Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 775




CHƯƠNG 775

“Không có.” Lục Nghiên Tịch trả lời rất dứt khoát. Cô cũng không muốn tiếp tục chủ đề nhàm chán như vậy nữa, mang mấy văn kiện nhỏ qua: “Những thứ này đều phải đọc.”

Dứt lời, cô liền vùi đầu vào trong bản kế hoạch dự án.

Sau cuộc họp, Tư Bác Văn đi ngang qua văn phòng thư ký, thấy Lục Nghiên Tịch đang nhìn điện thoại, anh liền bước tới.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch lập tức đưa điện thoại ra phía sau, vội vàng đóng màn hình lại, lờ mờ nhìn thấy ba chữ bệnh máu trắng.

“Kế hoạch dự án trước đó cô cứ tiếp tục làm, việc của thư ký thì giao cho Chu Nhã Khiết.” Tư Bác Văn dặn dò xong thì đi vào văn phòng.

Chu Nhã Khiết há miệng định nói gì đó nhưng đã không kịp nữa, sau khi anh đi rồi cô ấy mới chẹp miệng nhắc: “Giao hết cho tớ, nhiều như vậy… rõ ràng là đang bóc lột tớ mà.”

Nhưng cô ấy chỉ dám nhỏ giọng lầm bầm thôi.

Lục Nghiên Tịch không để ý tới cô ấy, thậm chí cô còn có chút vui vẻ đi lấy tài liệu dự án mà mình phụ trách.

Dự án này cô đã theo rất lâu rồi, vẫn rất quan tâm đến nó.

Sau khi cầm tài liệu dự án trở về, cô tình cờ chạm mặt Vu Diễm My.

Hôm nay cô ta mặc áo vest phối với váy ngắn màu đen rất tôn dáng, lại còn trang điểm tinh xảo. Vóc dáng của cô ta vốn đã khá đẹp rồi, cộng thêm một bộ trang phục như thế nữa, trông cô ta càng thêm xinh đẹp khiến người trước mặt phải giật mình.

Lúc Lục Nghiên Tịch đánh giá Vu Diễm My, Vu Diễm My cũng đánh giá cô. Vẫn là phong cách đơn giản mộc mạc như bao ngày, chiếc váy ngắn màu xanh nhạt, không có hoa văn dư thừa.

Muốn chiếm được trái tim của đàn ông thì phải biết trưng diện.

Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt cô ta thoáng hiện vẻ khinh thường: “Nghiên Tịch, chị đến tìm Bác Văn ký một văn kiện.” Cô ta giơ một xấp văn kiện nhỏ trên tay.

“Ừ.” Lục Nghiên Tịch cứ như thật sự không nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô ta. Sau khi nói xong, cô đi thẳng đến chỗ ngồi của mình, nhìn Vu Diễm My đi vào. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trong lòng vẫn có cảm giác, thậm chí còn rất mãnh liệt, nhưng cô không thể không dằn xuống, giả vờ như chẳng hề gì.

“Cậu thật sự không thèm để ý à?” Mười phút đồng hồ trôi qua, Chu Nhã Khiết không nhịn được lòng buôn chuyên. Cô ấy tới gần Lục Nghiên Tịch mà cô không trả lời, Chu Nhã Khiết bèn nhắc nhở: “Đã qua mười mấy phút rồi, ký văn kiện chỉ mười mấy giây là xong thôi.”

Thời gian lâu như vậy, không ai biết được sẽ làm những chuyện gì.

“Văn kiện cần phải thẩm duyệt.” Lục Nghiên Tịch tìm một lý do mà chính cô cũng không tin tưởng được.

Chu Nhã Khiết bị câu nói này chặn họng, cô ấy không nói gì nữa, quay người trở về vị trí của mình, ánh mắt không ngừng liếc về phía cửa phòng làm việc.

Cô ấy thật sự không hiểu nổi Lục Nghiên Tịch, ngày thứ hai sau khi kết hôn, chị họ của cô đi vào văn phòng của chồng cô mà cô hoàn toàn không thèm để ý sao? Hay là Lục Nghiên Tịch không yêu Tư Bác Văn?

Lời này thì đến chính Chu Nhã Khiết cũng không tin.

Hai nhà kết hôn như thế nào, có mấy nguồn tin tuồn tin tức ra, mọi chuyện vẫn rất rõ ràng.

Khoảng nửa tiếng sau Vu Diễm My mới đi ra. Cô ta ôm văn kiện, cố ý kéo quần áo hơi xộc xệch lên, trên đùi còn có mấy vết đỏ.

“Nghiên Tịch.” Cô ta nhẹ nhàng gọi một tiếng, đắc ý hả hê đi qua chỗ ngoặt.