Ba Mươi Sáu Kế Hưu Thê

Chương 33: chân tướng




Editor: Esley

Một đường xóc nảy, Lục Kiến Chu rất nhàm chán, hỏi Lục phu nhân đang ngồi trên cùng một chiếc xe ngựa, ''Nương, hài nhi nghe nói Sở Châu nằm ở gần biên giới Tương Tây, giao thông không tiện, bốn bề có rất nhiều dãy núi cao vạn trượng, ẩn nấp rất nhiều thổ phỉ đánh cướp giữa đường. Nếu gặp phải người xấu thì phải làm sao?''
Mặc dù nói mình cùng mẫu thân đều có chút võ công, nhưng dù sao đây cũng là địa bàng của người ta, nếu thật sự gặp phải mai phục, họ vẫn có thể dùng lực lượng thủ thắng.
"Người xấu?" Lục phu nhân bất vi sở động*, "Trên đời này căn bản không có sự phân chia giữa người tốt và kẻ xấu. Chỉ có những người no bụng thích đọc sách thánh hiền, học được cách tham ô nhận hối lộ nguy hại nhân gian. Còn lại đều vung đao lưu lạc giang hồ, nhưng bọn họ đều có lòng dạ từ bi biết tế thế như Phật.''
* bất vi sở động: không hề bị lay động
Xe ngựa dừng lại trước cửa phủ nha môn Sở Châu, quan và dân địa phương quả nhiên đã đứng chờ sẵn dài mười dặm phố.
"Không nghĩ tới danh hào tướng quân truyền xa như vậy. . . Nơi này xa xôi như thế mà cũng có người biết.'' Lục Kiến Chu không khỏi cảm thấy mình rất được hoan nghênh.
Lục phu nhân lại nói: "Con không cần tự cho là thông minh, những dân chúng này cũng đều là bị ép buộc."
Tri phủ khúm núm ra nghênh tiếp, Lục phu nhân vào cửa, nhân tiện nói: ''Chỗ này của ngươi, vài ngày trước có phải đã bắt được một đám hung đồ xuống núi làm loạn?''
"Khởi bẩm phu nhân, những tên nghịch tặc kia là do tướng quân đặc biệt dặn dò phải giam giữ đặc biệt, cho nên thần mới chuyển chúng từ Tri Canh huyện đến nơi này để giam giữ đặc biệt.'' Tri phủ nói, "Không biết có phải người muốn mở phiên toà tự mình thẩm vấn?''
''Bọn chúng đều là tạp mao, thẩm cũng không ra được gì, lao ngục ở đâu? Ta muốn đích thân đi xem một chút.'' Lục phu nhân nói xong, kéo Lục Kiến Chu hết nhìn đông tới nhìn tây nói, ''Có gì đáng xem, mau tới đây.''
Cái gọi là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Ngay Lục Kiến Chu cũng không nghĩ ra phương pháp mẫu thân nhà mình bảo hộ nhi tử nhà mình là cho hắn trà trộn vào một đám thổ phỉ, nhưng chẳng may chúng lại bị tóm cũng là ngoài dự liệu của Lục phu nhân.
"Ca! ! !" Những người không có phận sự lui về sau, Lục Kiến Chu nhìn thấy Lục Kiến Dực, một thân áo rơm, râu ria xồm xoàm, ở cùng một đám phạm nhân, nàng thật không dám tin vào hai mắt của mình, ''Để ca chịu khổ rồi!''
Lục Kiến Dực trông thấy Lục Kiến Chu tới, cơ hồ muốn đem những khổ sở mấy năm này hắn chịu đựng phát tiết qua hai hàng nước mắt...
Mình chỉ là đơn giản gia nhập quân ngũ thôi có được hay không!
Tốt xấu gì ta cũng chỉ muốn là một thư sinh thôi có được hay không!
Ba năm đó ta chỉ dựa vào Lục Kiến Chu, viết thơ đối câu giết thời gian một ngày bằng một năm, mới sống tốt qua từng ấy năm thôi có được hay không!
Khó khăn lắm mới nghênh đón được thắng lợi rực rỡ như ánh bình minh, Lục Kiến Chu cũng chỉ yên lòng nên mới lưu ta một mình ở lại quân doanh thôi có được hay không!
Kết quả muội muội chân trước vừa đi, đêm đó lều vải liền bốc cháy, không cần trùng hợp như vậy có được hay không!
Nhưng cũng không cần phải cứu một người số định phải chết có được hay không!
Đêm đó đột nhiên xuất hiện một nhóm người, nói là do cha mẹ nhà mình phái tới bảo vệ mình!
Sau đó văn nhân Lục Kiến Dực, liền đi theo đám thổ phỉ bọn hắn mai danh ẩn tích, trải qua một đoạn thời gian người không ra người quỷ không ra quỷ!
Tranh chữ đều bị xé rách, trại chủ nói, nam nhân nên cầm thương, mà không phải mỗi ngày phong hoa tuyết nguyệt.
Thức ăn cũng ăn bữa trước không có bữa sau, Nhị đương gia nói, tiền giành được đều mang đi cứu tế người nghèo.
Trọng yếu nhất chính là, bọn hắn không hiểu nghệ thuật a!
Nói cái gì mà không có mấy khối cơ bắp làm sao lưu lạc giang hồ,
Ai muốn cùng các ngươi lưu lạc giang hồ chứ,
Muội muội a ta rất nhớ ngươi! Ca ca muốn về nhà! ! ! !
Nghe xong Lục Kiến Dực lên án trong huyết lệ, Lục Kiến Chu ngượng ngùng đến khó chịu.
Bởi vì ca ca ở chỗ này chịu khổ, nàng thì lại ăn ngon mặc đẹp, còn để nữ nhân ca ca yêu thích bẻ cong...
"Kiến Chu, dạo này muội thế nào? Có đi tìm ta khắp nơi không? Nương, sao người lại không cho hài nhi về? Những năm gần đây hài nhi vẫn không hiểu!'' Lục Kiến Dực tựa hồ không hay biết gì, Lục phu nhân đành phải mang từng sự tình một nói cho hắn nghe.
"Cái gì? Muội thay ta cưới Niệm Thi?" Lục Kiến Dực bỏ tất cả mọi sự ngoài tai, chỉ chú ý điểm này.
Lục Kiến Chu nhìn thấy hào quang trong đáy mắt hắn, biết hắn vẫn không thể nào quên Niên Niệm Thi, không khỏi lại có một tia cảm giác tội lỗi: "Đúng vậy. . ."
''Muội quả nhiên là hảo muội muội của ta! Làm hay lắm!'' Lục Kiến Dực vui vẻ không thôi, thiếu chút nữa đã ôm nàng hôn một cái.
Lục Kiến Chu nhảy qua một bên: "Tránh xa một chút, cả người ngươi bẩn chết!"
Lục phu nhân vững chãi cửa mở ra, nhìn Lục Kiến Dực cả người bẩn thỉu, cũng lộ ra thái độ ghét bỏ: ''Ta đã kêu bọn nha sai chuẩn bị tốt nước nóng ở buồng bên cạnh, con nhanh đi tắm rồi quay lại.''
Mẹ vậy mà ngại tử xấu...
Lục Kiến Chu cảm thấy ca ca nhà mình đã đủ thất bại.
''Nương! Con tắm rửa sạch rồi! Có thể đi về chưa?'' Lục Kiến Dực cạo xong râu, liền không kịp chờ đợi muốn trở về nhà ngay. Nếu như Lục Kiến Chu nói thật, muội muội nhà mình đã thay mình thăng quan tiến chức, lại còn cưới cho mình một lão bà đẹp nhất thiên hạ, quả thực là thắng lợi lớn nhất trong nhân sinh, không quay về thì là có lỗi với chính mình đã chịu khổ trong suốt đoạn thời gian này.
Lục phu nhân xem xét hắn một phen, nói: ''Con đen đi rất nhiều.''
Làn da Lục Kiến Dực không còn mập trắng như lúc ban đầu, trái lại nước da đã chuyển sang màu đồng, ''Ngày nào cũng bắt đi phơi đồ, luyện võ, đánh cướp, chạy trốn, sao có thể không đen được, trên người của con còn có rất nhiều sẹo nữa!''
Lục Kiến Dực nói xong, thì sắn tay áo lên, để lộ mấy vết sẹo.
''Bất quá cũng không nhiều lắm, cha con còn bận chỉnh lý xự vụ trong triều, đại khái nửa tháng sau mới về, ta còn tưởng con ở đây chơi rất vui vẻ. Trái lại võ công tăng tiến không ít nhỉ?'' Lục phu nhân hỏi.
"Mặc dù chưa phải lợi hại như muội muội, nhưng cũng không đến nổi nào!'' Lục Kiến Dực tự hào nói, liền muốn khoa chân múa tay, Lục phu nhân theo hắn ra ngoài.
Lục Kiến Chu cũng muốn đi cùng, Lục phu nhân đã ngăn nàng lại, ''Kiến Chu, sau này con không cần giả trang thành ca ca con nữa.''
''Hả?'' Lần này tới không phải chỉ để gặp ca ca thôi sao? Câu nói này là có ý gì?
"Đợi cha con nửa tháng sau đến đây, con hãy khôi phục thân phận Lục Kiến Chu, gặp ông ấy một lần, sau đó theo bằng hữu của ta đi Tri Canh Cốc chờ chúng ta, sau khi xử lý xong xự vụ ở kinh thành, chúng ta liền tới tìm con.'' Lục phu nhân không do dự trả lời.
"Vậy ca ca thì sao?'' Lục Kiến Chu tựa hồ biết Lục phu nhân sẽ trả lời ra sao.
"Đương nhiên cũng phải trả lại thân phận Lục Kiến Dực cho nó, cùng chúng ta hồi kinh.'' Lục phu nhân chậm rãi nói.
Lục Kiến Chu nở một nụ cười gượng ép, đáp: ''Cũng phải...con đoạt mọi thứ của ca ca lâu như vậy, cũng đến lúc nên trả lại.''
"Cũng không thể nói như vậy, những vinh quang địa vị và thân phận hiện nay Kiến Dực có được, đều là do con sau khi giả trang thành nó mà có được, cho nên nghiêm túc mà nói, đều là nhờ con mới giành được, sau khi Kiến Dực trở về, ta sẽ nói với nó rõ ràng, để nó buông xuống những thứ thoảng qua như mây khói này, sau đó cả nhà chúng ta sẽ đoàn tụ, những thứ này chẳng qua chỉ là phù hoa thu thuỷ.'' Lục phu nhân nói xong, hơi cẩn thận quan sát biểu lộ của Lục Kiến Chu, ''Con đã giúp ca ca con giành được rất nhiều thứ mà tất cả nam nhân trong thiên hạ đều hằng mong ước, ta thay nó cám ơn con, nhưng Niên Niệm Thi là nữ tử mà ca ca con yêu thích nhất, lại bị con chiếm mất trái tim, cái này có lẽ cũng coi là mệnh. Hai đứa là thân huynh muội, cũng không phải ai nợ ai...''
''Sau này Niệm Thi sẽ ra sao...'' Lục Kiến Chu chỉ cảm thấy đầu óc mê muội, ''Nàng sẽ ở bên ca ca cả đời sao?"
Đừng như vậy mà....điều này thật sự là quá hoang đường.
"Dù sao sẽ không ở bên con, con vẫn chưa hiểu sao?'' Lục phu nhân quay đầu nhìn nàng, đáy mắt ẩn hiện nỗi đau lòng khôn siết, ''Con cũng đã biết ta vì sao phải làm như vậy? Bởi vì ta thấy con lưu luyến Niên Niệm Thi, buông tay không được, nên mới không thể không dùng hạ sách này!''
"Hài nhi lưu luyến Niệm Thi, thì có tội gì?" Lục Kiến Chu cười trong đau khổ nói, "Chúng con không phạm pháp giết người, cũng không làm phiền người khác, lại bị ngàn người chỉ trỏ, chẳng lẽ sai chỉ vì chúng con đều là nữ tử sao?''
"Tóm lại con yêu thích ai cũng được, chỉ không được thích Niên Niệm Thi! Nàng là kẻ gây họa, nàng sẽ khắc chết con!'' Lục phu nhân ôm Lục Kiến Chu vào lòng, đau xót nói, ''Đều tại ta không bảo vệ tốt con, cũng là gần đây mới biết được, bảy năm trước con đã vì Niên Niệm Thi chết qua một lần, kẻ làm cha làm mẹ, thật không muốn nhìn thấy hài tử của mình chịu khổ.''
"Chết qua một lần?" Lục Kiến Chu biết có một bí mật rốt cục cần nàng đi tìm đáp án, ''Năm hài nhi mười tuổi, chuyện từ trên cây trượt chân ngã xuống, quả nhiên không hề đơn giản như vậy?''
''Sau khi con từ Hành Cung trở về, ta luôn cảm thấy quái lạ, Niên Niệm Thi sao có thể nhanh như vậy tìm tới được nơi đó?!'' Lục phu nhân nói đến trong giọng nói có chút phẫn uất, ''Về sau ta liền lưu tâm nhãn, tìm người bí mật giám sát hai đứa, kết quả ngay đêm con hồi phủ có một lão thái bà đến ám sát con mà không thành? Về sau ta nhận được tin tức từ hạ nhân chính mắt trông thấy, tìm bà ta tính sổ, mới biết được lúc trước bà ta là thiếp thân tỳ nữ của Lê Tú Yên, mẫu thân quá cố của Niên Niệm Thi.''
"Bà ấy. . . Nói là vì Niệm Thi mới muốn giết con....nói con sẽ hại chết Niệm Thi...'' Lục Kiến Chu nhớ lại đêm đó, luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Lục phu nhân nghe nàng nhắc đến liền cả giận, "Đều là nhà bọn họ gieo gió gặt bão! Lúc trước ta cùng sư tỷ thanh mai trúc mã, quan hệ vô cùng tốt. Mẫu thân của Niên Niệm Thi, Lê Tú Yên trời sinh bản tính hay ghen, ngờ vực vô căn cứ giữa chúng ta có gì mờ ám, ta giải thích không xong, nàng ta liền bức ta uống vào Tuyệt Tưởng Thảo lấy đó chứng minh trong sạch. Cũng may lúc đó sư tỷ kịp thời đuổi tới, mới kịp thời bức ra tụ huyết trong cơ thể ta, kết quả Lê Tú Yên kia không nói hai lời, không tiếc tự vẫn làm vật tế quấy nhiễu pháp thuật của sư tỷ của ta, đã mang dược vật kia dẫn lưu dung hợp, không thể không làm chú mới có thể giải trừ. Mà cách giải trừ chỉ có thể mang hết oán niệm chuyển dời lên người thân của thế hệ sau, thuốc dẫn trên người của con hiện giờ đã bị công lực của ta pha loãng hơn phân nửa, cho nên cũng không có gì đáng lo ngại, nhưng đoạn tưởng thảo này là loại cây cỏ có hai cá thể hợp thành một, một nửa khác bị trực tiếp toàn bộ bỏ vào cơ thể Niên Niệm Thi lúc đó chỉ mới đầy tháng.''
''Đoạn tưởng thảo này bên trong rốt cuộc ẩn chúa huyền cơ gì?'' Lục Kiến Chu trước đó một mực không tin có những chuyện hoang đường như thế này trên đời, nhưng bây giờ lại không thể không tin.
''Nghe tên thôi đã biết chẳng phải thứ gì tốt lành, trước khi chết Lê Tú Yên tự mình gieo xuống quả đắng bắt nữ nhi nuốt, sau đó lại hối hận, đoạn trường thảo là kỳ độc của Tây Vực, là tai hoạ cho những người uống phải, nếu cả hai không quá mức thân thiết còn tốt, nếu thật sự có ý phải lòng nhau, thì chỉ còn một phương cách đó chính là lấy cái chết để tế mới có thể giải thoát. Ta tuyệt đối không nghĩ tới sự tình lại có thể trùng hợp đến như vậy, con thuở nhỏ ham chơi tinh nghịch, không có chuyện gì lại đi Nghiêu vương phủ tìm Niên Niệm Thi, đây hết thảy đều nằm ngoài dự liệu của ta, cho nên năm con mười tuổi, bà lão kia phát hiện con chính là nữ nhi của ta, giấu ta lừa con vì Niên Niệm Thi giải trừ tâm ma, xem như giúp Niên Niệm Thi đỡ một tai hoạ. Chỉ là không hiểu vì sao con lại không chết, rồi mất trí nhớ. Lúc đầu ta cũng không biết giải độc chi pháp lại hại con bất nghĩa, ta cùng cha con tìm con ròng rã ba ngày, cuối cùng là nhờ nghĩa nữ ta thu dưỡng, Lục Thập Thất, cứu con về. Kỳ thật lúc đó con đã gần như muốn tắt thở, chậm một chút nữa sợ đã bị sói hoang ở vùng núi lân cận phân thây. Chúng ta sợ con bị ám ảnh, liền thay đối hồi ức của con, lừa con nói với con, con bị ngã xuống từ trên cây.''
Nghe đến đó, đầu Lục Kiến Chu đã đau như muốn nứt ra, những sự tình kia quả thật đã xảy ra: "Vậy bây giờ con phải làm gì. . ."
''Thuở nhỏ có một sát thủ tùy hành bên cạnh con, tên là Lục Thập Thất, nàng mắt thấy con gặp chuyện, cũng cực nhọc cho nàng cứu con, con mới vượt qua kiếp số lần đó. Đến đúng lúc, ta sẽ triệu nàng gặp con, đến khi con biết Niên Niệm Thi kia hại con thảm tới cỡ nào, con sẽ cùng nàng ân đoạn nghĩa tuyệt, cũng sẽ không tiếp tục bị đoạn trường thảo này hành hạ.'' Lục phu nhân nói xong, lại thở dài một tiếng, ''Hai người các con, cuối cùng vẫn là nghiệt duyên...''
Lục Kiến Chu nhớ tới tấm Hồng Bào kia, sau năm mười tuổi đau đớn của Niên Niệm Thi sớm đã bị diệt trừ, thế nhưng sau khi kết hôn với nàng lại tái phát, chắn hẳn do cái gọi là đoạn trường thảo kia, chẳng lẽ chỉ khi đoạn mất tưởng niệm, mới có thể giải độc sao?
"Nàng sẽ hại chết người!"
Một thanh âm già nua khàn khàn, vang vọng trong đầu Lục Kiến Chu.
Đôi Lời: bí mật được khai phá haizzz nghiệt duyên a~~