Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 855




CHƯƠNG 855

Mộ Bảo Vinh nói ra những điều có thể xảy ra. Còn có những nguy hiểm khác nữa, nhưng anh ta lại bất giác không muốn nói hết ra.

Lục Nghiên Tịch cũng nghĩ là không được rồi, cũng lường trước những sự cố ngoài ý muốn có thể xảy ra. Nhưng không ngờ lời Mộ Bảo Vinh nói đã nhắc nhở cô, sinh một đứa trẻ để lại cho mẹ, để họ sống bôn ba tiếp ư?

Cô không làm được.

Lục Nghiên Tịch không đi thẳng về phòng bệnh mà lúc đang đi được nửa đường lại rẽ lên tầng tìm bà cụ. Cô muốn tìm một người để nói chuyện, giãi bày tâm sự.

Nghĩ đi nghĩ lại, người thích hợp nhất cũng chỉ có bà cụ thôi.

Nhân lúc ánh mặt trời vẫn còn tốt, Lục Nghiên Tịch đẩy bà cụ xuống dưới, ngồi bên cạnh một bồn hoa của bệnh viện để phơi nắng.

Rõ ràng tâm trạng của bà cụ rất tốt, bà ấy dựa vào xe lăn hưởng thụ một lúc rồi đột nhiên nói: “Gặp chuyện gì phiền lòng à? Nói đi xem nào.” Mắt nhìn người của bà cụ rất sắc bén, lúc vừa mới gặp đã biết Lục Nghiên Tịch đang có tâm sự.

Lục Nghiên Tịch bối rối, lập tức nhìn xung quanh. Thấy không có ai, cô mới chậm rãi lên tiếng: “Đối với một người phụ nữ, con cái có quan trọng không ạ?”

Quan trọng đến mức có thể vứt bỏ tất cả, hoặc thậm chí là không màng hết thảy.

Bà cụ không trả lời ngay mà nhìn vào bụng của Lục Nghiên Tịch, sau đó mới nhẹ nhàng nói: “Ngoài người thân ra thì đó là người duy nhất lưu giữ dòng máu của con. Đó là sự gửi gắm, cũng là chuyện mà cuộc đời con người nhất định phải trải qua. Sinh con đâu có gì là không tốt, chỉ là xem con đón nhận nó như thế nào thôi.”

Bà cho rằng Lục Nghiên Tịch có thai, đang đau đầu vì không biết có nên sinh đứa bé ra hay không. Dù sao thì đa số người trẻ tuổi bây giờ đều có sự nghiệp riêng của bản thân, chỉ chú trọng theo đuổi sự nghiệp, thành ra con cái lại trở thành một vấn đề nan giải.

Không phải! Lục Nghiên Tịch không có được câu trả lời mà mình muốn nên dứt khoát thay đổi cách nói: “Nếu như bà chỉ còn thời gian một năm, bà lại có một người mẹ đang hôn mê chưa chắc đã tỉnh lại. Đã thế, nếu sinh con có thể cả hai sẽ đều chết trên giường bệnh, vậy bà có sinh không?”

“Không.” Bà cụ không cần suy nghĩ đã trả lời dứt khoát. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lục Nghiên Tịch, bà cũng không vòng vo: “Nếu biết bản thân không còn thời gian, lại còn có một người mẹ phải nhờ người khác chăm sóc thì còn sinh thêm một đứa bé làm gì? Để nó chịu khổ à?”

Lời nói của bà giống hoàn toàn với lời của bác sĩ.

Lục Nghiên Tịch cười chua xót: “Cũng đúng, sinh ra rồi còn phải phiền người khác chăm sóc.”

Ban đầu cô định giao mẹ mình cho cả nhà Vu Diễm My chăm sóc, nhưng từ sau khi xảy ra chuyện lần trước, Lục Nghiên Tịch đã sợ rồi. Nhưng ngoài bọn họ ra thì còn ai có thể chăm sóc cho mẹ cô đây?

Cô bắt đầu rơi vào trầm tư.

Một già một trẻ ngồi im lặng phơi nắng, trong lúc đó mọi người ở trên tầng đều cuống cuồng cả lên, không ai biết bà cụ đã đi đâu. Lúc cô con gái thứ hai đến không thấy mẹ, tìm y tá hỏi họ cũng bảo không biết.

Cả đám người cuống quýt tít mù, ầm ĩ một hồi mới có người bệnh nói với bọn họ là bà cụ được Lục Nghiên Tịch đẩy xuống dưới phơi nắng.

Cô con gái thứ hai vội vàng đi xuống, nhìn hai người đang thì thầm to nhỏ cách đấy không xa, cô ta lập tức đi tới rồi tức giận quát lên: “Lục Nghiên Tịch, ai cho cô tự tiện đưa mẹ tôi ra đây? Cô có biết tôi tìm bà ấy sốt ruột đến mức nào không?”