Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 827




CHƯƠNG 827

“Nếu không có những tin tức này, chắc Ngụy Như Mai cũng sẽ không trở về.” Hoắc Vũ Khải nhìn Lục Nghiên Tịch, thẳng tay phá vỡ lớp ngụy trang mỏng manh này. Nhưng những câu từ khuyên bảo cô ly hôn lại bị anh ta nuốt vào trong bụng.

“Vũ Khải, bố trí chuyện đi Los Angeles đi, tối nay em về đón mẹ ra nước ngoài.” Lục Nghiên Tịch bình tĩnh nói, đáy lòng đã hạ quyết tâm.

“Được.”

Hoắc Vũ Khải ngồi với Lục Nghiên Tịch một lát rồi mới rời đi.

Mà ngay khoảnh khắc ấy, cuối cùng Lục Nghiên Tịch cũng không nhịn nổi nữa.

Cô còn tưởng thời gian sau này có thể chung sống hạnh phúc với Tư Bác Văn. Trước khi cô đi xa, ít ra sẽ có những ký ức tốt đẹp, vậy thôi là đủ lắm rồi. Nhưng giờ thì sao chứ? Thì ra tất cả đều chỉ là lợi dụng.

Bức ảnh của hai người không phải chỉ đăng trên mỗi tạp chí kia, ngay cả các trang web truyền thông giải trí, trang tin tức cũng viết hai người thành một đôi ân ái. Không chỉ có ảnh trong bữa tiệc, còn có cả ảnh đi làm chung… rất đầy đủ.

Chẳng trách… chẳng trách Tư Bác Văn lại dồn hết tâm trí đối xử tốt với cô.

Vậy cô cũng không có gì đáng để lưu luyến cả. Giờ Ngụy Như Mai về rồi, cô càng níu kéo sẽ chỉ càng khiến Ngụy Như Mai chê cười, còn không bằng phóng khoáng lên, chủ động rời đi.

Nghĩ tới đây, cô lau khô nước mắt, điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó quyết đoán quay về biệt thự.

Khi Lục Nghiên Tịch đứng trước cửa nhà cũng đã đủ bình tĩnh, tới khi dì Lý ra mở cửa, cô mỉm cười nói: “Dì Lý, tôi về đón mẹ đi.”

Cô đã hỏi dì Lý từ trước, biết Tư Bác Văn và Ngụy Như Mai không ở nhà nên gọi thẳng lái xe nhà họ Lục tới, cũng gọi cả bác sĩ gia đình, chỉ sợ dọc đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng dì Lý ban đầu còn cười hì hì giờ lại chợt bối rối ra mặt, chặn cửa không chịu nhường đường: “Mợ chủ, hay ngày mai cô lại đến đi. Hôm nay tối muộn thế này rồi, cũng không được tiện lắm đâu.”

“Không sao, hôm nay luôn.” Lục Nghiên Tịch cười khẽ, cứ thế đẩy cửa ra, lướt ngang qua dì Lý mà đi vào.

Cô vừa đánh mắt nhìn một cái đã thấy Ngụy Như Mai ngồi trên ghế sofa. Cô ta mặc một bộ quần áo ở nhà, bộ quần áo này còn là của cô, vì hơi rộng nên cô chưa từng mặc, vậy mà giờ được Ngụy Như Mai mặc vào còn vừa vặn hơn cô tưởng tượng, cứ như đặt may theo yêu cầu vậy…

Ha, cô nghĩ gì không biết nữa. Cô vứt bỏ những suy nghĩ dư thừa trong đầu đi, nhướn môi cười: “Tôi tới đón mẹ tôi về.”

Nói cách khác là cô muốn dọn khỏi biệt thự này, cô không muốn ở lại căn nhà có sự tồn tại của Ngụy Như Mai chút nào nữa.

“Được, có cần tôi giúp gì không?” Ngụy Như Mai đứng lên, trên mặt vẫn là vẻ dịu dàng như trước đây.

Trông hơi chướng mắt, Lục Nghiên Tịch quay đầu đi: “Không cần.”

Cô còn gọi cả bác sĩ gia đình đưa Lý Tang Du từ trên giường ra tới xe, quãng đường ngắn ngủi như vậy thôi mà cũng tốn gần nửa tiếng. Tới khi đã sắp xếp xong xuôi, Lục Nghiên Tịch cầm theo vài bộ quần áo để thay: “Chào dì Lý, tôi đi đây.”

Nói xong, cô dứt khoát rời đi, không quay đầu lại.

Còn Ngụy Như Mai thấy Lục Nghiên Tịch như vậy liền che miệng cười nhạo: “Cô ta vẫn như trước đây, chỉ cần việc Bác Văn muốn làm là cô ta sẽ không từ chối, bao gồm cả việc nhường Bác Văn cho mình.”

Năm đó, nếu không phải Lục Nghiên Tịch mở lời trước thì Tư Bác Văn đã chẳng ở bên cô… Nhớ tới chuyện cũ, mặt Ngụy Như Mai vặn vẹo căm hận, nhưng chỉ thoáng qua mà thôi, sau đó đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.