Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 823




CHƯƠNG 823

“Thế bọn mình tìm chỗ nào ăn cơm đã, vừa ăn vừa nói.” Chu Nhã Khiết đề nghị, tìm một nhà hàng khá ngon gần đó.

Chờ ăn xong, Chu Nhã Khiết mới lấy ra một bản thiết kế, bắt đầu thảo luận phòng làm việc lý tưởng của mình với Lục Nghiên Tịch.

“Studio chụp ảnh à?” Trong lúc Chu Nhã Khiết nói, Lục Nghiên Tịch còn đang nghi ngờ sao phải thiết kế kiểu châu Âu phục cổ như vậy, càng nghe lại càng là lạ, thứ hiện ra trong đầu cô chính là studio chụp ảnh.

Chu Nhã Khiết gật đầu, ý cười càng sâu: “Tớ thích từ lâu rồi, chẳng qua lúc ấy vẫn lựa chọn kiếm tiền trước. Giờ có cơ hội, đương nhiên phải làm việc mình thích chứ.”

Giọng điệu của cô ấy nghe như tìm một lý do cho bản thân vậy. Tuy là nói vì muốn xứng với Mộ Bảo Vinh, nhưng thực ra là thực hiện giấc mộng của mình, như vậy thật tốt.

Chu Nhã Khiết thoáng khựng lại, sau đó như nhớ tới cái gì, nhìn chằm chằm Lục Nghiên Tịch, ánh mắt phức tạp: “À đúng rồi, thời gian này cậu có định đi viện khám lại không? Có cần tớ đi cùng không?”

“Muốn đi cùng tớ hay muốn đi gặp ai kia cơ?” Lục Nghiên Tịch vạch trần cô ấy không chút nể nang, còn tặng cho cô ấy một cái lườm. Nhưng khoảnh khắc cô đảo mắt lại vừa vặn bắt gặp hai người.

Một nam một nữ sánh vai nhau, người con gái kéo tay người đàn ông bên cạnh, thân mật như vợ chồng, thoạt trông rất xứng đôi.

Không ngờ lại gặp Tư Bác Văn ở đây, chẳng trách anh nói trưa nay không cùng ăn cơm!

Nghĩ tới đây, Lục Nghiên Tịch giận đến mức vỗ bàn đứng lên, lửa giận thiêu đốt lồng ngực, khiến cô không chỗ phát tiết.

Cô đang muốn bước nhanh tiến lên chất vấn, ai ngờ cô gái kia chợt nghiêng người, dính sát vào người Tư Bác Văn mà làm nũng, đồng thời cũng khiến Lục Nghiên Tịch nhìn rõ mặt cô ta.

Ngụy Như Mai!

Cô ta trở lại rồi ư? Trong lúc Lục Nghiên Tịch còn đang tìm cô ta thì Ngụy Như Mai đã lẳng lặng trở lại rồi…

“Nghiên Tịch, cậu sao thế?” Thấy Lục Nghiên Tịch bỗng nhiên khác thường, Chu Nhã Khiết hoang mang khó hiểu, cũng bước lên vài bước nhìn về phía cánh cửa khá đông người, ngơ ngác hồi lâu. Lục Nghiên Tịch thấy ai mà kinh ngạc thế?

Lục Nghiên Tịch vẫn không đáp lại câu hỏi của Chu Nhã Khiết, khiến cô ấy hơi luống cuống, đẩy khẽ Lục Nghiên Tịch.

Lúc này Lục Nghiên Tịch mới hoàn hồn, nhìn Chu Nhã Khiết trước mắt, suýt thì không nhịn được nỗi chua xót chợt dâng lên trong lòng.

Nhưng cô vẫn phải nén chịu, sự quật cường khiến cô không muốn lộ ra sự yếu ớt trước mặt bất cứ ai.

“Chu Nhã Khiết, cậu cần làm gì thì cứ làm trước đi. Tớ có chút việc, tối nay lại đến tìm cậu sau.” Dứt lời, Lục Nghiên Tịch lấy túi xách, chạy bước nhỏ xuống lầu, xuống tới nơi thì hai bóng người vừa rồi đã mất hút.

Cô cản một chiếc taxi trên đường lại: “Đến tập đoàn Hoắc Thị.” Cô nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

Từ nơi này tới tập đoàn Hoắc Thị cũng chỉ tốn hơn mười phút, dọc đường cô đã gọi báo trước cho Hoắc Vũ Khải.

Đi thẳng một mạch tới sảnh khách của Hoắc Thị, cô bước thẳng vào thang máy.

Ban đầu cô định đi thang máy chuyên dụng, nhưng thang máy vừa dừng tại tầng hai bảy, còn cần chờ một lát. Giờ cô đang rất vội, vậy là quyết đoán bước vào thang máy vận chuyển hàng hóa bên kia.