Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 791




CHƯƠNG 791

Đến khi Lục Nghiên Tịch xuống lầu, đúng lúc Vu Diễm My đang bưng thức ăn đi ra, bèn dịu dàng hỏi: “Nghiên Tịch, Em muốn ăn gì? Chị làm cho em nhé.”

Thật sự rất ra dáng một người chị gái tiêu chuẩn.

Lục Nghiên Tịch nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, chay mặn đủ cả, hương sắc cũng đầy đủ, mà mùi vị và tài nấu nướng của Vu Diễm My cũng không kém.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Tư Bác Văn cũng tan sở về nhà. Vì có thêm hai người nên bàn ăn vô cùng sôi nổi, con gái dì Lý và Vu Diễm My đều thích nấu ăn, đang thảo luận với nhau về đồ ăn.

“Mợ chủ, cô nếm thử món này đi.” Con gái dì Lý đẩy đĩa nạm bò xào tới trước mặt Lục Nghiên Tịch.

Theo mùi thơm bay tới, Lục Nghiên Tịch gật đầu rồi hạ đũa xuống.

“Nghiên Tịch, nghe nói hôm nay em ở trong văn phòng rất lâu, có phải có chuyện gì không? Bác Văn, Nghiên Tịch là em gái em, em phải đảm bảo con bé không phải chịu oan ức gì chứ.” Vu Diễm My sợ mình hỏi quá đột ngột nên giải thích thêm vài câu, ánh mắt nhìn thẳng vào Lục Nghiên Tịch, chờ đáp án của cô.

 

Lục Nghiên Tịch hơi ngập ngừng, biết Vu Diễm My đang thăm dò. Nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Tư Bác Văn đã lên tiếng: “Ăn cơm trước đi.”

Ăn cơm xong, con gái dì Lý pha trà cho mọi người, Tư Bác Văn ở trong phòng làm việc một mình, con gái dì Lý mang lên tận nơi.

Uống trà rồi chuyện phiếm, lại xem TV thêm một lúc, sau đó Lục Nghiên Tịch trở về phòng. Dì Lý và con gái cũng quay về phòng nói chuyện, Vu Diễm My ngồi một mình một lúc rồi cũng lên lầu.

Sau khi gõ nhẹ cửa phòng làm việc, cô ta đi vào trong.

Cô ta cố ý mặc một chiếc váy liền ngắn, giọng nói cũng dịu dàng: “Bác Văn.”

Giọng nói nhẹ nhàng vọng vào tai tựa như lông vũ rơi trên người, khiến trái tim ngứa ngáy khó nhịn.

“Cô đến đây làm gì?” Tư Bác Văn phát hiện cơ thể hơi bất thường.

Vu Diễm My làm như không nghe thấy, đôi chân thon dài bước từng bước tới gần Tư Bác Văn, một mùi hương thoang thoảng tràn ngập trong không khí: “Không còn sớm nữa, đi ngủ sớm chút đi.” Dứt lời, chân của cô ta như tự vấp vào nhau, nhào thẳng lên bàn.

Tư Bác Văn nhanh chóng quay mặt đi, anh có thể cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, nhưng không phải vì người trước mặt.

Tư Bác Văn biết rất rõ, anh đã bị người khác bỏ thuốc rồi, hơn nữa còn chính là người phụ nữ trước mặt này!

Ghê tởm!

Trong nháy mắt, anh chỉ muốn ném người phụ nữ này ra ngoài. Nhưng nghĩ đến kế hoạch, anh đành cố gắng nhịn lại, còn chưa kịp làm gì thì Vu Diễm My đã nhào tới.

Hai tay cô ta ôm lấy eo Tư Bác Văn: “Tư Bác Văn, em không tốt hơn Lục Nghiên Tịch à? Em không cần vị trí mợ chủ, cũng không cần anh cho em gì hết. Bây giờ, muốn em đi, được không?”

“Không cần gì hết?” Tư Bác Văn nâng cằm Vu Diễm My lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của cô ta.

Đúng là to gan.

Nếu Vu Diễm My nhìn kỹ, có lẽ sẽ phát hiện đôi mắt của Tư Bác Văn đã bình tĩnh lại.

“Đúng, bây giờ em chỉ muốn anh thôi.” Nói xong, Vu Diễm My vươn tay lên ngực rồi chậm rãi đi xuống.

Nhưng vẫn không nhanh bằng động tác tiếp theo của Tư Bác Văn, anh trực tiếp dồn sức nắm lấy tay cô ta rồi hất mạnh ra.