Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 736




CHƯƠNG 736

Quả nhiên gọi vô số lần cũng bị từ chối, trái tim của Trịnh Mễ Á lạnh ngắt, thấy Trịnh Uyển Khanh với vẻ mặt đắc ý, cô ta cảm thấy trong này nhất định có quỷ.

“Các người đã động tay động chân gì rồi?”

“Em gái, chuyện này chúng tôi động tay động chân thế nào được?”

“Mễ Á, đừng nói nữa.” Mẹ Trình khẽ mỉm cười, nhìn trông không hề có chuyện gì.

Tiêu Hà nhìn không hiểu mẹ con trước mặt, một người chuyện gì cũng viết ở trên mặt, một người tâm tư sao lại không nhìn thấu, đây là mẹ con ruột sao?

“Mẹ Uyển Khanh đúng chứ, cái này tôi ký tên, chỉ cần Trịnh Khôi đích thân tìm tôi là được rồi, dù sao người nào làm người đó chịu, bất luận nói như thế nào, cũng nên nhận lỗi với tôi, vậy nên hy vọng mẹ Uyển Khanh chuyển lời với Trịnh Khôi.”

Giỏi cho một người phụ nữ bình tĩnh, Trịnh Uyển Khanh cảm thán ở trong lòng.

Một người lăng nhăng như Trịnh Khôi có thể bị buộc chặt như vậy cũng không phải vô lý, nếu là Tiêu Hà, bây giờ sẽ làm ùm với Trịnh Khôi, chính là chuyện người đàn ông ghét nhất, Trịnh Uyển Khanh biết rõ điểm này.

Trịnh Mễ Á ở bên cạnh lại rất không hiểu, nhưng tin mẹ mình có tính toán riêng, cô ta cũng không nói gì nhiều.

“Bác gái, cháu sẽ chuyển lời cho ba.”

Mắt thấy Tiêu Hà sắp không nhịn được nữa, ý nguyện ban đầu của mình cũng quên rồi, Trịnh Uyển Khanh vội tiếp lời: “Bác gái muốn uống gì, nói chuyện lâu như vậy, khát rồi nhỉ!”

Rõ ràng là ban ngày, trong nhà họ Lục là vô cùng yên tĩnh, trong phòng khách có ba người đang ngồi, bầu không khí vô cùng nặng nề.

Cuối cùng ông cụ Lục dùng gậy gõ xuống mặt đất mới phá tan bầu không khí này.

“Ba, con hôm nay nghe nói ba nói chuyện với Vu Thiến, con tưởng rằng là Tang Du quay về câu dẫn Huyền Lâm… Sau đó con đi hỏi Trịnh Uyển Khanh, nó nói với con Tang Du có hai đứa con 3-4 tuổi, con còn tưởng rằng là Tang Du bị vứt bỏ, sau đó quay về tìm Huyền Lâm…” Mẹ Lục nói chuyện rất lí nhí, trong mắt tràn ngập sự tự trách.

Đứa trẻ đó quá giống Lục Huyền Lâm, nhất định là con của Lục Huyền Lâm!

Lý Tang Du sinh con của Lục Huyền Lâm, nhưng không trở về, trong lòng có khúc mắc với nhà họ Lục, hiện nay bà ta lại đi “hỏi tội”.

Cháu nội của bà ta, bà ta có phải không nhận về được không?

“Bà thật sự là hồ đồ, Trịnh Uyển Khanh là người như nào, bà không biết sao? Bà còn đi hỏi nó! Còn bị nó chơi cho không đủ thảm sao?” Ba Lục trách móc.

“Tôi… tôi cũng không nghĩ như vậy…”

Đi một ngày đàng, học một sàng khôn; bà ta thật sự sẽ không tin Trịnh Uyển Khanh nữa.

“Con nói đi, đứa trẻ đó là con của Lục Huyền Lâm chứ?” Ông cụ Lục không quan tâm nhiều như vậy, điều duy nhất ông cụ muốn biết chính là đứa trẻ mà mẹ Lục nói.

Đứa trẻ đó với Lục Huyền Lâm như một khuôn đúc ra.

“Giống với Huyền Lâm như vậy, lại còn năm tuổi, nói không phải là con của Huyền Lâm con đều sẽ không tin!”

Cũng không cần làm giám định DNA nữa!