Bà Mối Vương Phi

Chương 2




Hương khói lượn lờ, mùi vị nồng đậm làm cho người ta cảm thấy buồn ngủ, nhưng mà, nó không chỉ sẽ làm cho người ta chìm vào mộng đẹp, còn có thể gợi lên trí nhớ đã mất đi.

“Này một nét, mực khô rồi, đến, lại chấm thêm chút mực.”

“Đúng, chính là như vậy.” “Nghi ngôn uống rượu, cùng tử giai lão......” “Tốt, chậm một chút, hạ bút phải vững.” Hắn kiên nhẫn dạy nữ tử trong lòng cầm bút như thế nào, viết như thế nào, nàng đưa lưng về phía hắn, còn thật chuyên tâm học tập.

Hắn không nhìn được dung mạo của nàng, chính là dùng sức ngửi mùi hương thơm ngát tỏa ra từ người nàng.

“Đây là câu thơ đầu tiên nàng được học, là ta dạy cho nàng, nàng phải nhớ kỹ nó, nhớ rõ nó thật tốt.”

Sương mù hỗn độn cùng mùi hoa giữa không gian, hắn thâm tình thỏa mãn nói nhỏ, tình cảm nồng đậm như lửa ép tới ngực hắn đau quá, thậm chí cổ lực lượng kia từ chỗ trũng trong tim hắn muốn bắn tung tóe đi ra.

Hắn yêu đến mức tận cùng, dùng hết khí lực, muốn đối phương có cùng tình cảm với hắn.

Người kia là ai? Nàng rốt cuộc là ai? Đối với tình cảm mãnh liệt của nàng làm cho chính mình cũng cảm thấy khó tin.

Cuộc đời của Thuần Vu Thiên Hải hắn giống như vì nàng mà tồn tại. Hắn muốn nhìn thấy mặt nàng, nhất định phải thấy rõ nàng. Gắt gao nhìn chằm chằm vào bả vai của nàng, hình dáng nữ tử dần dần rõ ràng......

“Đông” loảng xoảng! Một tiếng nổ, Thuần Vu Thiên Hải theo trên ghế đứng lên, hoàn toàn từ trong mộng tỉnh táo lại, trong lòng chất đầy phiền muộn. Lư hương đốt cháy khấp huyết thảo vỡ vụn thành bốn mảnh, tro tàn màu đen rải rác trên mặt đất.

Mộng chặt đứt, tâm cũng nát.

“Vương gia!” Bức rèm che bị Liên phu nhân rất nhanh đẩy ra.

Nàng lo lắng nhìn lư hương vỡ trên mặt đất, mùi hương của khấp huyết thảo càng đặc hơn làm cho người ta hít thở không thông.

“Đừng tới đây.” Nghi vương luôn luôn ôn hòa lớn tiếng hạ lệnh. Khấp huyết thảo có độc, hắn không muốn liên lụy Liên di.

Liên phu nhân không dám gần chút nữa, khom người thối lui đến phía sau rèm.

Không gian u ám, thân thể hắn cứng nhắc, cắn chặt răng, tâm tình vừa đến đã tan vỡ mất, khuôn mặt tuấn nhã nhiễm một mảnh hắc khí.

Tí tách! Một giọt máu từ trên khóe miệng rơi xuống áo bào.

Thầy thuốc Ba Tư vẫn không đồng ý hắn thường xuyên sử dụng loại thảo dược có chứa độc tính này. Trên sách thuốc đã ghi lại, khấp huyết thảo độc tính rất mạnh, một gốc cây có thể độc chết một con hổ. Độc tính như thế thật đáng sợ, nhưng lại có thể làm cho người khác lấy lại trí nhớ đã mất. Trí nhớ bị trống rỗng đã tra tấn hơn ba năm nay, hắn quyết định bí quá hoá liều, dùng khấp huyết thảo để tìm ra đáp án.

Hắn là biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn hướng lên núi mà đi, trước mắt hắn không dám nghĩ tới khi độc phát thì sẽ như nào, không dám nghĩ tới. Nếu sau khi nhớ được người kia, hắn lại bị mất mạng thì làm sao bây giờ? Đối mặt với vấn đề nan giải về sinh mệnh, hắn không còn cách nào đành lựa chọn khấp huyết thảo.

Nếu như đã dùng đủ loại mà chỉ là do hắn tưởng tượng, hắn sẽ bỏ qua, không muốn rơi vào khoảng không mịt mù đó nữa.

Nhiều lần sử dụng khấp huyết thảo, kết quả đều chứng minh là hắn đã quên một người không nên quên, bản năng và hành động này đều là bởi vì người kia.

Hắn càng ngày càng khẳng định, có người đã đem nàng ra khỏi trí nhớ của hắn, nhưng là nàng đã từng lưu lại dấu vết quá nặng ở trong cuộc sống của hắn, thế cho nên hắn không thể giải thoát được.

Đợi cho hô hấp của hắn không dồn dập nữa, Liên phu nhân canh giữ ở bên ngoài nhẹ giọng nói: “Vương gia, khấp huyết thảo độc tính rất mạnh, thỉnh Vương gia cân nhắc a! Ngươi bảo nô tỳ phải ăn nói như thế nào với lão Vương phi.”

Đối với lời khuyên giải của nàng hắn mặc kệ, Thuần Vu Thiên Hải nhắm mắt lại nhớ lại hình dáng không rõ lắm trong mộng.

“Vương gia, Cao công công trong cung vừa mới đi tới.” Đông Lam ở phía sau bên ngoài bức rèm cũng xuất hiện.

“Uh.” Hắn đáp nhẹ một tiếng, tỏ vẻ đã biết.

“Cao công công mang đến một vò rượu Hoa Điêu, rượu này là Hoàng Thượng bảo Tử Phương quận chúa lấy riêng ra đưa cho Vương gia. Hoàng Thượng nói, hi vọng Vương gia có thể hưởng một chút không khí vui mừng của Tử Phương quận chúa, sớm ngày cưới vợ.”

Thuần Vu Thiên Hải cùng Tử Phương quận chúa chưa từng gặp mặt, càng không có giao tình, lần này được vò rượu này, toàn bộ là ý kiến của đương kim Thánh Thượng. Mấy hôm trước Hoàng Thượng truyền chỉ cho Quận Vương phủ, muốn Tử Phương quận chúa phải chuyển tặng Nghi vương một vật may mắn nhất, Tử Phương quận chúa nhận được chỉ thị của hoàng thượng, sau khi cẩn thận cân nhắc, quyết định đem vò rượu này đưa tới. Thứ nhất là vì trên vò rượu này có thơ cổ, ý nghĩa ví von rất tốt, thứ hai là vì vò rượu này có hai vò, chính bọn họ lưu trữ một vò, gửi đi một vò, cũng không uổng một phen tâm ý của bạn tốt.

Vải lụa đỏ tươi dính chút bùn được quấn quanh vò rượu đưa đến bên trong phòng

Mắt Thuần Vu Thiên Hải ngắm vò rượu kia, nghĩ đến muốn đưa cho người khác cầm đi, bất ngờ nhìn đến chữ nhỏ màu đỏ thẫm trên bình rượu.

Thoáng chốc, có một cảm giác tương đương quen thuộc nảy lên trong lòng!

“Nghi ngôn uống rượu...... Cùng tử giai lão......” Trong lòng hắn không hiểu sao lại có một hồi đau nhức.

“Vương gia!” Nhìn thấy thân ảnh bên trong rèm lay động, Liên phu nhân cùng Đông Lam không khỏi kinh hãi.

Chữ viết cùng thơ làm hắn xúc động.

“Đông lam, thỉnh Tử Phương quận chúa cùng Kì phu quân đến Hưng Khánh cung.”

“Bẩm Vương gia, sáng nay quận chúa đã cùng Thượng Thư đại nhân đi trước đến thái ấp của Quận Vương thăm viếng.”

Thuần Vu Thiên Hải dừng một chút nói: “Đành phải như vậy. Đem toàn bộ giấy hôn thú, hạ nhân, bà mối mà qua tay Tử phương quận chúa tìm hết đến đây.”

“Dạ, Đông Lam đi làm cái này.”

Hắn có một loại dự cảm mãnh liệt, hắn vẫn muốn biết đáp án nói không chừng sẽ xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng.

Bên trong Hưng Khánh cung, hàng ngàn con rồng trong hồ, chớp mắt hiện ra dưới ánh bình minh. Một nhà lầu như một đài hoa được các loại hoa vây quanh, giống như chốn bồng lai tiên cảnh. Phía trước sảnh lớn, các loại hoa như Mẫu Đơn thược dược, mở ra tranh nhau khoe sắc.

“Thỉnh các vị đến nơi này thì dừng lại, chờ Bách Hoa lâu bên kia có tin tức, liền mang mọi người đi qua.” Một nữ tử trung niên, vừa ngăn đám người dừng ở phía trước, vừa nghiêm túc lại không khỏi khách khí nói.

Một đội ngũ gần trăm người ngừng lại. Bọn họ bên trong có bà mối, có thợ thủ công kết hoa, có lão bản cửa hàng bán vải, có quản gia của Quận Vương phủ. Ở cuối cùng của đám người, là người của cửa hàng mai mối ở Xương Nhạc phường.

“Lão bản? Ngươi không thoải mái sao? Sắc mặt lại tái nhợt.”

“Lão bản, chúng ta giúp đỡ ngươi đi.” Mọi người trong ở cửa hàng của Xương Nhạc phường lo lắng vây quanh bên người Cô Sương.

“Cái gì mà sắc mặt tái nhợt, hôm qua hương phấn điếm tặng ta thiệt nhiều son phấn thượng đẳng, hôm nay ta toàn bộ đều dùng hết, ha ha.” Cô Sương cười gượng hai tiếng, trên mặt phấn bay xuống giống như tuyết rơi. Không khỏi thanh minh khi được đưa tới Hưng Khánh cung, làm nàng không nhịn được cảnh giác nổi lên. Tuy nói nàng hàng năm giúp Phong Trường Lan làm việc, lại cùng các bà mối cho quan cạnh tranh nhau mạnh mẽ, nhưng nàng rất ít khi tiếp cận với Hưng Khánh cung cùng khu vực ở Hoàng thành.

Bọn tiểu nhị đều che mũi sờ sờ, Dư bá di chuyển chầm chậm, trên tay áo của cấm vệ quân dính một chút phấn trắng trên đấy.

“Lão bản, đừng náo loạn.” Hôm nay lão bản thật là kỳ quái, tuyệt đối không giỏi giang như ngày thường.

“Đừng ầm ỹ, các ngươi đều chắn phía trước đi.” Cô Sương lại lui đến phía cuối đội ngũ, để tùy thời cơ tính toán đào tẩu.

Hưng Khánh cung, nàng không nên tới nơi này. Dĩ vãng về phu quân thường cùng nàng nói về nơi này, nói khi hắn còn nhỏ thường làm bạn với Lâm Tri Vương cũng chính là đương kim Thánh Thượng bây giờ, ở đây ngắm cảnh đọc sách.

Nơi đây là chỗ ở của Thánh Thượng khi chưa đăng cơ, Nghi vương ở trong kinh thành không có phủ đệ, vào kinh đều được Thánh Thượng an bài ở tạm trong này. Nghĩ tới điều này, có thể thấy Hoàng Thượng coi trọng vị biểu đệ này bao nhiêu.

Nàng còn nhớ rõ, chính mình từng ầm ỹ muốn hắn mang nàng đến Hưng Khánh cung du ngoạn......

Quá khứ đã từng đi qua nhưng lại vô cùng xa xôi.

Nàng đi tới Hưng Khánh cung, nhưng chỉ có một mình mà không có hắn.

“Vương...... Đã trở lại.” Một thanh âm thầm thì từ trong đám người truyền đến.

“Thật sự?”

“Ngươi không có nghe nói? Ngươi tuy là bà mối cho các quan mà, tin tức cũng không nhanh nhạy gì cả.”

“Trấn thủ Tây Bắc...... cái này cũng biết chút......”

“Cái gì? Còn chưa có lấy Vương phi!”

“Trong cung mọi người đều nói, Thánh Thượng triệu Nghi vương trở về, hình như là muốn tứ hôn.”

“Ha ha! Cái này chúng ta lại có thể có việc .” Nhóm quan môi* đều vui cười nói thành một đoàn.

* quan môi : là người làm mối cho các quan trong triều.

Sau một lúc lâu, tỳ nữ trung niên lại lên tiếng, “Vị phụ nhân cuối cùng kia, ngươi muốn đi đâu?” Nàng xem ra có người muốn chuồn êm.

“Ta...... Ta quá mót, ta muốn đi nhà xí.” Cô Sương kêu to lên giả vờ ôm bụng, ở tại chỗ đảo qua đảo lại. Nàng phải đào tẩu, càng nhanh càng tốt, tình huống thực sự không ổn. Người kia đã trở lại, hắn đã trở lại.

Nàng cả người thiếu chút nữa kêu to lên, thân thể mềm mại không khỏi run run, sợ hãi kiềm chế không được.

“Nàng sao cũng đên đây?” Nhóm quan môi nhìn đến nàng bằng ánh mắt giết người. Cô Sương cũng không muốn tìm phiền phức ở chỗ các nàng, một tháng trước, Tôn gia cùng công bộ Thượng Thư Lý đại nhân nói chuyện cưới xin chính là nàng đã quyết định phá rối.

“Thực không hay ho.”

“Vòng qua ven hồ này, hướng phía nam đi nửa dặm đó là nhà xí của hạ nhân thường dùng.”

“Trong cung thực sự không có thoải mái, hại dân phụ nước tiểu đã thấm ra cả quần làm sao bây giờ.” Nàng thô tục nói nhỏ trước khi chạy trốn khỏi đám người, hướng nam mà đi.

Đoán mình đã rời xa tầm mắt của mọi người, nàng mới đứng thẳng dậy, so với vừa rồi chạy trốn còn nhanh hơn. Nàng đột ngột chạy vọt về phía hồ chỗ sâu trong rừng cây, làm cho cây cối che dấu đi hành tung của nàng.

Rời đi khỏi nơi này, nhất định phải rời đi khỏi nơi này. Nàng không một tiếng động mà rống to với chính mình. Rời đi khỏi Hưng Khánh cung, thẳng đến cửa thành, nàng muốn chạy trốn ra khỏi Trường An. Người kia đã trở lại! Hắn cùng với nàng gần trong gang tấc, nàng đã thề độc không hề gặp lại a!

Một khắc cũng không thể dừng lại, nàng quyết tâm không thể lại đứng ở trước mặt hắn, tuyệt đối không thể.

Trong trí nhớ đã từng có âm thanh nói cho nàng biết, tường vây phía tây của Hưng Khánh cung có lỗ chó, đó là khi hắn còn nhỏ thường chui qua lối đấy chốn ra ngoài cung, nếu nàng vận khí tốt, nhất định có thể tìm được cái lỗ chó kia.

Kéo váy hăng hái chạy trốn, căn bản không nhìn thấy phía cuối rừng cây có người đang đi, Một tiếng trống vang lên, nàng va vào một thân thể khác.

Sau khi nàng ngã xuống, một đám người chung quanh liền gầm lên, “Người nào?”

Thân hình mảnh mai của nàng đột nhiên bị một cánh tay dài ôm lấy, tránh cho số phận của nàng bị ngã chổng vó.

Khi vững vàng rơi xuống đất, mặt nàng vùi kín ở trong lồng ngực cứng rắn, ánh mắt của nàng nhìn ở chỗ mép tóc của đối phương, thấy một cái sẹo dài chừng ba tấc.

Sẹo này nhìn thực quen mắt, đây là kiệt tác của nàng. Nàng biết hắn là ai, quá khéo, khéo đến nỗi làm cho nàng tan nát cõi lòng. Nàng nhắm hai mắt lại.

“Đều lui ra.” Thuần Vu Thiên Hải sau khi quát hộ vệ lui xuống hỏi: “Ngươi là ai?” Hắn nheo mắt lại, đối với khuôn mặt trắng bệch của nàng, nhăn mày lại, không thể nhận thức được cách trang điểm của nàng, sau khi giúp hai chân nàng đặt xuống đất, hắn buông tay ra, lui ra phía sau từng bước.

Làm một phụ nhân bình thường thật tốt. Nàng vấn cao búi tóc lên, muốn chứng minh nàng là người đã có chồng, lại vẫn không biết làm như thế nào cho bớt lúng túng.

Trong đầu một mảnh hỗn loạn, Cô Sương cố gắng tính toán thích ứng với trường hợp ngoài ý muốn này. Vốn nàng nghĩ đến cả đời này cũng không có cơ hội gặp lại người này cũng như xuất hiện trước mặt hắn, ai ngờ….

Trang điểm dày đặc không làm cho người ta có thể nhìn ra khuôn mặt của nàng. Nhưng mà, cẩn thận đánh giá búi tóc đằng sau gáy của nàng, tóc mai đen sẫm, dài nhỏ mềm mại trên gáy, còn có dáng người lả lướt, trong lòng của Thuần Vu Thiên Hải đột nhiên toát ra một cái ý tưởng vớ vẩn. Nàng giống như những chữ viết kia! Giống những chữ viết trên vò rượu kia.

Trông vừa xa lạ lại vô cùng quen thuộc, hắn chưa bao giờ gặp qua nàng, nhưng cảm giác như đã từng quen biết, lại rõ ràng mãnh liệt như thế. Bàn tay to nắm lấy cổ tay bé nhỏ của nàng, hình như cũng từng tồn tại cảm giác được lưu lại trên bàn tay ngọc của nàng như vậy.

“Người đâu, có người chạy, mau đuổi theo.” Cách đó không xa có một đội người ngựa bước chân hỗn độn chạy tới gần.

“Đúng đúng, người chạy mất chính là nàng ta, ta nhận ra được, đánh phấn so với tường còn dày hơn.” Tỳ nữ trung niên thở hồng hộc dẫn thị vệ chạy tới, khi nhìn thấy Cô Sương thì đưa ngón tay ra chỉ.

Cô Sương ngước lên trở mặt xem thường. Cái gì đánh phấn so với tường còn dày hơn? Nàng chẳng qua là bôi phấn hơi nhiều một chút thì không được sao.

“A! Vương gia. Nô tài không biết ngài ở đây, thỉnh Vương gia thứ tội.” những người đuổi theo đều đồng thời ngồi xuống.

Cổ tay bị gắt gao nắm chặt, Cô Sương cũng muốn quỳ xuống theo, che dấu dáng người của chính mình, nhưng cũng không đạt được. Nàng đành phải gục đầu xuống, chậm rãi di chuyển nhẹ bước chân, cùng Thuần Vu Thiên Hải kéo ra khoảng cách.

Nam nhân với phong thái cao ngất, nghiêng vai đưa mắt tới đánh giá nàng. Áo khoác cùng áo lót màu sắc đỏ tươi giống nhau chỉnh tề ngay ngắn trước ngực là một ngọc thể có đủ phóng khoáng cùng mỏng manh.

Loại bỏ quần áo toàn thân đi, nàng hẳn là có một thân thể rất đẹp. Dục vọng cuối cùng lại bị kích thích.

“Bẩm Vương gia, những người liên quan đến hôn sự của Tử Phương quận chúa đều đã tụ tập ở Đại Đồng điện, thỉnh Vương gia định đoạt.” Nhớ rõ chính sự, tỳ nữ trung niên cất cao giọng nói.

“Nếu đã đến đây, bổn vương phải đi nhìn xem.” Hắn điều chỉnh tâm tình, bình tĩnh mở miệng.

Thuần Vu Thiên Hải sải bước đi trước đến Đại Đồng điện.

Cô Sương nghĩ đến bản thân sẽ được buông ra, nên không hề di chuyển, kết quả lại bị ép buộc kéo đi phía trước. Đi trên đường, hắn lạnh như băng bàn tay nắm chặt lấy cổ tay ngọc của nàng, lực đạo cũng mềm nhẹ đi nhiều.

Nàng không rõ, hắn vì sao lại dắt nàng đi mà không tha cho nàng. Ở trong mắt của hắn, nàng chỉ là một thiếu phụ vốn không quen biết, thế mà cứ nắm tay nàng như vậy, cũng không có một chút đạo lý nào, thậm chí không hợp với quy củ. Mới vừa rồi, ánh mắt xa xăm của hắn lại nhìn nàng làm cho nàng cảm thấy muốn rơi lệ, có thể thấy được trong trí nhớ của hắn không có sự tồn tại của nàng.

Nhiều năm như vậy không thấy, lại gặp mặt, thương tâm chỉ có nàng. Mà hắn, còn thay đổi những cái gì? Nàng rất muốn biết. Còn có vì sao hắn còn chưa cưới vợ? Vì sao còn không có con nối dòng? Nhiều năm sống ở trấn Tây Bắc hắn đã nếm bao nhiêu đau khổ rồi?

Trong lúc nghĩ đến tâm sự trong lòng, bọn họ rất nhanh đã đi vào Đại Đồng Điện.

Thuần Vu Thiên Hải xuất hiện ở trước mặt mọi người, làm cho tất cả mọi người ở trong đại điện không khỏi ngừng thở.

Bọn họ chưa bao giờ gặp qua nam tử nào xuất sắc như thế.

Nghi vương mặc quần áo thường ngày, dáng người cao ngất, ngũ quan thâm thúy, đôi mắt kia giống như ánh mắt của thần linh trên bầu trời, trong sáng lại tràn ngập thương xót, dưới ánh mặt trời, con ngươi màu đen lại nhợt nhạt giống như biến thành màu nâu. Sống mũi cao gầy, thanh tú. Khuôn mặt trầm tĩnh của hắn giống như nước mùa xuân, làm cho người ta không chú ý liền say mê trong đó.

Hắn là nam tử mâu thuẫn như thế, phong nhã cũng có ôn nhu cũng có, khôn khéo cùng uy nghiêm cũng có. Bất luận là nam hay nữ, chỉ một cái nhăn mặt nhíu mày của hắn đều bị làm cho thần hồn điên đảo.

Mọi người bị phong thái của hắn làm cho điên đảo, chỉ có Cô Sương cúi đầu.

Nàng là đang lảng tránh hắn. Thuần Vu Thiên Hải đem toàn bộ phản ứng của nàng cho vào trong mắt.

Lông mi dài cúi xuống, sau một lúc lâu, hắn mới trầm ổn nói: “Hôm nay thỉnh các vị đến đây, chỉ có một chuyện cần thỉnh giáo.” Hắn nở nụ cười, như gió xuân tươi cười nhập vào trong lòng người, “Ai có thể nói cho ta biết, vò rượu này xuất từ nơi nào?”

Rượu? Cô Sương ngẩng đầu, nhìn khắp bốn phía. Cự ly giữa bọn họ là ba bước, một người đang ôm bình rượu Hoa Điêu mà nàng đưa cho Tử Phương.

Một chút lãnh ý ở trong lòng nàng tích tụ. Nàng đã cố gắng rất nhiều để cắt đứt với hắn, ông trời vì sao lại muốn vui đùa cùng nàng như vậy? Nàng đã phải đưa ra lời thề độc, cả đời không thấy hắn, bao nhiêu thứ, nàng cố nén không dám tưởng niệm, bao nhiêu thứ nàng tự cắn ngón tay của mình, kiềm nén xúc động muốn chạy đến với hắn, cuối cùng vẫn là...... Trốn không được, có lẽ ông trời muốn trêu cợt.

Nàng ở Trường An, được bao phủ trong biển người mờ mịt, hắn ở Tây Bắc, cùng người Thổ Phiên cố sức chu toàn, vốn không nên gặp lại ......

“Là nàng!”

Nàng nhìn thấy hạ nhân ở Quận Vương phủ còn có quan môi đều đưa tay chỉ hướng nàng. “Vương gia, vò rượu này là của bà mối Cô Sương đưa cho quận chúa.”

Lực đạo ở cổ tay của nàng lại buộc chặt thêm chút nữa.

Ngay trong nháy mắt, nàng thay đổi vẻ mặt, “Ôi! Chỉ là một vò rượu, mà các người còn nhớ rõ, Cô Sương thực ngượng ngùng.” Nàng ân cần cười. Vẻ tươi cười kia giống như đại bộ phận các bà mối trong thiên hạ khi thấy tiền thì sáng mắt lên.

Thuần Vu Thiên Hải ngắm nàng liếc mắt một cái, chỉ thấy bột phấn đổ rào rào từ trên mặt hắn bay xuống.

“Khụ khụ! Người tốt.”

“Ắt xì.”

Những người xung quanh chịu không nổi mùi hương phấn này, đều luôn miệng oán hận. Liên phu nhân cũng vừa tới Đại Đồng Điện cũng bị choáng váng.

“Ôi, không thể trách người ta được, bột nước này là ở cửa hàng của Vương lão bản.” Nàng còn ngại chưa đủ loạn, lại còn lôi chiếc quạt ở trong thắt lưng cầm lên phẩy.

“Khụ khụ.” Thanh thanh yết hầu, Thuần Vu Thiên Hải từ đầu đến cuối giống như thần linh tôn quý nói: “Liên di, mang mọi người đi xuống lĩnh tiền thưởng, rồi đưa bọn họ ra cung.”

“Tuân mệnh.”

Đám người đi theo Liên phu nhân ra bên ngoài.

“Lão bản, chúng ta đi lĩnh tiền thưởng trước nhé, chờ ngươi trở về rồi uống rượu.” Mọi người ở cửa hàng Xương Nhạc phường nghĩ rằng vị quý nhân này là đến tìm Cô Sương, vì là chuyện của Tử Phương quận chúa, nên cũng sẽ không lo lắng nhiều lắm, nên thoải mái mà vứt nàng ở đấy.

“Có thưởng bạc sao? Vương gia, dân phụ...... Dân phụ cũng muốn lĩnh bạc.” Đôi mắt nhìn thấy mọi người đi ra ngoài, nàng không vui lắc lắc tay mềm, nhắc nhở Thuần Vu Thiên Hải thả người.

“Chúng ta có phải đã từng gặp qua nơi nào hay không?” Trong lời nói của hắn hàm chứa thâm ý gì đó.

“Ôi, Vương gia, đừng lấy dân phụ ra nói giỡn được không. Ta chỉ là một bà mối, Tần đại ca ở Xương Nhạc phường, cưới vợ không đến nơi đến chốn, ta thấy hắn cũng giống như ngươi vậy, đi theo các cô nương để bắt chuyện!” Nàng dùng quạt lông che mặt, cười đến mức có một chút vô lễ.

Cây quạt chắn ở mặt bị người mạnh mẽ lấy ra, nàng hét lên chói tay ôm khư khư cái quạt ngăn hai ngón tay giống như kiềm dừng lại.

Khuôn mặt ôn nhu phong nhã kia chuyển qua đến trước mặt của nàng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, hơi thở uớt át của hắn đảo qua khuôn mặt đang hoá trang dày đặc của nàng. Mày của hắn, mắt của hắn, miệng của hắn, mũi của hắn, toàn bộ đều ở trong mắt của nàng, bọn họ cũng đã từng thân cận như vậy.

Từng trận khoan như đang đâm vào trong ngực làm đau đớn. Gặp hay không gặp đều giống như tra tấn! Sớm biết có ngày hôm nay, thì khi đó sẽ không nên......

Nhờ lớp hoá trang dày khá tốt, nên đau thương của nàng được thoải mái lướt qua.

Sau khi ung dung một lúc, Thuần Vu Thiên Hải buông lỏng tay ra, để cho nàng tự do. Trên khuôn mặt kia chỉ có thấy giật mình cùng cứng ngắc. phủi xuống ít bột phấn trên tay, hắn giống như vô tình triển khai tầm mắt.

Trực giác của hắn sai lầm rồi sao? Hắn cùng với nàng từ trước đến nay không có nhận thức, nhưng lại cảm giác được nàng đang giấu diếm một việc nào đó. Nàng vụng trộm lẻn vào rừng rậm là muốn làm cái gì? Nàng làm cho hắn không khỏi tập trung suy nghĩ càng nhiều.

“Vương gia? Dân phụ có thể đi rồi sao?” Một câu này, nàng nói có chút cợt nhả, nhưng không ai biết rằng, tay nàng giấu trong tay áo đã nắm thành quyền, móng tay đã bấm sâu vào trong lòng bàn tay.

“Ngươi là Cô Sương?” Hắn lại đối mặt với nàng hỏi.

“Dân phụ đúng là Cô Sương.” Nàng liên tục gật đầu, vành mắt lại có một tầng hơi nước giống như trong suốt.

“Ngươi có thể nói cho bổn vương biết, vò rượu này là......” Khi hắn hỏi câu này, thì hơi nước kia dĩ nhiên đã biến mất.

“Vương gia, người thích uống Hoa Điêu sao? Rượu này a, là do Triệu đại gia ở Tây thành ủ, một năm cũng chỉ làm có vài hũ, ta xem hương rượu này rất tinh khiết, nên đưa cho Tử Phương quận chúa nếm thử. Vương gia nếu là thích, ta......” Nàng hoá trang sắp không nổi nữa, mà bình thường hèn mọn cùng láu cá là thứ nàng ngụy trang tốt nhất. Nhưng đứng trước mặt người mình yêu nhất, lại phải giả bộ thành bộ dáng xấu nhất, khắp thiên hạ không có chuyện gì so với chuyện này thống khổ hơn.

Nàng muốn gặp hắn, muốn cùng hắn nhận thức, cùng cầm tay hắn sống đến già, khát vọng điên cuồng này dội vào trong óc của nàng, nàng phải cắn răng nhẫn nhịn xuống dưới, giả dạng thành một bà mối thô bỉ đến gây chuyện làm cho hắn chán ghét, để sớm được thoát thân.

“Người đâu, đi đến Tây thành kêu Triệu đại gia gì đó đến đây.” Đang nói chuyện, thì Ích Thọ dẫn người ra Đại điện.

“Đúng đúng đúng, Vương gia trực tiếp tìm Triệu đại gia là được rồi, chuyện kia cũng không cần dân phụ nữa, dân phụ cũng đi lĩnh bạc.”

“Đã đến Hưng Khánh cung, cũng để cho bổn vương làm tròn trách nhiệm của chủ nhà, ngồi xuống uống chén trà đi.” Nàng càng sốt ruột, hắn càng khí định thần nhàn.

“Vương gia, dân phụ đang rất vội a, dân phụ có một nhà hỉ phô* cần phải để ý, trong hỉ phô cao thấp hơn mười cái tàu há mồm chờ ta, Vương gia.” Nàng mặt mũi nhăn lại, vẻ mặt hồ đồ cười ha ha.

* Nhà hỉ phô là cửa hàng môi giới đồ cưới hỏi

“Liên di, lấy trong phòng thu chi một ngàn lượng bạc đưa cho Cô Sương.” Liên di đã quay lại vừa mới bước vào cửa, lại bị sai đi phòng thu chi.

“Một...... Ngàn...... lượng.” Cô Sương bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, ôm lấy giày da của Thuần Vu Thiên Hải, thanh âm kích động nói: “Vương gia, đại ân đại đức của người, dân phụ có làm trâu làm ngựa lại làm mèo làm cá cho người mới có thể báo đáp a, Vương gia ngươi thật sự là hào phóng nha.” Nàng cố gắng dồn sức vào đôi chân để nói chuyện, hương phấn trên mặt đều cọ vào góc áo ngoài của hắn. Trong chớp mắt quỳ xuống kia, thì lòng của nàng cũng nát theo.

Thuần Vu Thiên Hải thái dương ẩn ẩn đau. Nàng rốt cuộc giả trang làm cái gì? Càng giấu càng lộ.

“Vương gia, ngươi để cho dân phụ trở về, để ta gọi mười mấy người làm thuê ở hỉ phô tất cả đều tiến vào được không?”

“Làm cái gì?”

“Người lại thưởng bọn họ mỗi người một ngàn lượng, thế này mới biểu hiện được chủ nhà là ta đây có tình có nghĩa!”

Hắn cổ quái nhìn chằm chằm nàng.

“Bẩm báo Vương gia, Ích Thọ đại nhân kêu tiểu nhân trở về truyền lại rằng, Triệu đại gia một tháng trước đã rời đi Trường An trở về quê dưỡng lão.” Người vừa được phái đi đã hoả tốc trở về bẩm báo.

Một tháng trước đã rời kinh? Ánh mắt của Thuần Vu Thiên Hải nhìn chữ viết màu đỏ trên vò rượu, màu sắc vẫn còn như mới.

“Ai nha! Triệu đại gia đã rời khỏi kinh thành, về sau ta thay người thu xếp hôn sự, nên tìm ai để đặt rượu đây? Triệu đại gia này rất......” Nàng đã sớm biết Triệu đại gia đã dừng việc làm ăn, rời xa Trường An.

“Ngươi lại đây.” Hắn muốn nàng tới gần vò rượu.

“Vương gia kêu dân phụ chuyện gì?” Nàng cười làm lành đi đến gần, không ngờ, lại bị hơi thở thơm tho sạch sẽ trên người hắn làm cho đỏ hốc mắt.

“Nhìn kỹ vò rượu này xem. Chữ viết trên mặt, là bút tích của ai?”

“Chữ? Làm sao lại có chữ viết?”

“Mặt trên này có viết một câu thơ cổ.” Nàng muốn giả vờ, hắn liền theo nàng đến cùng.

“Nga, nguyên lai là thơ cổ, dân phụ không biết chữ, còn tưởng rằng là hoa văn của Triệu đại gia vẽ đâu.”

Không hề đề cập đến câu hỏi nữa, Thuần Vu Thiên Hải xoay người lại, đánh giá nàng, ánh mắt thâm thúy như đang suy nghĩ muôn vàn.

Lúc này, Liên phu nhân đã cầm ngân phiếu đã đi tới Đại Đồng điện.

“Người đâu, dẫn đường, trở về Hưng khánh cung.” Thở hắt ra thật sâu, hắn hơi nâng nửa con ngươi lên, lười biếng cất bước.

“Bái tiễn Vương gia.” Cô Sương không thay đổi láu cá cúi chào, trong lòng âm thầm tính toán, chờ hắn đi xa, nàng cũng nên chuồn đi. Nguyên lai ngày đó Phong Trường Lan nhắc nhở nàng chính là chuyện này, nàng thật sự hối hận không ngừng, sớm biết rằng như thế sẽ không lanh mồm lanh miệng.

“Đúng rồi, đã quên nói cho ngươi biết một việc.” Vẻ điềm đạm trên mặt nhìn thế nào cũng thấy có ý tứ gì đó, “Trước khi tìm được Triệu đại gia, ngươi phải ở tại chỗ này.”

Khóe miệng Cô Sươngrun run lên.

“Vương gia thật là yêu mến dân phụ a!” Nàng sắp khóc, “Vương gia, ngươi cho dân phụ bạc, lại lưu dân phụ ở tại đây chốn tiên cảnh của nhân gian để làm khách, dân phụ thật sự là rất vui mừng, không có cách nào báo đáp a. Nghe nói Vương gia chưa cưới vợ, không bằng, dân phụ làm mai mối cho người đi, bao ngươi ba tháng lương…. Không đúng, kết hôn với một mỹ nữ xinh đẹp đi.” Nàng xé cổ họng hướng dáng người đang đi xa hô.

Người đang đi phía trước chợt dừng lại một chút, rồi lại bước thành những bước chân lớn.

“Làm càn! Nơi này là Hưng Khánh cung, không phải nơi phố phường, mời ngươi tXọng.” Liên phu nhân nghiêm khắc răn dạy. Nàng đã sớm nhìn thấy, chỉ muốn nữ tử thô bỉ này rời đi.

“Liên......” Một câu trên môi nàng, Cô Sương khó có thể dằn nổi từ dáng vẻ kiêu ngạo trở thành gầy yếu nhỏ bé. Nàng cắn nhanh môi dưới, ủy khuất lui xuống. Liên di còn nhớ rõ nàng sao? Nàng đã từng coi người như là mẫu thân a, dạy cho nàng nữ công gia chánh, nước trà phải ngâm như thế nào, nhận biết con người như thế nào, là nữ nhân may quần áo đầu tiên cho nàng, lúc này cũng hoàn toàn không nhớ rõ nàng. Lúc trước nàng lựa chọn phương thức quật cường để đi con đường này, nên hiểu được, tất cả những người mà nàng coi trọng nhất định sẽ cùng nàng trở thành người xa lạ.

Hiểu được như thế lại là một chuyện, nhưng khi tự minh đối mặt chua xót trong đó, nàng vẫn như cũ, không thể không thừa nhận.

“Ngươi muốn ở lại Hưng Khánh cung, phải ngoan ngoãn nghe lời, trước mặt Vương gia không thể trả lời như thế, hiểu chưa?”

Trước đây nhiều năm, Liên di đối với nàng vô cùng ôn nhu, thương tiếc những chuyện trước kia mà nàng gặp phải, nay......

Nhiều năm đau khổ, nàng đã học được không cho lệ đi ra, nhịn nó xuống, nàng đã học được không hề suy nghĩ, không quay đầu lại xem, chỉ hướng lên phía trước.

“Dân phụ, hiểu được......”

Bỗng nhiên, nàng cảm thấy có người đang nhìn nàng, vội vàng ngửa đầu lên tìm kiếm chung quanh, cùng lúc chống lại một đôi mắt thâm thúy.

Hắn phát hiện ra sao? Phát hiện ra ánh mắt mất mát không che dấu của nàng?

Một lát sau, khi Thuần Vu Thiên Hải lại xoay người đi xa, rốt cuộc cũng không thể bình tĩnh trở lại.

Ngày trước chưa gặp mặt Cô sương, mỗi ngày hắn đều so đo với trí nhớ trống rỗng, mà từ khi nàng xuất hiện, tâm tình của hắn vội vàng xao động cùng bất an lại dịu đi xuống dưới.

Loại biến hóa này, có lẽ là bởi vì dáng vẻ ngụy trang cùng nói dối của nàng, có lẽ là bởi vì những lời răn dạy của Liên di, nàng cảm thấy uỷ khuất, cũng có lẽ là bởi vì một loại lực lượng thần bí. Không thể phủ nhận, khi hắn nắm lấy tay phải của nàng, cảm xúc của hắn giống như bị tra tấn, giống như trước đây hắn cũng từng làm như vậy.

Tiếp cận nàng, là ý tưởng duy nhất của hắn bây giờ. Hắn muốn xem dung nhan đằng sau lớp phấn dày kia, hắn muốn hỏi nàng rốt cuộc cất giấu bí mật kiểu gì trong đấy. Vẫn còn gì đó mà có lẽ hắn muốn thu hoạch càng nhiều.

Duỗi nửa cánh tay ra, tâm tư của hắn hoàn toàn đều xoay chuyển chung quanh Cô Sương.

“Vương gia.” Đông Lam thận trọng khom người thở dài.

“Trung Thư Lệnh Doãn Hiển đến đây?”

“Uh! Hôm nay buổi trưa đã tới rồi.”

“Để cho hắn đợi hai canh giờ, bổn vương muốn nhìn thấy hắn rời đi.” Vị Trung Thư Lệnh này ở kinh thành thế lực gây dựng rất bành trướng, chủ yếu là các quan văn võ từ nhị phẩm trở xuống, có tam thành ở trên đều là môn đệ của hắn. Thánh Thượng triệu hắn vào kinh, đó là muốn hắn trở về kiềm chế Doãn Hiển. Nếu không có biện pháp hành động, chỉ qua một thời gian nữa, quyền lực của Hoàng Thượng cũng sắp bị mất.

“Tuân mệnh.” Đông Lam cùng hộ vệ đồng thời nói ra, để cho hắn đi trước.

“Các ngươi đi trước đi! Bổn vương vòng tới hậu đường.” Hắn muốn nhìn xem, Doãn lão tặc ngồi đợi sau hai canh giờ, sẽ có phản ứng như thế nào.

Đông Lam dẫn người đi trước, hắn nhẹ nâng áo bào, thong dong chui vào phía sâu trong rừng, hướng Đại Đồng điện bước đi, khi sắp tiếp cận Đại Đồng điện hắn nghe được thanh âm.

“Đại nhân, nàng chính là Cô Sương.” Ôm nỗi hận cùng trách móc, làm cho người ta không khỏi hoài nghi, người này hình như cùng Cô Sương có thù không đợi trời chung.

“Đừng doạ người a, vị tiểu huynh đệ này, có cái gì thì từ từ rồi nói. Ta còn chưa có nghe được người khác nói tới nơi tới chốn đâu.” Cô Sương tục khí cười nói.

“Đại nhân ngày ấy chính là xe bò của nàng đụng phải hỉ kiệu, Nhạn nhi cô nương mới thừa dịp đấy mà đào tẩu. Tiểu nhân phải mất chút khó khăn mới phái người đi tra rõ, việc này cùng nàng không tránh khỏi quan hệ.”

“Cái gì? Tiểu huynh đệ, ngươi đây là ngậm máu phun người nha. Ta chỉ là bà mối, bà mối làm sao có thể làm loạn mà va chạm vào hỉ kiệu.”

Nàng hiện nay đang ở Hưng Khánh cung, không dám biểu lộ tính cánh thật, sợ làm cho người ta hoài nghi, cho dù là chán ghét đối mặt với Doãn Hiển cùng tùy tùng, nàng vẫn dùng bộ dạng không đứng đắn kia.

“Ngươi tốt nhất nên thành thật đưa Nhạn nhi cô nương đi ra.” Tuỳ tùng của Doãn Hiển ngoan độc mở miệng thay cho chủ tử.

“Ta biết Hoa nhi, Thảo nhi, chim chóc, cũng không biết cái gì là Nhạn nhi.” Cô Sương hai tay chống nạnh, ưỡn ngực ngẩng đầu, không chút nào che dấu chán ghét của bản thân đối với Doãn Hiển.

“Hỗn......” Tùy tùng như cáo mượn oai hùm đang muốn phát tác, lại bị chủ tử ngăn lại.

“Ngươi có biết ta là ai không?” Doãn Hiển cười lạnh.

“Đương triều Trung Thư Lệnh.” Ánh mắt của Cô Sương so với lời của nàng còn thẳng thắn hơn, ngay giờ phút này không một tiếng động nói: Ta chẳng những biết ngươi là ai, còn biết nhìn thấy ngươi không thể gặp chuyện gì tốt.

Là Doãn HiỮ! Trốn trong đám cây cỏ dày đặc, Thuần Vu Thiên Hải ẩn giấu hành tung, lặng lẽ tới gần chỗ tranh chấp giữa ba người.

Đầu tiên, tầm mắt của hắn bị ánh sáng của màu đỏ chiếm đầy.

Chiếc váy bằng lụa bao vây lấy dáng người thon thả tinh tế của Cô Sương, một dải hoa thật dài màu tím buộc ở trước ngực cho đến thắt lưng, trên áo khoác sa mỏng thêu hàng ngàn những con bướm nhỏ, một cái áo lót lụa màu tím ôm trọn lấy đôi gò ngực như ẩn như hiện của nàng.

Mặt của nàng đã rút đi khá nhiều bột phấn, nhưng vẫn trong tình trạng trắng bệch, hai mắt xinh đẹp lại sáng láng, lông mi giống như trăng rằm, chiếc mũi nhanh nhạy xinh đẹp, đôi môi anh đào, no đủ ngọt ngào.

Nàng vừa giống như một cô gái ngây thơ khờ dại, lại có nét của thiếu phụ quyến rũ. Giơ tay nhấc chân đều tràn ngập tự tin cùng mạnh mẽ quyết liệt, cùng với diện mạo hôm qua của nàng hoàn toàn không giống nhau.

Đây là đóa hoa ở trên sa mạc, cũng như bụi gai ở giữa rừng, dũng cảm nở rộ. Mũi nhọn đâm thủng trái tim non mềm của nàng, cuồng phong bẻ gẫy nhánh cành của nàng, cũng không thể ngăn trở nàng phát triển nở rộ, hướng về ánh mặt trời, cố gắng bày ra sinh mệnh ương ngạnh.

Hình ảnh nữ tử ở giữa, tiến thật sâu vào trong nội tâm của hắn. Ngay tại giờ phút này, hắn cảm thấy không hề tịch mịch, có chút rung động nhè nhẹ thấm vào trong máu của hắn.

Làm cho thể xác và tinh thần chấn của hắn giống như có sức mạnh dời núi lấp biển mà đến, nhưng hắn lại cảm thấy không hề xa lạ, giống như ở nơi nào đó, khắc nào đó hắn đã từng có cảm thụ như vậy.

Ngoài rừng, tranh chấp càng diễn ra ác liệt.

“Ngươi nhận biết được bản quan là tốt rồi, bản quan cũng nhận biết ngươi.” Một câu vân đạm phong khinh, ý tứ hàm xúc cảnh cáo trong đó gần như chính xác.

Nhận biết nàng, về sau hắn sẽ đối phó với nàng thật tốt, ý tứ kiểu này nàng hiểu được.

Đôi môi đỏ mọng uớt át nhếch lên một cái, ánh mắt Cô Sương nhìn về phía nơi khác.

Nghĩ rằng nàng đang sợ hãi, Doãn Hiển âm hiểm cười nhấc áo bào lên, đi đến chỗ nàng.

“Trung Thư Lệnh đại nhân, ngươi ban đêm ngủ ngon sao?”

Nàng đột nhiên làm khó dễ, ngữ điệu thong dong trở lại bình thường, không chút để ý.

“Ta biết, Trung Thư Lệnh đại nhân muốn tính mạng của dân phụ chỉ như bóp chết một con kiến dễ như trở bàn tay, nhưng ta hạ quyết tâm phải làm xong chuyện, nên tuyệt đối sẽ không dừng tay.” Xoay người, nàng cười đến khuynh quốc khuynh thành.

Nàng ở trước mặt bằng hữu mà hi hi ha ha, e sợ làm cho thiên hạ bất, nên miệng lưỡi giả mạo như cơm bữa, Khi thay người ta làm mối biểu hiện vô cùng khéo léo, đưa đẩy thân thiện, cũng sẽ tại trước mặt người kia hoá trang hoàn toàn thô tục, để ngừa hắn nhận ra mình, nhưng bản chất bên trong, nàng nguyên lai vẫn là chính mình, cương liệt, kiên cường lại cố chấp, thậm chí ngẫu nhiên còn có chút tùy hứng. Trải qua lại nhiều mưa gió, bản chất của nàng cũng chưa từng thay đổi.

Nữ nhân này đẹp quá! Dung nhan bướng bỉnh, Doãn Hiển không khỏi tự tán thưởng. Đáng tiếc nha, đáng tiếc đã là phụ nhân, nếu hoàng hoa khuê nữ, hắn còn có thể cân nhắc chơi đùa với nàng thật tốt.

“Có cốt khí, nhìn xem là người mạnh mẽ cứng rắn hay là bản quan tính tình cứng rắn.” Bỏ lại lời nói, Doãn Hiển cùng tùy tùng hướng Đại Đồng điện mà đi.

Cô Sương cũng nghênh ngang mà đi.

Thuần Vu Thiên Hải từ đầu đến cuối vẫn chưa bị ai phát hiện, thấy người kia không cam lòng yếu thế tươi cười. Vẻ tươi cười này làm cho hắn mê muội, cũng làm cho hắn lại khẳng định, nếu nàng không ẩn giấu bí mật nào đấy về hắn, tuyệt đối sẽ không ở trước mặt hắn giả ngây giả dại.