Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 759




CHƯƠNG 759

“Anh nói gì cơ?”

“Xuống xe, lập tức, ngay bây giờ!”

Lục Nghiên Tịch nhìn Tư Bác Văn với vẻ không tin nổi: “Anh có biết từ đây về đến biệt thự còn bao xa không? Bây giờ anh lại bắt tôi xuống xe?”

Tư Bác Văn lại không trả lời ngay mà nhìn cô thật sâu. Trong ánh mắt kia tràn đầy hận thù, khiến trái tim cô lập tức trở nên lạnh lẽo, cơ thể không khỏi ớn lạnh hơn mấy phần.

“Lục Nghiên Tịch, người của tôi đã tìm được Như Mai rồi.”

Trong phút chốc, Lục Nghiên Tịch cảm thấy hết thảy mọi âm thanh bên tai đều biến mất.

“Cho nên bây giờ cô xuống xe đi. Chờ tới khi Như Mai về nước, ân oán giữa chúng ta… sẽ xóa bỏ.”

Lục Nghiên Tịch bật cười.

Cười đến bi thương.

Hóa ra là thế…

Cô nói mà, tại sao Tư Bác Văn lại đột nhiên tỏ ra mừng rỡ như thế, thì ra là đã tìm được Ngụy Như Mai rồi.

Cũng đúng thôi, trên đời này, cũng chỉ có cô ta mới khiến Tư Bác Văn tươi cười vui vẻ.

Cô đã không nhớ mình xuống xe như thế nào nữa, đến khi Lục Nghiên Tịch tỉnh táo lại, Tư Bác Văn đã lái xe đi mất.

Đêm khuya, gió núi lạnh lẽo đầy trời thổi quét tới chỗ Lục Nghiên Tịch, như muốn nuốt chửng cô.

Cô đứng trong gió một lúc lâu, lúc đầu ánh mắt còn hoang mang không biết phải làm sao, dần dần đến cuối cùng đã trở nên kiên định hơn rất nhiều.

Nhìn quốc lộ trước mắt, cô dẫm trên đôi giày năm phân men theo đường cái, từng bước trở lại biệt thự.

“Mợ chủ, cô về rồi đấy à?”

Vừa nhìn thấy Lục Nghiên Tịch, dì Lý giúp việc đã niềm nở bước tới đón.

Tuy Lục Nghiên Tịch và Tư Bác Văn vẫn chưa kết hôn nhưng trong lòng dì Lý đã coi cô trở thành người nhà họ Tư từ lâu.

Nhưng khi thấy sắc mặt tái nhợt cùng với gót chân đầy máu của cô, bà ấy chợt hoảng hốt.

“Mợ chủ, cô làm sao thế này?”

“Bác Văn có việc nên nửa đường tôi xuống xe đi bộ về.” Lục Nghiên Tịch nói bâng quơ, bản năng cùng với sự tôn nghiêm cuối cùng trong lòng không cho phép cô để người khác biết mình bị bỏ rơi.

Cô vừa ngồi xuống, dì Lý đã cầm hòm thuốc tới, muốn nói lại thôi, vẻ đau lòng tràn đầy trong mắt: “Mợ chủ, có đau không?”

Bà ấy cẩn thận cầm tăm bông lau sạch vết xước xát trên chân cô, rồi lại lấy rượu thuốc bôi lên, sau đó dùng băng gạc quấn lại.

“Không sao đâu, hai ngày nữa là khỏi thôi.” Lục Nghiên Tịch mỉm cười, trên lớp băng gạc vừa mới quấn lên, máu đã bắt đầu thấm ra ngoài, để lại vết đỏ nhàn nhạt. Chỉ có cô mới biết, tận sâu thâm tâm cô thất vọng nhường nào.

Dì Lý đã quen với câu trả lời lạnh nhạt như thế này của cô, nghĩ tới chuyện mười hai năm trước, bà ấy bất đắc dĩ thở dài. Sau khi bôi thuốc xong, dì Lý đi nấu cơm.

Lục Nghiên Tịch đã quen với sự trống trải trong căn biệt thự.

Cô trở về phòng, lên mạng tìm hiểu tin tức của tập đoàn Hoắc Thị. Sau khi chắc chắn Hoắc Thị vẫn ổn, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nằm trên giường từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ở một vùng tối tăm trong mơ, Tư Bác Văn cách cô ngày càng xa, mang theo tất cả ánh sáng của cô.