Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 777




CHƯƠNG 777

Ánh mắt Tư Bác Văn nhìn về phía cô, mang theo chút đánh giá.

Sau khi ăn xong, Lục Nghiên Tịch lấy lý do không được khỏe để Tư Bác Văn lên giường đi ngủ trước. Đợi đến khi tiếng hít thở đều đặn vang lên, biết anh ngủ rồi cô mới thở phào nhẹ nhõm, không lâu sau cũng chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng, Tư Bác Văn vẫn đi làm như thường lệ.

Đúng mười giờ, Chu Nhã Khiết lại gọi điện thoại tới: “Lục Nghiên Tịch, cậu định mặc kệ thật đấy à? Ngày nào Vu Diễm My cũng chạy đến văn phòng, người trong công ty nói khó nghe không chịu được nữa rồi. Còn nữa, cậu không đi làm, Vu Diễm My muốn lục lọi bàn làm việc của cậu nhưng bị tớ ngăn cản rồi.”

Mặc dù không biết rốt cuộc Vu Diễm My định làm gì nhưng Chu Nhã Khiết vẫn kiếm cớ lấy lệ.

Không phải vì cô ấy muốn tốt cho Lục Nghiên Tịch, mà do không thể chịu nổi khi thấy Vu Diễm My huênh hoang như vậy.

“Ừ, tớ biết rồi.” Lục Nghiên Tịch trả lời dửng dưng.

Trong lòng cũng thầm nghĩ, liệu có phải Vu Diễm My đã phát hiện ra chuyện gì rồi không? Nếu không thì sao chị ta lục lọi bàn làm việc của cô làm gì?

“Lục Nghiên Tịch, có phải cậu bị ngớ ngẩn không đấy hả!” Chu Nhã Khiết chỉ hận rèn sắt không thành thép, thẳng thừng cúp máy cái rụp.

Ngớ ngẩn ư?

Lục Nghiên Tịch thầm tự hỏi lại mình, nhưng cũng không có câu trả lời.

Có điều, Vu Diễm My cũng là một lựa chọn khá tốt. Cô ta vừa là người nhà họ Lục lại có thể tiếp cận Tư Bác Văn, nếu bọn họ lấy nhau thì chỉ cần chờ Tư Bác Văn chủ động đưa ra yêu cầu ly hôn là cô có thể tự do.

Nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch bắt đầu lập kế hoạch, cô nhất định phải ly hôn!

Buổi chiều, Lục Nghiên Tịch gọi điện thoại cho Vu Diễm My.

Là Lục Nghiên Tịch cả tỉ năm chẳng gọi lấy một lần ư? Lúc Vu Diễm My nhìn thấy tên người gọi tới còn cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cô ta đã nhanh chóng nghe máy: “Nghiên Tịch à, có chuyện gì thế?”

Cách xưng hô vô cùng thân thiết của Vu Diễm My khiến Lục Nghiên Tịch ngẩn người mất mấy giây mới mở được miệng: “Phương án tiêu thụ trong bản kế hoạch của tôi còn một số vấn đề, sau khi tan làm chị có thể đến nhà giúp tôi một chút không?”

“Được.” Nghĩ đến việc lại được ở cùng với Tư Bác Văn, Vu Diễm My lập tức đồng ý.

Dù sao thì Lục Nghiên Tịch cũng chẳng làm gì được cô ta.

Bữa tối, trên bàn có rất nhiều món giàu đạm, thức ăn cứng cũng ít đi nhiều. Dì Lý chỉ tưởng là cô không thích nên dứt khoát đổi món.

“Dì Lý nấu ăn ngon thật.” Vu Diễm My vừa ngồi vào bàn đã không khỏi khen ngợi.

Dì Lý cười tươi như hoa: “Đều là mấy món thường ngày, cô cậu ăn đi.”

Ba người ăn cơm, im ắng đến lạ thường.

Vu Diễm My thỉnh thoảng lại hỏi Tư Bác Văn mấy câu, nhưng chỉ nhận được câu trả lời lạnh nhạt. Sau vài lần, cô ta không lên tiếng nữa.

Dùng bữa xong, Vu Diễm My trở về phòng cùng với Lục Nghiên Tịch.

Cô thật sự hỏi cô ta về chuyện tiêu thụ, mới đầu Vu Diễm My còn nghi ngờ, mất tập trung, đến cuối cùng mới thể hiện thực lực của mình.

Cô ta không phải bình hoa, nói rất rõ ràng mạch lạc, cũng rất thực tế.

Lục Nghiên Tịch vừa sửa chữa vừa lắng nghe, cuối cùng tới lúc cô ta nghỉ ngơi uống nước, cô mới gập máy tính lại.