Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 842




CHƯƠNG 842

Người đẹp như vậy dĩ nhiên thu hút rất nhiều ánh nhìn của người đi đường, khiến Hoắc Vũ Khải ở bên cạnh cũng phải hất cằm lên. Anh ta giúp cô xách túi, trông không khác gì bạn trai của Lục Nghiên Tịch.

“Hôm nay có chuyện gì mà em ăn mặc đẹp thế?” Vui thì cũng có vui, nhưng Hoắc Vũ Khải đã nhanh chóng kiềm chế cảm xúc, dò hỏi cô.

Suy cho cùng trước đây Lục Nghiên Tịch quá đỗi hiểu chuyện, luôn theo chủ nghĩa hồn nhiên vô tư, đột ngột thay đổi như vậy, anh ta thấy không quen cho lắm.

“Sắp ly hôn rồi, tất nhiên phải tự tin hơn chứ.” Tuyệt đối không thể để thua Ngụy Như Mai được, coi như là giữ lại cho mình chút danh dự cuối cùng. Nói rồi, Lục Nghiên Tịch ngồi vào ghế trước.

Hoắc Vũ Khải vừa lên xe, cô liền nhẹ nhàng nói: “Đi thôi, đến tòa đi.”

Xe đi được nửa đường, Lục Nghiên Tịch không còn hào hứng như lúc đầu nữa. Ánh mắt cô hững hờ nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm nhận được tòa án càng lúc càng gần.

Chỉ đi có hai mười phút mà Lục Nghiên Tịch có cảm giác như trải qua mấy mươi năm. Tất cả ký ức kể từ thời điểm cô quen Tư Bác Văn đều chầm chậm ùa về, cho đến khi cô xuống xe, nhìn thấy Tư Bác Văn, mọi cảm xúc mới lắng xuống.

Bên ngoài cô vẫn tỏ ra như không có gì khác thường.

Để ý thấy cách ăn mặc hôm nay của cô, Ngụy Như Mai cũng không khỏi sửng sốt. Đã mấy năm trôi qua rồi, Lục Nghiên Tịch không còn là Lục Nghiên Tịch năm ấy nữa. “Đi thôi anh, làm xong thủ tục ly hôn, tiện thể đăng ký kết hôn luôn.”

Tư Bác Văn liếc qua cách ăn mặc của Lục Nghiên Tịch hôm nay, khóe miệng hơi nhếch lên. Mọi phản kháng trước đây đều là giả vờ mà thôi, hôm nay còn định dùng cách này để khiến anh hối hận vì quyết định ly hôn sao? Đúng là nực cười.

Sau khi thầm mỉa mai, Tư Bác Văn sải bước đi vào cửa chính trước. Nhưng sau khi đi vào, anh không thể tự lừa dối mình được nữa, vẻ mặt của Lục Nghiên Tịch không có lấy một chút tiếc nuối. Mới một thời gian ngắn mà cô đã hết yêu rồi sao?

Nhân viên nhận lấy giấy chứng nhận kết hôn của hai người họ. Sau một hồi loay hoay, tờ giấy đã biến thành giấy chứng nhận ly hôn, kèm theo một tờ thỏa thuận ly hôn. “Mời ký tên.” Nhân viên nói bằng giọng điệu thờ ơ thường thấy.

Lục Nghiên Tịch không do dự, cầm lấy rồi ký tên mình ngay xuống phía dưới.

Tư Bác Văn không dám chậm trễ, cứ như thể chỉ chậm một chút thôi sẽ chứng tỏ rằng anh không nỡ vậy. Sau khi ký thật nhanh, anh đổi giấy với Lục Nghiên Tịch.

Việc ký tên hoàn tất, nhân viên đóng dấu vào giấy xác nhận ly hôn.

Vào giây phút đó, cả người nhẹ nhõm, Lục Nghiên Tịch kìm nén khó chịu trong lòng, chậm rãi đứng lên: “Anh Tư, từ giờ chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác.” Cô nói một cách dửng dưng, chỉ có lòng cô hiểu rõ bản thân mình khó chịu đến nhường nào.

Tư Bác Văn gật đầu, lạnh nhạt ừ một tiếng, dường như chẳng buồn để ý.

Ngụy Như Mai đứng bên thấy vậy, lập tức kéo tay Tư Bác Văn, dịu dàng mỉm cười: “Bác Văn, chúng ta đăng ký kết hôn nhé? Vốn dĩ chúng ta nên kết hôn từ lâu rồi, nếu không phải vì… Chúng ta sẽ cùng nhau bù đắp có được không?”

Câu nói lấp lửng của cô ta cộng thêm ánh mắt ấm ức dừng trên người Lục Nghiên Tịch thể hiện ý tứ rất rõ ràng.

Ngày đó cô ta ra đi còn vì một nguyên nhân khác. Để có được Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch đã mượn thế lực của gia đình mình ép Ngụy Như Mai phải ra đi. Nhưng sau khi rời khỏi Phong Thành, cô ta cũng hoàn toàn mất liên lạc.

Đây cũng là lý do khiến Tư Bác Văn càng hận Lục Nghiên Tịch hơn.