Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 830




CHƯƠNG 830

Ban đầu Lục Hương Cầm khiếp sợ, sau đó từ từ lộ vẻ sung sướng. Bà ta cười nói: “Nhất trí, cứ để mẹ lo.”

Tư Bác Văn về tới biệt thự thì chỉ thấy Ngụy Như Mai ngồi trên sô pha, ánh mắt vừa chạm nhau, Ngụy Như Mai đã nở nụ cười, đứng dậy tới đón.

“Bác Văn, anh về rồi đấy à.” Ngụy Như Mai cười, tự giác nhận lấy cặp tài liệu trong tay Tư Bác Văn.

Cô ta vẫn luôn nhìn Tư Bác Văn, thấy ánh mắt anh tìm kiếm gì thì tự giác nói: “Nghiên Tịch về rồi. Em nói với cô ấy giữa chúng ta không có gì, chỉ là em vừa về nước nên ở tạm lại đây thôi. Nhưng Nghiên Tịch không tin, nằng nặc đòi đi, còn mang cả bác gái đi luôn.”

Cô ta nói xong liền nhìn chằm chằm Tư Bác Văn không rời, muốn thấy rõ cảm xúc trong mắt anh.

Tư Bác Văn như nghe được một chuyện vặt, hơi gật đầu đáp lại, sau đó lên tầng tắm rửa.

Chờ anh tắm xong, mở cửa ra đã thấy Ngụy Như Mai nằm nghiêng trên giường. Anh quay mặt sang chỗ khác nói: “Ngủ đi.”

Dứt lời, anh lập tức đi về phía cửa.

“Tư Bác Văn, anh quên em rồi à?” Ngụy Như Mai ngồi bật dậy khỏi giường, bởi vì động tác quá mạnh khiến đai váy tuột xuống, lộ ra càng nhiều da thịt. Cô ta lại không buồn quan tâm, chỉ tiếp tục ép hỏi: “Vì sao không chịu chạm vào em? Anh đã phải lòng Lục Nghiên Tịch rồi sao? Anh đừng quên những gì cô ta đã làm. Chẳng lẽ… Anh đã nguôi ngoai rồi sao?”

“Không.” Sao có thể nguôi ngoai được chứ! Hai mắt Tư Bác Văn trầm xuống, nhưng vẫn không chịu xoay người quay lại: “Giờ tôi vẫn đang có vợ, không muốn để em mang tiếng xấu kia.”

“Được, vậy em chờ hai người ly hôn.” Ngụy Như Mai nhẹ giọng nói, nhìn theo Tư Bác Văn rời khỏi phòng, ý cười nhẹ nhàng trên mặt thoáng cái bay biến.

Đây đều chỉ là lý do của Tư Bác Văn mà thôi. Cô ta rất hiểu Tư Bác Văn, anh sẽ không bận tâm tới những điều ấy..

Nghĩ vậy, cô ta vội vàng đuổi theo Tư Bác Văn vào phòng làm việc.

Tư Bác Văn đang chuẩn bị tăng ca, thấy Ngụy Như Mai bước vào, trên mặt thoáng hiện nét tươi cười: “Sao vậy?”

“Mai em muốn đến Lục Thị làm việc.” Cứ theo sát bên cạnh Tư Bác Văn là được. Vừa có thể trông chừng Tư Bác Văn mà vừa có thể khiến Lục Nghiên Tịch ghê tởm, một công đôi việc.

“Sao không tự đến Tư Thị? Dù sao chẳng bao lâu nữa tôi cũng về đó thôi. Em qua bên đó làm quen trước chút đi, chờ tôi về thì em theo làm việc với tôi.” Tư Bác Văn cười nói, tiếp tục cúi đầu nhìn văn kiện trong tay.

Ngụy Như Mai biết mối hận của Tư Bác Văn, cũng biết kế hoạch của anh, chỉ là cô ta cũng hơi sợ những việc ngoài ý muốn.

Mãi không nghe thấy cô ta đồng ý, mặt Tư Bác Văn sa sầm xuống, Ngụy Như Mai thấy vậy mới vội vàng đáp: “Vâng.”

Lục Nghiên Tịch làm việc như mọi ngày, sau khi xử lý hết các tài liệu, Uông Minh Nhã ở bên cạnh cũng bắt đầu học tập.

Dù gì cũng là người từng làm việc ở công ty lớn, năng lực làm việc của cô ta rất mạnh, học cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc đã quen thuộc với quy trình hoạt động của công ty, so với Lục Nghiên Tịch cũng chẳng kém là bao.

“Cô học rất nhanh.” Lục Nghiên Tịch không nhịn được mà khen thưởng.

Uông Minh Nhã cười khì khì: “Trau dồi mà thành đấy, sức cạnh tranh ở nước ngoài cũng chẳng ít hơn trong nước, chỉ cần không chú ý gây ra sai sót là sẽ bị đuổi luôn.” Cô ta bất lực xua tay, tiếp tục cầm một bản tài liệu qua.

“Đúng rồi, cô ở nước nào?” Lục Nghiên Tịch thấy hứng thú, hỏi tiếp.