Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 754




CHƯƠNG 754

Anh không thích cô như vậy, chán ghét cô đến như vậy, khi nghe thấy cô nói muốn hủy bỏ hôn ước, chắc chắn sẽ đồng ý ngay lập tức đúng không.

“Hủy bỏ hôn ước?”

Không biết trôi qua bao lâu, Tư Bác Văn cợt nhả lặp lại mấy từ này. Đôi mắt lạnh lẽo nham hiểm của anh nhìn về phía Lục Nghiên Tịch, ánh mắt vô cùng sắc bén.

“Đúng vậy. Hủy bỏ hôn ước đi.” Lục Nghiên Tịch kiên nhẫn giải thích: “Hôn ước hủy bỏ sẽ tốt cho cả tôi và anh.”

“Tốt? Ha, tốt chỗ nào?”

Đôi mắt kiên quyết của Lục Nghiên Tịch bắt gặp đôi mắt hơi trầm xuống của Tư Bác Văn, cô cười nhẹ.

“Tốt ở chỗ anh thích cô ta, còn tôi thì thích người khác. Chúng ta hủy bỏ hôn ước là tác thành cho hạnh phúc của người kia, có được không?”

Cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng lúc còn ở trên đường rồi.

Tỷ lệ chữa khỏi bệnh máu trắng là quá thấp, cô không tin rằng mình có thể chiến thắng được bệnh tật. Cũng không muốn bộc lộ dáng vẻ chật vật nhất của bản thân trước mặt Tư Bác Văn.

Nếu như sớm muộn gì cũng phải rời đi, thì chẳng bằng tranh thủ hiện tại. Khi cô vẫn còn đang xinh đẹp, kết thúc mối tình đơn phương điên cuồng này.

Cô sẽ trốn trong một góc không người, len lén thích anh, cho đến khi chết trong dáng vẻ chật vật khó coi.

Lục Nghiên Tịch đã có thể đoán được Tư Bác Văn sẽ vui vẻ như thế nào khi cô nói lời hủy bỏ hôn ước với anh. Nhưng điều khiến cô không ngờ tới là Tư Bác Văn lại nói…

“Lục Nghiên Tịch, cô cảm thấy mình có tư cách gì để thương lượng điều kiện chứ?”

Ánh mắt của Tư Bác Văn quá lạnh lẽo, khiến cô bị đóng băng ngay tại chỗ, không thể nào cử động nổi.

Cảm nhận được sự lạnh lùng từ Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch hiểu rằng Tư Bác Văn không hề vui vẻ.

Trước đây, cô sợ nhất là chọc giận Tư Bác Văn.

Nhưng bây giờ… Cô không thể không cố ý chọc giận anh được.

“Khi đó tôi làm thế nào để có được hôn ước này thì có thể làm như thế ấy để hôn ước này hủy bỏ. Tôi tới thông báo với anh chỉ để thể hiện rằng tôi vẫn còn tôn trọng anh thôi. Cho dù anh không đồng ý, tôi cũng sẽ bảo ba mẹ tôi hủy bỏ hôn ước này. Huống hồ…”

Ánh mắt Lục Nghiên Tịch đánh sang nhìn Diệp Quỳnh Như không nói câu nào ở bên cạnh, mỉa mai nói.

“Anh thích Diệp Quỳnh Như như vậy, tôi đi rồi, không phải cô ta sẽ trở thành mợ Tư danh chính ngôn thuận của anh sao?”

Diệp Quỳnh Như ở bên cạnh nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, cố tình cười ngượng ngùng. Cô ta kéo lấy cánh tay Tư Bác Văn, xấu hổ nói: “Chỉ cần có thể ở bên Bác Văn là tôi đã mãn nguyện rồi, còn về chuyện kết hôn…”

Ai ngờ cô ta còn chưa nói dứt câu thì đã bị Tư Bác Văn thẳng thừng ngắt lời.

“Cút!”

Tư Bác Văn quát lên, trong giọng nói loáng thoáng chút tức giận khiến Diệp Quỳnh Như thầm giật mình, nhưng cô ta lại cảm thấy chắc câu này là nói với Lục Nghiên Tịch. Cô ta biết Tư Bác Văn vô cùng chán ghét Lục Nghiên Tịch.

Thế là cô ta cố ý ưỡn cao bộ ngực kiêu hãnh, cọ lên cánh tay Tư Bác Văn, hả hê nói với Lục Nghiên Tịch: “Cô Lục, vẫn còn chưa đi nữa à?”