BÀ MỐI CỦA SẾP

Chương 43: Cách Nhau Một Cái Màn Hình




Anh soạn tin.

[Thư kí Hạ, em mà không nhận cuộc gọi, tôi sẽ đến trước cửa nhà em ngay bây giờ!] Anh hài lòng nhìn dấu chấm than. Vầy là đủ đe dọa rồi nhỉ?

Cô đọc lướt qua tin nhắn mà không trượt để xem. Anh còn cứng đầu cứng cổ hơn cả cô nữa!

Lần thứ ba, anh gọi đến máy cô.

Cô lưỡng lự một hồi lâu, tiếng chuông điện thoại reo muốn điếc cả tai rồi…vẫn là nhấc máy đi.

“Sao em không trả lời tin nhắn?” Khuôn mặt được phóng đại của anh hiện ra choán hết màn hình, cô liếc mắt ra chỗ khác, lẩm nhẩm trong miệng: “Giờ mà mất điện thì mới hay nè.”

“Tôi đang bận nên không để ý. Nãy là lỡ tay nhấn tắt.” Cô nói.

“Em thức làm việc?” Anh hỏi. Lại còn lỡ tay? Lỡ tay mà nhấn đúng hai lần hả?

Trúng phóc! Cô có cần tán dương anh vì đoán đúng không?

“Anh có việc gì không? Tôi tắt nhé?”

“Có. Ngồi nói chuyện với tôi.” Anh nói tỉnh bơ.

Khóe mắt cô giật giật. Nếu nói chuyện với anh cả đêm, không phải cô vẫn nên làm việc hơn à?

“Anh đi ngủ đi sếp.” Cô thấy anh tối nay hơi bị “chập mạch” rồi đấy. “Lãng phí thời gian để ngồi nói chuyện phiếm với tôi…nghe có vẻ không hay ho gì đâu.”

“Em đừng tắt máy là được. Cứ để vậy đi.” Chỉ cần nhìn cô thôi là đủ, chẳng cần thiết phải nói làm gì.

Sếp có sở thích “dị” quá nhỉ?

“Anh muốn ngắm tôi cả đêm?” Cô hỏi với giọng đùa cợt. Cơ bản là cô nghĩ anh muốn đùa.

“Ừ.” Anh nghiêm túc đáp.

Cô suýt thả rơi cái điện thoại. “Ừ” á hả? Anh thừa nhận có thể chỉ ngồi ngắm cô?

“Xin lỗi sếp, anh nên nghĩ trước khi nói ra miệng đó ạ.”

“Tôi đã nghĩ rồi.” Anh nhíu mày.

Thôi được rồi! Thành phần “nghĩ gì nói nấy” như anh thì cô cũng chịu.

“Tùy anh. Tôi làm việc tiếp đây.” Cô đặt điện thoại sang bên.

“Em quay lên trần thì tôi thấy cái gì?”

“Vâng vâng.” Cô vươn tay chỉnh lại.

“Đã hết đau bụng chưa?” Anh hỏi.

“Đã đỡ hơn nhiều rồi ạ.” Cô không nhìn vào màn hình.

“Đừng làm việc lâu quá. Ngủ sớm đi.” Anh nhắc. Nhìn cô chăm chú làm việc cũng thật đủ thu hút…

“Tôi đã ngủ cả ngày rồi đấy thôi.”

“Làm một nửa rồi đi ngủ đi. Tôi không muốn ngày mai lại thấy em che hai quầng thâm bằng mấy lớp phấn trắng bệch đâu.” Anh cười nói.

Cô trang điểm thế nào thì có liên quan tới anh hả? Cô quay đầu nhìn màn hình, nở nụ cười miễn cưỡng trông khá…méo mó.

“Tôi tắt nhé?” Đây có thể tính là một lời hăm dọa trắng trợn.

“Được rồi. Tôi không nói nữa.”

Nhìn cái vẻ cười cười của anh khiến cô tức càng thêm tức, nhưng cô cũng chỉ có thể trút giận lên bàn phím thôi, chứ trút lên sếp thì lại mắc tội “bạo hành cấp trên”.

Anh nhìn dáng vẻ “xù lông” của cô, cười khẽ. Tuy cách nhau một cái màn hình, nhưng anh vẫn có cảm giác như cô đang ngồi ngay bên cạnh. Sự hiện diện gần như chân thực của cô khiến anh dễ chịu đến khó tả, anh dần dần đi vào giấc ngủ, tay vẫn như cũ giữ nguyên điện thoại. Đáng nhẽ giờ này anh vẫn còn đang ở trong thư phòng xử lí công việc đến tận tờ mờ sáng, nhưng hôm nay là lần đầu anh phá vỡ quy luật giấc ngủ của mình. Anh tự dưng nghĩ đến…nếu ngày nào cũng được ở cạnh cô thì thật thoải mái biết bao.

Cô làm xong công việc thì đã gần 2 giờ. Vươn vai một cái, cô ngáp dài, lúc này mới nhớ tới cái điện thoại ở bên cạnh vẫn chưa tắt. Nhìn sang, cô ngạc nhiên khi thấy anh đã nhắm mắt ngủ từ bao giờ, đến cả khi ngủ anh vẫn chả có nổi một lỗ hổng nhan sắc…đúng là sếp.

Cô phân vân xem có nên tắt đi không. Đằng nào anh cũng đã ngủ rồi…nhưng mà anh vẫn cầm cái điện thoại thế kia là không muốn cô tắt đúng không?

Cơn buồn ngủ đánh bật mọi thứ khỏi tầm mắt cô, vậy là cô cầm theo cái điện thoại, tắt điện lên giường ngủ. Qua màn hình điện thoại, hai người như đang mặt đối mặt, nhịp thở đều đặn như hòa quyện vào nhau, như đang ở bên nhau…