Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 828




CHƯƠNG 828

“Cô ta muốn đi đâu thế? Định đưa bác Lý đi nằm viện sao?” Mãi một lúc lâu sau, Ngụy Như Mai mới dò hỏi.

Ban đầu dì Lý đã định đi rồi, nhưng thấy Ngụy Như Mai vẫn đứng yên tại đó nên cũng không biết nên nói gì cho phải. Giờ nghe cô ta hỏi thì mới đáp lời: “Chắc là muốn chuẩn bị tới Los Angeles.”

“Tới Los Angeles làm gì?” Giọng Ngụy Như Mai cao vút lên, nghe hơi chói tai. Sau khi phát hiện mình hơi kích động thì thoáng cái tỉnh lại: “Không phải ba mẹ cô ta gặp nạn ở Los Angeles à? Sao còn quay lại nơi thương tâm đó chứ?”

Cô ta biến chuyển quá nhanh, dì Lý thấy được, trong lòng âm thầm có sự phòng bị, nhưng ngoài mặt lại không có biểu hiện nào dư thừa, chỉ nhẹ nhàng trả lời: “Nghe nói qua bên đó chữa bệnh, ở đó có chuyên gia.”

Dứt lời, dì Lý chuẩn bị rời đi, nhưng đằng sau lại vang lên câu hỏi của Ngụy Như Mai: “Khi nào bọn họ đi?”

Dì Lý đáp: “Không rõ nữa.”

Không rõ? Ngụy Như Mai nhìn chằm chằm dì Lý, nghĩ ngợi hồi lâu, sau đó quay ngoắt sang chỗ khác, chạy lên lầu.

Lục Nghiên Tịch tuyệt đối không thể tới Los Angeles được!

Cô ta vừa nghĩ vừa gọi thẳng tới số của Vu Diễm My.

Vu Diễm My còn đang bận xử lý văn kiện, nghe tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên khi cô ta giật bắn người. Đây là số riêng tư của cô ta, cho nên cô ta chỉ hơi khựng lại rồi bắt máy ngay, giọng nói trầm xuống: “Không phải tôi đã nói đừng có liên lạc rồi à? Cô muốn làm gì?”

“Lục Nghiên Tịch chuẩn bị tới Los Angeles.” Ngụy Như Mai không quan tâm tới thái độ của Vu Diễm My, nói với giọng nhẹ bẫng.

Bên kia điện thoại yên lặng một lúc lâu, sau đó Vu Diễm My mới tìm lại được giọng nói của mình: “Khi nào?”

“Không biết, nhưng cô ta nhất định không thể tới Los Angeles được. Giờ cô ta đã dọn khỏi biệt thự của Tư Bác Văn rồi, mọi chuyện còn lại giao cho cô đấy.” Ngụy Như Mai lạnh lùng nói.

“Vậy còn cô?”

Vu Diễm My vừa dứt lời đã nghe tiếng máy bận ‘tút tút…’ Lại còn thẳng tay giao việc này cho cô ta ư! Làm cô ta tức đến mức suýt đập luôn điện thoại. Nhưng chờ tới khi giận xong rồi, cô ta lập tức quay về nhà họ Lục.

Mười một giờ tối, khu biệt thự yên tĩnh như nước, chỉ có vài nhà còn sáng đèn, mà nhà họ Lục chính là một trong số đó.

Lục Hương Cầm đã ngủ say từ lâu, nhưng rồi dì giúp việc đến gõ cửa, nói là cô hai đã về. Bà ta mơ màng mở mắt ra, chờ đến khi hiểu được cô hai mà dì giúp việc nói là ai thì nổi giận đùng đùng xuống dưới lầu, mới đi được một nửa đã bắt đầu la ó: “Lục Nghiên Tịch, cô điên đấy à? Đêm hôm khuya khoắt làm loạn gì lên đấy? Cô không ngủ tôi nhưng còn phải ngủ đây này!”

Vừa nói, bà ta vừa quan sát Lục Nghiên Tịch và gương mặt vô cùng quen thuộc bên cạnh cô, Lý Tang Du.

Khoảnh khắc ánh mắt Lục Hương Cầm chạm phải Lý Tang Du, ánh mắt chất chứa vẻ căm hận. Dù là Lý Tang Du đã sống dở chết dở như bây giờ cũng khó mà giải được mối hận của bà ta.

“Cô, tôi định về ở vài ngày.” Giọng điệu của Lục Nghiên Tịch rõ ràng chỉ là thông báo. Giờ đã tối muộn, cô hoàn toàn chẳng có chỗ nào để đi. Tuy cô đồng ý để di sản của ba lại cho bọn họ, nhưng nơi này là nhà của cô.

Sâu trong tiềm thức, cô vẫn muốn quay lại nơi này, có lẽ có thể k1ch thích ký ức của mẹ, giúp mẹ tỉnh dậy.