Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 696




CHƯƠNG 696

“Nhưng, Mộ là người đàn ông duy nhất trong nhà, nên Mộ phải hiểu chuyện, phải chăm sóc mẹ, phải hiểu cho mẹ, giúp mẹ chia sẻ gánh nặng.” Mộ vặn vẹo người, có chút ngượng ngùng lẩm bẩm: “Mộ không muốn mẹ quá mệt mỏi.”

“Mộ….” Lý Tang Du không biết phải nói gì nữa.

Mộ đang suy nghĩ cho cô.

Nhìn thấy hai người vì quan tâm nhau mà có chút ‘giằng co’, trong lòng Lục Huyền Lâm cảm thấy kỳ lạ, thậm chí có chút tự trách.

Mộ hiểu chuyện như vậy, còn không phải vì sự vắng mặt của anh sao?

Nếu như anh phát hiện ra sớm một chút thì tốt rồi, Mộ sẽ có một tuổi thơ đơn thuần, vui vẻ.

“Tang Du, em đừng nói nữa, lúc đó chú Lý không phải cũng muốn em không quá hiểu chuyện sao?” Lục Huyền Lâm nói giúp Mộ: “Em xem đi, không phải là di truyền từ em sao.”

“.…”

Bây giờ bắt đầu biết bao che cho con trai rồi?

Được Lục Huyền Lâm nhắc nhở, Lý Tang Du cũng nhớ lại.

Đã từng có lần, ba Lý cũng bất lực nói với cô như vậy, Tang Du, ba không muốn con hiểu chuyện như vậy, con có thể làm ồn, có thể gây chuyện, ba sẽ không nói gì.

Mộ thật sự được di truyền từ cô.

Trong mắt Lý Tang Du thoáng buồn, cô có chút nhớ ba mình.

Nếu như ba Lý còn sống, nhìn thấy hai đứa cháu ngoại của mình hiểu chuyện như vậy, không biết sẽ vui đến mức nào….

“Ơ…chú, chú làm gì vậy, chú bỏ cháu ra….”

Trong lúc Lý Tang Du đang suy nghĩ, Lục Huyền Lâm đã ‘hạ độc thủ’ với Mộ, bế Mộ ngồi lên đùi mình.

Mộ vô cùng kinh ngạc, sau đó bắt đầu vùng vẫy, giống như đang phải chịu đựng một điều gì đó rất đau khổ vậy.

“Haha, anh bị bế lên rồi!” Tịch nhìn thấy Mộ như vậy, cảm thấy rất vui vẻ: “Mẹ, mẹ nhìn đi, anh bị chú bế kìa.”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Tang Du cũng bật cười, đứa con trai này của cô không thích được người khác bế, một lần Thái Vũ Hàng cưỡng chế ‘tập kích’ cậu bé, còn bị ghi thù, mấy lần sau anh ta đến Mộ đều không thèm quan tâm đến anh ta, cuối cùng vẫn là cô ra tay khuyên bảo Mộ.

“Con…con…” Mộ nhìn Lý Tang Du, có chút bất mãn bĩu môi, nhưng không nói gì.

Cậu bé là nam tử hán, muốn tự mình giải quyết, vì vậy tay chân càng vùng vẫy kịch liệt.

Đừng nói, lực của cậu nhóc này cũng khá lớn, Lục Huyền Lâm có chút không giữ được.

Anh không dám dùng quá nhiều lực, làm Mộ bị thương, Lý Tang Du không trách anh, anh cũng sẽ tự trách mình đến chết mất.

Trong lòng Lục Huyền Lâm có một ý tưởng: “Mộ, con như vậy sẽ rất dễ làm tổn thương mẹ và Tịch đó.”

Quả nhiên, Mộ không giãy nữa, yên tĩnh ngồi trên đùi Lục Huyền Lâm, nhưng cả người có chút cứng nhắc.

Quá hiểu chuyện cũng không tốt, Lý Tang Du thấy Mộ đã thỏa hiệp, bây giờ cậu bé đang tùy hứng ở trước mặt ba mình.