BÀ MỐI CỦA SẾP

Chương 10: Kẻ Bám Đuôi




Sau khi cùng những nhân viên nữ đi spa từ đầu tới chân, Nguyệt Lam thỏa mãn nhắm mắt dựa vào ghế massage. Mấy ghế bên cạnh trống không vì chưa nhân viên nữ nào muốn bỏ bước làm đẹp cuối là phòng xông hơi nên mỗi mình cô có mặt ở đây.

Đúng là khách sạn 5 sao có khác, không chỉ đầy đủ gói dịch vụ cao cấp mà phục vụ cũng rất chu đáo và chuyên nghiệp, chỉ có mỗi mình cô sử dụng ghế massage mà bọn họ vẫn bật nguyên điện của cả dãy phòng, lại còn đốt nến thơm tạo cảm giác thoải mái. Cô nghĩ đời này được một lần hưởng thụ như vậy đổi lấy thời gian làm lụng vất vả coi như mãn nguyện rồi.

Đang lơ mơ chìm vào giấc ngủ, cô thấy một bóng người đi đến từ ngoài cửa phòng. Cô còn nghĩ mấy nhân viên nữ kia đã xông hơi xong xuôi, nhưng đến khi người đó đến gần, cô mới giật thót dậy.

“Là sếp ạ?” Cô nhìn anh từ ghế ngồi, dưới ánh đèn vàng sang trọng, anh trông như một vị vua với ánh hào quang rực rỡ chói mắt. Cô nheo mắt để nhìn rõ hơn.

“Cô ngồi một mình?” Anh hỏi, nhìn xuống cô từ trên cao. Một giọt nước từ mái tóc chưa sấy khô của anh nhỏ trúng mặt cô.

“Anh chưa sấy tóc hả sếp? Để vậy sẽ cảm lạnh đấy, có cần tôi mang máy sấy đến không?” Cô toan đứng dậy, điệu bộ trở lại là thư kí Hạ chu toàn thường nhật.

“Không cần. Cô cứ ngồi đó đi.” Nói rồi, anh chọn ngay ghế bên cạnh cô, ngồi xuống.

“Có ổn thật không ạ? Hay là cứ để tôi…” Cô vẫn chần chừ hỏi.

“Không cần. Tôi đã sấy qua rồi.” Anh nói, lười nhác dựa người vào lưng ghế mềm mại, mắt cũng nhắm lại như chính cô ban nãy.

Nhưng trong trường hợp này, anh vẫn quyến rũ kinh người, thậm chí có phần mị hoặc, cuốn hút hơn bình thường. Cô nhìn anh không chớp mắt. Hóa ra trên đời lại có một “tạo vật” hoàn mỹ đến thế! Anh chỉ là hờ hững khoác lên cái áo choàng ngủ màu đen không họa tiết, tóc xoăn rũ xuống che đi gần nửa đôi mắt, vài giọt nước chảy dọc theo sống mũi, phác họa lại khuôn mặt như tượng tạc…đẹp không tì vết. Cô không khỏi nuốt nước bọt một cái.

Chẹp! Sao lại có người mang vẻ đẹp hại nước hại dân thế này cơ chứ!!

Vừa nghĩ cô vừa lim dim mắt, hình như do thoải mái quá mà cô cứ liên tục thấy buồn ngủ không chịu được. Bây giờ người cô cũng chả khác cọng bún là mấy, cứ mềm nhũn ra, không đứng dậy nổi. Nhưng cô vẫn có ý thức tự trọng, nhấc cơ thể đang mất hết năng lượng đứng lên, cô vỗ vỗ vào tay ghế anh đang ngồi, nói:

“Sếp, xin phép tôi về phòng trước. Anh cứ ngồi massage đi nhé.”

“Tôi đưa cô về.” Anh mở mắt, đáp lại, cũng nhanh chóng đứng dậy.

“Không cần không cần, đi một chút là lên đến nơi rồi. Chúc ngủ ngon, sếp.” Cô phẩy tay bước ra cửa.

“Ngủ ngon. Mai gặp.” Anh đáp lời, mắt vẫn chưa dời khỏi thân ảnh đằng trước.

Cô ngáp một cái thật dài, đi qua mấy đồng nghiệp dự định vào massage cũng tiện miệng chào một tiếng, vào thang máy lên phòng.

“Bíp.” Cô nhấn nút đóng cửa thang máy, bất ngờ một bàn tay từ bên ngoài chặn lại. Cánh cửa thang máy từ từ mở ra.

“Lại gặp rồi, người đẹp.” Hạo Minh đứng ngoài cửa thở dốc, mau chóng bước vào đứng cạnh cô, rõ là đã chạy rất nhanh.

“Ồ…là anh à? Chào buổi tối.” Cô miễn cưỡng nở nụ cười, nén cái ngáp sắp tuột khỏi miệng.

“Cô định làm gì bây giờ?” Anh ta cố xích lại gần cô một chút.

“Tôi định đi ngủ.” Cô nhích một bước tránh đụng chạm của anh chàng. Nhiều lúc cô rủa thầm cái định mệnh của bản thân, cứ hễ cô muốn đi ngủ là y như rằng có ai đó phá đám.

“Cô ngủ sớm vậy à? Hay đi với tôi một lát nhé, gặp đám bạn tôi là cô tỉnh ngủ luôn cho xem.” Anh chàng nhiệt tình xán đến.

Cô đang đứng gần bảng điều khiển thang máy, lúc anh ta không để ý liền bấm nút mở cửa mặc dù chưa lên đúng tầng. Bước ra ngoài, cô nói với anh ta, trong lòng thầm chán ghét:

“Xin lỗi, tôi từ chối. Phiền anh về sau đừng đi theo tôi nữa.”

“Cô đến nơi rồi sao?” Anh ta cũng bước ra, cô nhíu mày nhìn anh chàng như một kẻ bám đuôi dai dẳng.

Đối với những phần tử khó nhằn như này, cô chỉ có thể dùng biện pháp mạnh mới mong được buông tha. Vậy nên, cô đanh mắt lại, xoay người đối diện với anh chàng:

“Xin lỗi vì những lời này, nhưng tôi thấy anh thật phiền phức! Anh có thể nhận thức những hành động hiện tại của mình là đang làm phiền người khác không? Trước đó vì lịch sự nên tôi không nói thẳng, giờ thì anh đi được chưa?”

“Cô đuổi tôi đi? Cô đang làm giá đấy à? Bọn đàn bà kia đều vì tôi mà chết mê chết mệt. Cô nghĩ cô cao quý lắm chắc!” Anh ta nổi khùng lên quát.

Anh ta phát điên cái gì? Không phải anh ta là người hết lần này tới lần khác đeo bám cô à?

“Anh đang xúc phạm tôi? Anh nghĩ tôi thích bị quấy rầy như thế chắc? Đừng nghĩ anh tán được nhiều người đồng nghĩa với ai cũng sẽ đổ dưới chân anh!” Lửa giận bốc lên đầu, cô vứt thẳng tay hình tượng hoàn hảo bấy lâu, đứng thẳng người chống trả lại mấy lời nói vô lí của anh ta.

“Cô…” Anh ta đuối lí, giơ tay lên định tát cô.

Cô vẫn mở to mắt, trừng trừng nhìn thẳng mặt anh ta. Qủa nhiên đàn ông cũng chỉ là cái lũ vũ phu dùng bạo lực giải quyết vấn đề. Cô đây không phải người có thể nhịn khi bị xúc phạm!

“Bộp”, một bàn tay to lớn từ phía sau chặn đứng bàn tay chuẩn bị vung xuống của Hạo Minh, cánh tay ấy mạnh mẽ đến nỗi chỉ cần hất một cái, cả người anh chàng ngã uỵch ra sau.

“Mày…chúng mày dám…” Anh ta ôm bắp tay bị đập xuống đất, mặt mày nhăn nhó vì đau đớn, mất hết vẻ điển trai ban ngày.

“Cô không sao chứ?” Người đó tiến đến đứng trước mặt cô, lo lắng hỏi.

Bóng hình cao lớn này…sếp!

“Sao anh biết tôi ở đây?” Cô ngạc nhiên ngước đầu nhìn anh.

“Số trên thang máy.” Anh đã thấy cậu ta đuổi theo cô vào thang máy nhưng không kịp đến nơi, nên đã nhờ một nhân viên trong công ty theo dõi số thang máy đi lên rồi gọi anh, còn bản thân trực tiếp chạy lên cầu thang.

Cô gật gù hiểu ra mọi chuyện.

“Cảm ơn sếp.” Cô cúi đầu. Dù không có anh ở đây cô cũng thừa sức xoay xở được, nhưng có anh ở đây, thắng bại liền trở nên chắc chắn hơn bao giờ hết. Cô chợt hiểu thế nào gọi là “cảm giác an toàn”.

“Cô có bị thương không?” Anh không biết mình sẽ làm gì nếu cái tát kia giáng xuống mặt cô, có lẽ là nổi cơn thịnh nộ hoặc làm tên chết tiệt kia thân bại danh liệt chăng? Hình như có chút nhẹ…

“Không sao ạ.” Cô mỉm cười tươi tắn. “Chỉ…có chút buồn ngủ.” Anh chàng kia bám theo cô suốt đường đi thì làm sao cô yên tâm về phòng được.

“Tôi đưa cô về phòng. Còn tên này để cảnh sát giải quyết.” Anh liếc Hạo Minh vẫn đang ôm cánh tay bị trật khớp bằng ánh mắt lạnh giá, một chút gì đó cảnh cáo và lóe lên cả sự nguy hiểm. Lúc nãy anh còn phân vân không biết có nên bẻ gãy tay cậu ta hay không, nhưng do còn lo cho thư kí Hạ nên đành gác lại.

“Hai bọn mày đứng lại!” Anh ta điên cuồng gào thét, trong khi hai người bọn họ trực tiếp ngó lơ trở về phòng. Ngay lúc này, cảnh sát ùa vào từ hai phía của hành lang, chặn đứng mọi đường thoát của anh ta, áp giải về đồn.