Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 641




CHƯƠNG 641

Sau khi trưởng thành, chắc chắn sẽ là một cô gái xinh đẹp.

Hai người bất tri bất giác đi đến nơi bán đồ ăn của bệnh viện, thời gian vẫn là quá nhanh.

Bởi vì lo lắng, Lục Huyền Lâm vẫn luôn ở bên cạnh Tịch.

Nhưng mà tổ hợp này thu hút không ít ánh mắt của người qua đường, khiến cho anh cảm thấy không được tự nhiên.

Lục Huyền Lâm thật sự không muốn để nhiều người nhìn thấy bộ dạng ngồi xe lăn của mình, giống như là phế vật.

Nếu như không phải là Tịch, e là anh sẽ không đến những chỗ như thế này, mà sau khi anh ra ngoài thì cũng chỉ tranh thủ lúc không có nhiều người, tìm một người bác sĩ để hỏi về tình hình bệnh tình.

Bây giờ thật sự rất bất tiện, A Minh không có ở bên cạnh, ngay cả giường anh cũng không thể bước xuống, mà bản thân anh sẽ không yêu cầu sự trợ giúp của y tá.

Ngày hôm nay cực khổ lắm mới có thể ngồi lên xe lăn.

Nhưng mà có một chuyện đáng mừng, đó chính là anh đã gặp được tiểu thiên sứ.

Mà sau khi Tịch mua được 2 chai sữa nóng, sau khi rời khỏi đây thì đưa một trong số đó cho Lục Huyền Lâm: “Chú kỳ quái ơi, cho chú này.”

“Cái này…” Lục Huyền Lâm có chút do dự, không phải là mua cho Lý Tang Du à?

“Cháu vẫn còn có một chai mà.” Cũng không biết đây có phải là do hai ba con tâm linh tương thông hay không, Tịch thông minh đoán được suy nghĩ của Lục Huyền Lâm: “Chú kỳ quái rất tốt với cháu, cho nên cháu cũng muốn tốt với chú.”

Đều đã nói như vậy rồi, làm sao Lục Huyền Lâm còn không biết xấu hổ mà từ chối, nhưng mà sữa bò này thật sự rất ngọt ngào.

“Tịch.”

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Lục Huyền Lâm sững sờ, anh liền nhìn thấy Lý Tang Du đang thở hồng hộc.

Bởi vì Tịch đi lâu rồi mà còn chưa trở về, cô lo lắng đến chết đi được, mặc dù Mộ đã nói cho cô nghe hết thảy, nhưng mà dù sao Tịch cũng không thông minh bằng Mộ, sức khỏe còn không tốt, sao cô có thể yên tâm được chứ!

Dặn dò Mộ vài câu thì liền vội vã đi ra ngoài.

Không ngờ là lại nhìn thấy một cảnh tượng ấm áp như thế, Lý Tang Du nhìn thẳng vào mắt Lục Huyền Lâm, trong mắt hai người có chút cảm xúc phức tạp.

“Mẹ ơi, mẹ nhìn sữa bò mà Tịch mua cho mẹ này.” Tịch không hề suy nghĩ bất cứ chuyện gì, cô bé nhìn thấy Lý Tang Du thì liền vui vẻ nhào tới.

“Mẹ thấy rồi, Tịch thật là giỏi.” Lý Tang Du lập tức kịp phản ứng lại, cô ngồi xổm xuống ôm lấy Tịch, nhận lấy chai sữa, hôn Tịch một cái.

Lúc nghe thấy Mộ nói những lời này, cô thật sự rất vui vẻ, có được hai đứa con ngoan ngoãn như thế chính là may mắn của cô.

“Tịch còn gặp được chú kỳ quái nữa.”

“Ừm.” Lý Tang Du nhẹ gật đầu, lại nhìn Lục Huyền Lâm, trong mắt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh: “Cảm ơn anh.”

“Không cần phải khách sáo.”

Mỗi một lần nói chuyện với nhau, Lục Huyền Lâm đều cảm nhận khoảng cách giữa bọn họ thật sự càng ngày càng xa xôi.

Anh rất thất vọng, rất đau lòng.