“Cậu và anh đẹp trai hôm trước chia tay rồi á?!”
“Ừ. Nhưng chỉ là tạm thời thôi.” Cô bó tay nhìn con bạn đang kích động đập bàn.
Cô nàng này tên Thanh Hàn, là một trong hai đứa bạn thân nhất của cô. Một cô nàng đam mê ngôn tình và đồng thời cả đam mỹ, song vì khuôn mặt quá đỗi trắng trẻo xinh xắn nên đã “miễn cưỡng” thay được hơn năm người bạn trai. Hai người tuy không liên lạc thường xuyên nhưng mỗi khi hẹn gặp đều rất tự nhiên như mới hôm qua.
Sau khi ngồi nghe con bạn ca tụng về mấy anh đẹp giai trong một bộ đam mỹ nào đó, đồng thời còn tự thề rằng sẽ không có một tên bạn trai nào trước khi tìm được “chân ái” cuộc đời( cô nghiêm túc nghi ngờ điều đó), Nguyệt Lam kể lại sự tình của mình một cách khái quát nhất. Cô đang cần một vài lời khuyên, ít nhất là Thanh Hàn cô ấy cũng có khá nhiều kinh nghiệm yêu đương.
“Thực ra tớ lại thấy cậu làm thế là đúng.” Cô nàng chống cằm, làm mặt nghiêm túc nói. “Có những chuyện không thể cứ muốn giải quyết là được, đôi khi cần phải có thời gian để tự nghiệm ra.”
“Ừ.” Cô đáp. Không có lời khuyên cụ thể nào, nhưng ngồi tâm sự như vậy khiến cô thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
“Đằng nào hôm nay tớ cũng rảnh, để bổn cô nương dẫn cậu đi giải khuây một bữa.” Cô nàng nào đó nhìn vẻ mặt trầm tư của cô, nhiệt tình giới thiệu một danh sách dài những việc có thể làm khi bạn đang độc thân, còn bảo cái gì mà làm hết rồi hẵng đi kiếm người yêu.
“Thôi…tớ không có tâm trạng.” Cô thẫn thờ nhìn ngoài cửa sổ.
“Không có thì chút nữa liền có, cứ đi theo tớ, chắc chắn sẽ khiến cậu vui vẻ hơn anh ta.”
“Được rồi.” Cô vẫn là miễn cưỡng đồng ý đi, cũng lâu lắm mới có dịp đi chơi với cô bạn thân mà. Kể ra thì từ khi làm thư kí cho anh, cô vẫn chưa có cơ hội để tụ họp bạn bè nữa.
“Đi thôi!” Cô nàng hô to một tiếng khi kéo cô ra khỏi quán cà phê.
_____
Dành nửa ngày ngồi trong quán bar của thằng bạn, uống hết li này tới li khác, Phong Bạch Ngôn vẫn thấy mình tỉnh táo đến bất ngờ. Tỉnh táo tới nỗi trong đầu lúc nào cũng là hình ảnh của cô, mà nhớ tới cô thì tất nhiên sẽ nhớ tới bức thư, muốn gạt ra cũng chả gạt nổi.
Bằng một cách thần kì nào đó, chuyện tiếp theo anh nhớ được chính là bản thân đang nằm bẹp dí trên giường mình, trong nhà mình. Cả thân thể rã rời không chút sức lực, đầu đau như búa bổ, thân nhiệt hình như có chút lạ. Anh dễ dàng gạt bỏ những cảm giác này và chìm vào giấc ngủ.
_____
“Thấy sao? Vui đúng không?” Tóc bay phần phật trong gió, Thanh Hàn toét miệng cười.
“Vui.” Cô chỉ có thể đáp lại một từ như thế, vì bản thân cô đang cố xoay xở với cái trò tàu bay làm chóng hết cả mặt đây này.
“Ya hú…” Cô nàng kia vẫn chẳng xi nhê gì, to mồm hét lớn khi chiếc tàu bay vụt lên không trung.
Hạ Nguyệt Lam không thể ngờ bản thân lại có thể bị đánh bại bởi mấy trò chơi ở trong công viên giải trí. Cô thừa nhận mình đau tim suýt chết khi ngồi tàu lượn siêu tốc, và giờ là tàu bay…
“Tớ không chơi nổi nữa đâu.” Cô ngồi gục đầu xuống một chiếc ghế gỗ gần đó, mặt mày xanh xao như sắp nôn ra tới nơi. Đúng là ám ảnh mà.
“Không chơi nữa, không chơi nữa. Tớ đi mua nước cho, chờ chút nhé.” Thanh Hàn vỗ vỗ lưng giúp cô, mặt áy náy chạy đi mua nước.
Cô mất tới vài phút mới trở lại bình thường, lúc ngước đầu nhìn lên, cảnh tượng trước mắt có thể khiến bất cứ con cẩu độc thân nào tức hộc máu.
Xung quanh toàn là cặp đôi dắt tay nhau đi chơi, thân mật cười đùa này nọ, lại còn ôm hôn thắm thiết ngay tại nơi công cộng nữa chứ. Cứ nhìn một cặp đôi đi qua, cô lại bất giác nhớ tới anh, nhớ tới những kỉ niệm bọn họ cùng tạo ra rồi lại muốn khóc. Cô đã yếu đuối đến vậy từ bao giờ thế?
“Aaa…đáng ghét quá! Nhìn bọn họ yêu đương khắp nơi thế này đúng là chướng mắt mà!” Cô nàng nào đó quay lại, bực bội nhìn đám đông toàn cặp đôi đang rắc cẩu lương. “Đi thôi. Chúng ta không thể ở đây làm khán giả coi người ta yêu đương được. Đổi chỗ thôi.” Nói rồi kéo tay cô đứng dậy.
“Đi đâu?” Cô ngước đầu lên hỏi.
“Đi bar quẩy tung trời một bữa thôi.” Nói không ngoa chứ Thanh Hàn cô đây là “chuyên gia” khi nhắc đến những hoạt động giải trí đó nhé.
“Nhưng…” Cô do dự. Quán bar hình như không hợp với cô lắm.
“Nhưng nhị gì chứ? Cứ thử đi rồi cậu sẽ thấy. Nhưng trước đó…chúng ta cần phải tới một chỗ này đã.”