Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 817




CHƯƠNG 817

Một lúc lâu sau, cô nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, cô vẫn hỏi: “Anh có biết chuyện chú ăn hối lộ không? Em đã kiểm tra báo cáo tài chính, không nói tới việc trong đó có nhiều lỗ hổng, mà số tiền thiệt hại cũng không phải là ít.”

Đáng lý ra, Tư Bác Văn không thể không chú ý tới chuyện này được, một công ty bao giờ cũng chú trọng nhất đến con sâu làm rầu nồi canh trong nội bộ của mình.

“Anh có chú ý tới, nhưng đều là người một nhà nên anh chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.” Tư Bác Văn ngẩng đầu lên liếc nhìn cô, nói rất thờ ơ.

Lục Nghiên Tịch trợn tròn mắt không dám tin, lông mày chau lại: “Dù vậy thì cũng không thể dung túng được chứ.” Có suy nghĩ thế này thì làm sao công ty có thể vận hành được?

Hơn nữa nếu cứ làm như vậy thì rất dễ xảy ra vấn đề lớn.

“Anh biết.” Tư Bác Văn trả lời một tiếng, sau đó nhìn Lục Nghiên Tịch, khóe miệng hơi nhếch lên: “Em đi gặp Hoắc Vũ Khải rồi đúng không, những thứ này đều là do anh ta nói cho em biết. Thế em có nghĩ đến việc vì sao anh ta lại biết rõ những chuyện này như vậy không?”

Anh nói như khẳng định, sau đó đi từng bước từng bước lên phía trước, ép Lục Nghiên Tịch phải lùi lại. Cho đến khi cô chạm đến vách tường, lúc này cô mới hoảng sợ ngước đầu lên nhìn Tư Bác Văn. Anh cao 1m9, cô ngẩng đầu nhìn lên rất khổ sở.

“Anh đã từng nói những gì?” Tư Bác Văn nhớ là mình đã nói rất rõ ràng.

Nhưng Lục Nghiên Tịch lại coi như gió thoảng qua tai.

“Hoắc Vũ Khải chỉ đang quan tâm em, sợ em bị chú làm cho liên lụy…” Lục Nghiên Tịch còn đang định giải thích nhưng những lời còn lại đã bị Tư Bác Văn chặn miệng.

Thấy mặt cô đỏ lên, Tư Bác Văn mới buông cô ra, cúi người để cô ở trong lòng: “Cách xa Hoắc Vũ Khải một chút, anh không muốn nhìn thấy những tin tức trên báo liên quan đến em và anh ta.”

Đầu óc Lục Nghiên Tịch hơi rối loạn. Khoảng cách quá gần, mùi sữa tắm thoang thoảng trên người anh len vào mũi cô, ánh mắt vô thức liếc xuống phía dưới.

Tư Bác Văn đang quấn khăn tắm, để lộ những đường nét rõ ràng ở phần thân trên, cơ bắp rắn chắc làm cho mặt Lục Nghiên Tịch đỏ lên.

Mặc dù đã từng nhìn thấy cơ thể của anh nhưng mỗi lần đụng chạm, Lục Nghiên Tịch lại không thể khống chế được sự say đắm này của mình. Đã vậy, lần này nước còn đọng lại trên da anh, chảy dọc xuống theo những đường nét trên cơ thể. Trên vai anh còn đang vắt một chiếc khăn bông, bởi vì anh cong người nên chiếc khăn đó cũng phủ lên vai cô, luồng không khí ẩm ướt khiến lòng người càng thêm rối bời.

Ánh sáng vàng mờ của chiếc đèn phủ lên góc nghiêng của gương mặt anh, soái khí bức người.

Lục Nghiên Tịch vội vàng quay mặt đi, trong đầu đã rối tinh rối mù.

Tư Bác Văn lại làm như không phát hiện ra, đưa tay vén những sợi tóc vương của cô, ánh mắt từ gương mặt từ từ dịch xuống dưới đánh giá, bàn tay cũng bắt đầu không đứng đắn.

“Lục Nghiên Tịch?” Anh khẽ gọi một tiếng.

“Hả?” Lục Nghiên Tịch ngơ ngác ngẩng đầu lên, va trúng đôi mắt đen thăm thẳm tựa như chiếc giếng sâu của anh, khiến cô không thể tự cứu mình, cứ thế trầm mê trong đó.

“Cho anh nhé?” Mặc dù là câu hỏi, nhưng bàn tay của anh đã chạm vào da thịt của cô. Cảm nhận được cơn run rẩy từ người cô, khóe miệng anh nhướng lên rất khẽ, gần như không nhìn thấy được.

Lục Nghiên Tịch ngơ ngác, cơ thể căng cứng như khúc gỗ, nhìn Tư Bác Văn gần ngay trước mắt, ánh mắt cô bỗng trở nên mơ hồ.

Một tiếng “ừm” khẽ như tiếng muỗi kêu vừa nói ra khỏi miệng, cơ thể cô lập tức nhẹ bẫng, xoay người rơi xuống chiếc giường êm ái, Tư Bác Văn áp lên người cô.