫn đi theo...
Trời đã sáng.
============================
Như thường ngày, nghi thức tảo triều trăm lần như một.
Chỉ là Hoàng Thượng lại chậm trễ chưa ra, ngược lại, Nghiêu vương năm thì mười họa mới đến chầu tảo triều một lần nhưng lại không hề vắng mặt, hơn nữa, tại thời điểm mọi người lời ra tiếng vào bán tán sôi nổi, phía sau long ỷ đi ra một thân ảnh hiên ngang xuất trần, người kia lại không phải là Hoàng đế.
"Quận chúa?" Không biết ai phát hiện ra trước kêu lên, cổng cũng đã xông tới một nhóm người thoạt nhìn không phải là quan binh người Hán, bên ngoài Kim Loan điện là một trận động binh ác liệt.
Thu Anh Lạc vượt khỏi vòng vây, mang theo một nhóm tử sĩ xông vào, rút kiếm quát: "Ai cũng không được nhúc nhích, Nghiêu vương đăng cơ, ai chống lại người đó chết!"
Mọi người lúc này mới hiểu ra đây là chính biến Niên Canh đảng đã trù bị nhiều năm, những người trang phục kỳ quái kia chỉ sợ cũng là quân đội Đột Quyết do hoàng hậu sai phái tới. Thế nhưng cũng chỉ là mấy cái tạp binh tha phương, quân đội Nghiêu vương lại phần lớn đóng quân ở biên quan, nước xa không cứu được lửa gần, dũng khí này từ đâu tới mà có thể đường đường chính chính đăng đường nhập thất cùng Hoàng đế đấu? Trừ phi là...
"Lệnh của nhị phẩm trung tướng trấn quốc, toàn thể cấm quân nghe lệnh, bỏ vũ khí xuống nhường đường." Nơi đại điện chí cao, Niên Niệm Thi giơ lên lệnh bài, mà trên dưới đều xôn xao, toàn thể nhìn về phía Lục Vọng-- Lục gia nổi danh trung quân ái quốc cũng theo phe Nghiêu vương gia phản nghịch sao?
Bất quá cũng khó trách, Lục Kiến Dực bị buộc tội phản quốc mà bắt giam, hơn nữa chính trực cũng không sánh bằng phụ tử thân tình nha..
Thu Anh Lạc kia cũng vậy, mấy ngày trước không phải còn luôn thân cận với Thái tử sao, hiện tại còn không phải đột nhiên trở mặt cùng hoàng hậu có quan hệ thiên ti vạn lũ.
Quả nhiên gió thổi bên nào, tường hướng bên ngược lại.
Lục Vọng thầm kêu khổ không ngừng, đành phải đứng ra nói: "Con ta vừa mới bị bắt vào Tông Nhân phủ, cái quân lệnh bài này khẳng định cũng đã bị tịch thu, làm sao có thể vào tay quận chúa..."
Quan phá án Tông Nhân phủ bên cạnh lại trái lo phải sợ chen miệng nói: "Lúc thiếu tướng quân vào ngục cũng không soát ra quân lệnh bài, thực không dám giấu giếm, hôm qua nhận được tin báo, Lục Kiến Dực chỉ e đã vượt ngục thành công rồi... Trước đó hắn chỉ gặp qua quận chúa, chúng ta không dám hoài nghi... Nhưng cũng sợ rơi đầu, cho nên mới giấu diếm cho tới hôm nay muốn tấu lên Hoàng Thượng... Hiện tại xem ra đúng là quận chúa làm, hai bọn họ phu thê tình thâm, sợ là cùng Lục Tướng quân tự mình quyết định đại sự này..."
"Đúng vậy a, Hoàng Thượng đâu?" Có người hỏi một câu.
Ngoài cửa lại một trận vang động, mấy binh sĩ Đột Quyết áp giải một lão nhân trên 80 tuổi thân mặc long bào thế nhưng đã không còn chút vương giả chi khí nào tiến đến.
"Niên Canh! Ngươi mưu đồ đã lâu!" Lão nhân kia trông thấy Nghiêu vương đi lên bậc, lên tiếng chửi mắng, nhưng lại bị đè xuống quỳ trên mặt đất, "Hỗn trướng! Các ngươi biết trẫm là ai không? Cũng dám đối xử với trẫm như vậy, người đâu! Đem bọn chúng mang xuống chém!"
Không người nào dám nhúc nhích.
"Được lắm, lời của trẫm cũng dám không nghe sao?" Hoàng đế tựa hồ bị kích động mạnh, tại lúc hắn lên tiếng chửi bới, Thu Anh Lạc đã một cước đá trúng mặt hắn, lăn trên mặt đất mấy vòng, tay bụm quai hàm méo mó ú a ú ớ rốt cuộc cũng nói không được lời nào đầy đủ.
"Những người ở chỗ này cũng đều đã nhìn thấy, chắc hẳn cũng biết hiện tại là thiên hạ của ai ?" Thu Anh Lạc đi qua đi lại, giống như đang đứng diễn thuyết cho bách quan nghe, "Dạng này hôn quân là Đại Kiền ta bất hạnh. Chắc hẳn rất nhiều tiền triều nguyên lão đều biết, Tiên Hoàng vương vị cũng không phải truyền cho tiểu nhân vô năng loại này, tại hạ Thu Anh Lạc, chỉ là thay tiên hoàng đoạt lấy thứ vốn nên thuộc về đệ đệ nàng sủng ái nhất !"
"Thu Anh Lạc?" Lục Vọng sửng sốt một chút, giờ mới biết thân phận của người này, "Ngươi là sư tỷ của Trì Từ? ? !"
"Không sai, chính là ta, ba mươi hai năm, chúng ta đợi ngày này đã ba mươi hai năm!" bàn tay Thu Anh Lạc không được như khuôn mặt thanh xuân, bởi vì dãi nắng dầm sương mà có phần tiều tụy thô ráp, vuốt ve long ỷ nguy nga tráng lệ, kể hết những năm tháng tang thương, "Những năm gần đây ta nằm gai nếm mật, chiêu binh mãi mã, vốn dĩ một ngày này đã sớm nên đến, thế nhưng là hắn không tranh không giành, nàng cũng không tranh không giành, hết thảy mọi người, vì một chữ tình, dạng này quyền lợi dễ như trở bàn tay cũng không đi tranh thủ, cho nên chữ Tình này có ích lợi gì? Đây là tất cả những gì nàng lưu lại cho các ngươi, các ngươi vì cái gì lại không cần?"
Thu Anh Lạc cảm xúc có chút kích động quá mức, Nghiêu vương nhìn ả, cuối cùng nói: "Hoàng tỷ chẳng qua là cảm thấy ta tương đối thích hợp ngồi ở vị trí này, cho dù cuối cùng không phải ta, cũng không muốn huynh đệ chúng ta vì chút quyền lợi này mà một mất một còn, những năm gần đây ngươi dụng tâm lương khổ, đã bao giờ nghĩ rằng kỳ thật ngươi căn bản không hiểu ý nghĩ chân thực của nàng?"
"Ngươi là cái thá gì! Lại dám nói ta không hiểu rõ nàng? Ngươi chỉ biết phá nát giang sơn nàng một tay gây dựng, nếu như ngươi không phải đệ đệ của nàng, ta có thể trăm phương ngàn kế giúp ngươi như vậy? Được tiện nghi còn khoe mẽ, ngươi bây giờ là đang cười nhạo ta không hiểu nàng sao?" Thu Anh Lạc đã mất đi lý trí, chỉ Nghiêu vương nổi giận mắng, "Ngôi Hoàng đế này ngươi không làm cũng không sao! Dù sao ta cũng cảm thấy ngươi vô dụng như vầy, ngươi so với ca ca ngu ngốc kia của ngươi cũng không tốt hơn bao nhiêu!"
Trường kiếm sắc bén đâm vào thắt lưng Thu Anh Lạc, đau đớn kịch liệt khiến ả đột nhiên khuỵu xuống.
Tất cả mọi người trố mắt nhìn, nhưng chủ nhân của bảo kiếm, mặt không biểu tình nhìn không ra ý nghĩ, chỉ là như Yêu Cơ tà mị khát máu, lại lần nữa lãnh khốc rút ra.
Máu đỏ tươi lấm tấm loang lổ trên y sam trắng tinh, phun ra đóa đóa mai xuân nở rộ diễm lệ, vẽ ra một bức tranh thê lương khôn tả.
"Sư phó đừng có tự lừa gạt mình, ngươi không phải cũng vi tình sở khốn sao?" Niên Niệm Thi đem thanh kiếm nhỏ máu chỉ mặt Thu Anh Lạc, "Vừa nhắc tới Tiên Hoàng liền không có phòng bị, thảo nào dù người kia đã chết lâu như vậy, cũng còn muốn tìm cho mình cảm giác tồn tại, liều mạng giết người vượt ngục, muốn người trong thiên hạ chôn cùng với chút si tâm này của ngươi."
Thu Anh Lạc che vết thương, đối với kết cục này cũng không có ngạc nhiên mấy, hoặc có thể nói là còn có chút vui vẻ: "Ta cũng đã sớm nói các ngươi rất giống, liền ngay cả loại này ngoan quyết cũng giống như vậy, mặc kệ là đối với người khác, vẫn là đối với mình... Niên Niệm Thi, ngươi mới là người xứng đáng ngồi lên ngai kia!"
Ả còn chưa nói hết, ngoài cửa mấy binh sĩ Đột Quyết đã bị ngã xuống đất,Thái tử được một đám quan binh vây quanh đi tới, tướng lĩnh cầm đầu ở trước mặt quỳ xuống nói: "Hoàng Thượng long thể quý an, Kiến Dực hộ giá chậm trễ tội đáng muôn chết!"
Lục Kiến Dực?
Tất cả mọi người không rõ là chuyện gì đang xảy ra..
Nhất là cấm quân, cũng không biết nên nghe theo ai mới tốt.
"Cha, hài nhi bất hiếu, bị quận chúa lấy mất lệnh bài. May mắn được Thái tử cứu, mới có thể kịp thời đuổi tới không có bỏ lỡ đại sự!" Lục Kiến Dực nói xong, nhìn Lục Vọng bằng ánh mắt xin trợ giúp.
Quản sự Tông nhân phủ cũng thấy trái tai: "Hôm qua nghe đồn chỉ có quận chúa gặp ngươi, Thái tử làm sao lại cứu ngươi ra đây?"
Lục Kiến Dực không có ý định trả lời, chiếm trường thương của một binh sĩ Đột Quyết bên cạnh nói: "Mạt tướng Lục Kiến Dực, Hoàng Thượng khâm điểm Nhị phẩm Trấn Quốc tướng quân, trăm vạn cấm quân nghe lệnh, ta, bằng chính con người tướng quân ta, cùng gia phụ chức vụ nhị triều nguyên soái tuyên thệ, thề sống chết bảo vệ Đại Kiền, phản chiến diệt trừ nghịch tặc, ủng quân hãn vị! Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Lần này ngay cả đồ đần cũng biết bên nào quyền lực lớn hơn...
Văn võ bá quan quỳ rạp đầy đất, Cẩm Y Vệ lúc đầu hướng về Nghiêu vương cũng theo nhận thức không nhận lệnh bài.
Mà trên đại điện, Thu Anh Lạc chảy máu không ngừng lại không cảm thấy đau đớn, ngược lại cười đến lợi hại: "Niệm Thi, đồ nhi ngoan của ta, bảy năm trước không có một đao chém chết người dưới kia, gián tiếp tạo thành cục diện ngày hôm nay thật đúng là vi sư sai lầm. Ngươi nhưng phải xem kỹ một chút, ngươi yêu chính là cái dạng người gì. Nàng đã đem lại cho ngươi cái gì."
"Quận chúa, Kiến Dực xin lỗi ngươi, chỉ là chuyện hôm nay đã thành bại cục, mời thúc thủ chịu trói, miễn cho tại hạ tự mình động thủ thương tổn tình cảm ngày xưa..." Lục Kiến Dực nói xong, đã là hướng bậc thang đi lên, mà Niên Niệm Thi nhưng thật giống như không nghe thấy, lập tức hướng ngực Thu Anh Lạc đâm tới một đao trí mạng...
Khả năng đây là biến cố cuối cùng của sáng nay.
Chỉ là tất cả mọi người không tưởng tượng nổi, nguyện ý xả thân đi bảo hộ Thu Anh Lạc, lại là bà lão theo Niên Niệm Thi mười bảy năm kia.
"Bà bà..." Nghiêu vương trông thấy, đi lên mấy bước đỡ lấy nàng ngăn nàng lăn xuống dưới, "Ngươi đây là hà cớ gì? !"
"Nàng... Xác thực đáng chết..." Bà lão chạm tay vào mặt Thu Anh Lạc đã lăn đi hai bậc thang, một già một trẻ khác biệt rõ ràng.
Mà thanh trường kiếm kia, lại xuyên qua thân thể của nàng, đâm vào trong thân thể của nàng.
"Chỉ là nàng, không nên chết trên tay Niệm Thi..." Bà lão quay đầu, ánh mắt là hoàn toàn như trước đây mà ôn nhu an tường, Niên Niệm Thi nhìn thấy ánh mắt như vậy, không còn khí lực cầm kiếm, mờ mịt buông xuống, cắn môi dưới thống khổ lui về phía sau... Dưới chân mất tự do một cái, ngồi xuống long ỷ.
Nàng có một loại dự cảm không tốt.
"Niệm Thi, nương làm sao có thể hận đến quyết tâm không cần con... Nương vẫn luôn bảo vệ con chưa từng rời nửa bước a..."
Bà lão trọng thương với tay cách mấy cũng không bắt được nửa cái bóng xa xôi của nữ nhi đang suy sụp tinh thần...
"Sẽ không... không đâu... Làm sao có thể... Đây là..." Tay Nghiêu vương run lên, cũng xụi lơ trên mặt đất, làm thế nào cũng vô pháp tiếp nhận sự thực như vậy, "Ngươi là Tú Yên? Ngươi không chết? Ngươi làm sao lại biến thành như vậy?..."
Lê Tú Yên là Tây Vực đệ nhất mỹ nhân, thuở nhỏ nối nghiệp cha nghiên cứu dị thuật tà nghệ.
Những cái thiên kì bách quái kia hại người thê thảm, cho nên cuối cùng sẽ bị người hữu tâm để mắt tới.
Thu Anh Lạc tới Tri Canh cốc, bái phụ thân Lê Tú Yên làm sư phụ, sau trợ tiên hoàng Niên Khang khai quốc, về sau Niên Khang chết bất đắc kỳ tử, Thu Anh Lạc cũng rời đi Tri Canh cốc, lại tại Tây Vực thành lập Tri Canh giáo, chiêu nạp rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, mà Lê gia lại trong số đó.
Chỉ có mấy người ít ỏi biết Tiên hoàng Niên Khang nhưng thật ra thân là nữ nhi, mà Niên Khang khai quốc trước đó chính là con gái phú thương tiên triều, bởi vì là con vợ lẽ nên luôn không được đối xử tử tế. Trong nhà huynh muội mấy người, duy chỉ có cùng Niên Canh quan hệ tốt nhất. Về sau phất cờ khởi nghĩa cũng là Niên Canh tuổi nhỏ tuấn kiệt, ở bên hiến kế trợ giúp.
Sau khi thành lập Đại Kiền, một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên, bằng hữu thân thích ngày xưa coi như giày rách vứt đi đều chạy theo như vịt.
Niên Khang cuối cùng vẫn là bị quyền lực chi tranh cùng chính vụ bận rộn tâm địa giày vò lao lực quá độ, tuổi còn trẻ liền bỏ mạng.
Thế nhân đều coi là, Tiên hoàng không có con nối dõi, kế vị rất có thể là Nghiêu vương từ trước đến nay giao hảo.
Chỉ là ai cũng không nghĩ tới, Niên Kiền đột nhiên xuất hiện, là người duy nhất lấy ra di chiếu, thành hắc mã kế vị.
Niên Canh giận không thể nhịn, bất đắc dĩ tuổi đời còn nhỏ, không thể không đáp ứng ước hẹn mười năm.
Thời gian biên quan mặc dù khổ, Niên Canh lại đắc ý vì ven hồ bất ngờ gặp gỡ Lê Tú Yên sắc nước hương trời kết làm nhân duyên.
Có lẽ là sống trong hạnh phúc thì quên khổ, Niên Canh không lâu liền phai nhạt lệ khí, quyết ý cùng Lê Tú Yên tình nguyện sơn thủy cô độc sống quãng đời còn lại.
Thu Anh Lạc chuẩn bị đầy đủ thế lực, lại thấy Niên Canh giống biến thành người khác, chỉ trách nàng mê muội mất cả ý chí, nhưng Niên Canh lại một lòng cầu hoan, chưa hề có ý trở về cung, thậm chí kỳ hạn mười năm đều không muốn nhắc tới.
Lúc ấy Thu Anh Lạc đang khổ luyện "Trú nhan phản đồng thuật"*, bị tẩu hỏa nhập ma, Lê Tú Yên giải độc cho nàng, đột nhiên tay bị kéo lại.
*"Trú nhan phản đồng thuật": tà thuật hút tinh khí của người khác để làm mình trẻ ra
Niên Canh thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, Lê Tú Yên lại thay lòng đổi dạ, hơn nữa còn biến thành nhất quyết một lòng như vậy.
Hoặc là nói, sớm tại thời thơ ấu, Lê Tú Yên liền đối với nữ trang Thu Anh Lạc tình căn thâm chủng, chỉ là không nghĩ tới người kia về sau đổi nam trang, càng lộ ra anh tuấn tiêu sái.
Nghiêu vương bị Lê Tú Yên mê hoặc khiến cho nhớ lại mười năm ước hẹn, cho dù muôn vàn không tình nguyện, vẫn là khải hoàn hồi triều, có mở đầu một màn kia.
Mà Lê Tú Yên vì cái gì không chết...
Đó là bởi vì khi Thu Anh Lạc được một tấc lại muốn tiến một thước, ỷ vào nàng hãm sâu trong đó không thể tự kềm chế, vậy mà đề xuất yêu cầu tự tay thí nữ dĩ chứng vô nhiễm.
Lê Tú Yên dù nghĩa vô phản cố thế nào cuối cùng cũng còn chút lương tâm, không có ra tay, thậm chí muốn chết thay nữ nhi, cũng coi như tìm một con đường giải thoát chính mình khỏi những việc sai trái kia.
Cuối cùng được thiếp thân nha hoàn dùng thuật hồi hồn Tây Vực cứu sống, còn trao đổi thân phận, chỉnh dung thành nàng.
Chỉ là không nghĩ tới Thu Anh Lạc kia phát rồ, vì Trú nhan, vậy mà lại lần nữa đem ma trảo hướng về phía nàng...
Thu Anh Lạc đến chết cũng không nghĩ đến, bà lão kia là bị mình tự tay hút đi tinh hoa còn đau khổ cầu khẩn được ở lại bên Niên Niệm Thi "Thay phu nhân chiếu cố tiểu thư", lại chính là bản thân Lê Tú Yên.