Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 804




CHƯƠNG 804

Lúc này, Tư Bác Văn vô thức bước tới, ôm người vào lòng, hoàn toàn không ý thức được tay mình dùng sức lớn tới mức nào.

“Câm miệng, khóc cái gì mà khóc?” Tư Bác Văn nghe cô khóc thì lại càng thêm tức giận, anh quát lớn, cởi áo vest ra quấn chặt lấy người vào lòng mình.

Người dưới đất run rẩy muốn bỏ chạy, lại bị Tư Bác Văn tung cước đá ngã xuống đất.

Anh cũng biết gã này, là Chu Quốc Vệ, con trai của một ông lớn trong giới chính trị. Nghe nói vừa háo sắc vừa liều, nhưng bây giờ dám đụng chạm tới cả vợ anh, vậy không thể trách anh được.

“Đưa đi.”

Tư Bác Văn dẫn Lục Nghiên Tịch đi phía trước, tên kia bị vệ sĩ trói gô đi theo trên xe phía sau, về thẳng biệt thự.

Tư Bác Văn ôm người trở về, nhìn trán cô đổ một lớp mồ hôi mỏng, môi cắn đến mức tím tái. Cô vẫn luôn kiềm chế bản thân, không chạm vào Tư Bác Văn.

Cô rất dễ bị sốt nên Tư Bác Văn không cho cô ngâm nước lạnh ngay.

Mà gọi bác sĩ gia đình đến, cho Lục Nghiên Tịch uống nhiều nước sôi để nguội. Nửa tiếng sau, Lục Nghiên Tịch chạy vào phòng vệ sinh mấy lần mới đỡ hơn đôi chút.

Sau khi Lục Nghiên Tịch đỡ hơn, việc đầu tiên là đi tìm Tư Bác Văn.

Chu Quốc Vệ được đưa về, nếu như xảy ra chuyện gì, chắc chắn ba gã ta sẽ không dễ dàng buông tha cho Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch càng nghĩ càng cảm thấy hốt hoảng.

“Tổng giám đốc Chu.”

Lục Nghiên Tịch mới vừa xuống lầu đã nghe thấy giọng dì Lý, cô nhìn thấy người tới, chỉ cảm thấy đau đầu.

“Con trai tôi đâu rồi?” Chu Tùng Hải đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng dừng lại trên người Lục Nghiên Tịch đang đi xuống lầu.

Con gái của Lục Huyền Lâm cũng có vài phần nhan sắc, nhưng Phong Thành lắm phụ nữ như vậy cơ mà, thằng nhãi ranh giỏi thật, chọc ai không chọc, lại cứ chọc phải Tư Bác Văn!

Người này không phải chỉ qua loa lấy lệ là được, nếu không ông ta cũng chẳng thèm tự mình tới đây: “Cô Lục, con trai tôi đâu?”

Trong tầng hầm, Chu Quốc Vệ đang nằm rạp dưới đất.

Một người đàn ông đứng dậy khỏi người gã, vẻ mặt hơi khó coi: “Cậu Tư, như vậy đã được chưa?” Anh ta chán ghét lấy khăn lau, như thể mình vừa chạm phải thứ gì dơ bẩn.

“Còn kêu được nữa không?” Tư Bác Văn không ngó ngàng đến anh ta, mắt nhìn người đang nằm dưới đất.

Chu Quốc Vệ nằm dưới đất vẫn có thể nghe thấy tiếng, sau vài lần bị sỉ nhục, gã ta đã không dám tùy tiện buông mấy câu cửa miệng ra nữa rồi.

Lần đầu tiên, lần đầu tiên Chu Quốc Vệ gặp phải người không nể mặt ba mình, cũng là lần đầu gã ta cảm nhận được sâu sắc sự đáng sợ của Tư Bác Văn.

Lấy gậy ông đập lưng ông.

Gã ta lớn từng này rồi mà chưa từng bị sỉ nhục như vậy. Chu Quốc Vệ nuốt giận trong lòng, không dám lên tiếng.

“Không cắt đứt là mày nên cảm thấy may mắn rồi đấy. Lần sau còn dám chạm vào người phụ nữ của tao nữa, tao sẽ cho mày biết thế nào là hối hận.” Tư Bác Văn lạnh lùng nói, chán ghét lùi lại mấy bước.