Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 803




CHƯƠNG 803

Sau khi tách ra ở ban công, cô ấy không còn nhìn thấy Lục Nghiên Tịch nữa.

Bên này không nhận được kết quả, bỗng dưng Tư Bác Văn cảm thấy hơi bực bội, ‘cô không thể an phận một lúc được à?’ Anh thầm nhủ trong lòng, đồng thời bắt đầu tới phòng vệ sinh tìm kiếm.

Chu Nhã Khiết thấy lạ, nhưng cũng bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Lục Nghiên Tịch.

Trong một căn phòng nào đó.

Lục Nghiên Tịch ngày càng cảm giác được cơ thể mình không ổn. Cả người khô nóng, cổ họng khô khốc khó nhịn, cô muốn thứ gì đó lành lạnh…

Cô không ngốc, đương nhiên biết vì sao lại như vậy.

Nhưng cô hoàn toàn không biết mình đụng phải thứ này khi nào.

Cửa kính đột nhiên mở ra, cô bị người ta khiêng lên, tiếng mở cửa và đóng cửa liên tiếp vang lên. Cô chỉ có thể mơ mơ màng màng nhìn thấy một người đàn ông hơi mập mạp. Cô giãy giụa muốn chống cự, nhưng tay đánh lên người gã ta chỉ giống như gãi ngứa.

Trái tim Chu Quốc Vệ tê dại, nói: “Ngoan nào!”

Gã ta cười rất đê tiện, nhưng Lục Nghiên Tịch lại không phản kháng được.

Tiếng mở chốt cửa kính lại vang lên lần nữa, cô bị ném mạnh lên giường. Có lẽ bởi vì động tác quá lớn mà lúc ngã xuống, đầu cô bị đụng phải tủ đầu giường, một dòng chất lỏng ấm áp lập tức chảy dọc xuống thái dương, cô cũng tỉnh táo hơn nhiều.

Gã đàn ông này là Chu Quốc Vệ?

Lục Nghiên Tịch nhìn gã ta đang mải cởi quần áo, lập tức hiểu ra, sau đó co người trốn sang bên cạnh. Cô chậm rãi xê dịch, nước mắt giàn giụa đầy mặt.

‘Cứu tôi, Tư Bác Văn, mau đến cứu tôi với…’ Cô thầm gào thét hết lần này đến lần khác, nhưng cánh cửa kia trước sau vẫn đóng chặt. Nhìn thấy Chu Quốc Vệ đã cởi xong món đồ cuối cùng, cô sững người, tuyệt vọng dán chặt vào đầu giường, nắm chặt gạt tàn thuốc lá trên tay.

Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, dù có chết cũng không thể để Chu Quốc Vệ chạm vào mình.

Ở một nơi khác, Tư Bác Văn đã tìm kiếm khắp nơi mọi người có thể đến trong bữa tiệc, nhưng vẫn không hề trông thấy bóng dáng Lục Nghiên Tịch, trong phòng suite cũng không có, anh lập tức đi tra camera.

Trên hành lang không thấy gì hết.

Một người lại vô duyên vô cớ biến mất?

“Tìm cho tôi, cho dù phải lật tung chỗ này lên cũng phải tìm được cho tôi!” Tư Bác Văn lạnh lùng ra lệnh, còn mình cũng dẫn theo người đi tìm từng phòng một. Anh không thể giải thích vì sao mình lại sốt sắng như vậy nữa. Lục Nghiên Tịch chết thì chẳng phải càng tốt hơn sao?

Không, không, không, không thể để cô ta chết, anh vẫn còn chưa xong đâu, cô ta không thể chết được.

Lúc này, Chu Nhã Khiết cũng đã nhận ra điều bất thường, đi theo bên cạnh Tư Bác Văn.

“Rầm” một tiếng, Chu Quốc Vệ đang định tức giận mắng, nhưng nhìn thấy người tới là ai, mặt gã lập tức biến sắc, sau đó ngã xuống giường, sợ đến nổi lớp mỡ trên người cũng run rẩy: “Tư Bác Văn…”

“Tư Bác Văn!”

Hai giọng nói vang lên cùng lúc, giọng người sau có vẻ yếu ớt.

Tư Bác Văn nhìn người trên giường, Lục Nghiên Tịch co rúm ở đó, trên tay nắm chặt gạt tàn thuốc lá. Giây phút nhìn thấy Tư Bác Văn, cô buông lỏng gạt tàn, hơi giang tay ra.

“Bác Văn, tôi sợ, suýt chút nữa tôi đã cho rằng mình sẽ, mình sẽ…” Cô vừa nói vừa khóc như mưa.