Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 640




CHƯƠNG 640

“Mẹ của cháu đang chăm sóc cho anh trai.”

“Anh trai của cháu sao vậy?” Ở bệnh viện à? Bị bệnh rồi? Lục Huyền Lâm không khỏi lo lắng.

“Anh của cháu phát sốt, nhưng mà sáng nay anh ấy nói với cháu là mình đã khỏe hơn rồi.” Tịch nở nụ cười vui vẻ: “Cháu muốn thay cả hai mua sữa cho mẹ của bọn cháu, mẹ đã vất vả nhiều rồi.”

Thay cả hai? Đúng là hiểu chuyện mà, không hổ là đứa nhỏ mà Lý Tang Du dạy dỗ, có điều là thành thật khiến anh phải lo lắng.

Dù sao thì bọn họ chỉ mới gặp nhau cho được mấy lần, nhưng mà Tịch lại có gì nói nấy.

Anh không biết rằng bởi vì Tịch xem anh làm bạn của mẹ, mà bạn của mẹ đều là người tốt.

“Vậy cháu ở đây làm gì thế?”

“Tịch không biết đi đường nào.” Lúc này, Tịch mới nhớ tới chuyện mà mình cần làm, cô bé muốn hỏi đường, hàng lông mày nho nhỏ cau chặt lại: “Nếu như còn không nhanh chân lên thì mẹ sẽ lo lắng.”

“Để chú dẫn cháu đi, chú biết đường.”

“Thật ạ? Cháu cảm ơn chú.”

Nụ cười của Tịch tràn đầy ánh nắng, nó soi sáng làm ấm trái tim Lục Huyền Lâm.

Anh thật sự rất muốn hôn một cái vào gương mặt mũm mĩm ấy, chắc chắn là rất ngọt ngào.

Nghĩ đến đây, Lục Huyền Lâm bắt đầu di chuyển xe lăn, lông mày Tịch nhíu lại: “Chú kỳ quái ơi, chú làm sao thế?”

“Cái này à? Bị tai nạn giao thông nhẹ thôi.” Lục Huyền Lâm ngượng ngùng nói.

Không muốn phải để lại ấn tượng kỳ quái cho Tịch.

“Chắc chắn là chú không tuân thủ luật giao thông rồi, mẹ đã nói…”

Trên đường đi, Tịch vô cùng nghiêm túc nói với Lục Huyền Lâm về những quy tắc giao thông mà Lý Tang Du đã dạy cho cô bé, mà Lục Huyền Lâm lại không cảm thấy phiền phức chút nào, anh nghe khá là nghiêm túc, trong lòng không ngừng suy nghĩ.

Lý Tang Du dạy dỗ con rất đàng hoàng, chắc là không thiếu công lao của Thái Vũ Hàng…

Nghĩ đến đây, một nơi nào đó trong lòng anh cảm thấy đau nhức.

Tịch nhảy nhót bên cạnh xe lăn của Lục Huyền Lâm, cái miệng nhỏ không ngừng mở ra đóng lại, nói hết đạo lý này tới đạo lý khác, giống y như là Tiền Vũ Lam.

Chẳng lẽ trẻ con đều thông minh như thế à?

Ánh mắt cưng chiều của Lục Huyền Lâm vẫn luôn dừng ở trên người Tịch, cảm giác hạnh phúc rời khỏi mình từ sáu năm trước, lúc này lại nhẹ nhàng chảy xuôi trong lòng mình.

Nếu như có thể, anh hi vọng con đường này đi lâu thêm một chút, lại lâu thêm một chút nữa.

“Chú kỳ quái ơi, sao chú cứ nhìn cháu mãi thế, trên mặt Tịch dính bẩn ạ?” Tịch vừa nói, bàn tay nhỏ vừa sờ tới sờ lui trên mặt mình.

Cô bé nhớ là mình đã rửa mặt sạch sẽ lắm rồi mà.

“Không phải đâu, chỉ là cảm thấy Tịch vô cùng đáng yêu, rất là xinh đẹp.”

“Đó là đương nhiên rồi, cháu thừa kế sự xinh đẹp của mẹ mà.” Tịch tự hào le lưỡi với Lục Huyền Lâm.

Lục Huyền Lâm rất đồng ý với cách nói này, mặc dù bây giờ Tịch vẫn còn nhỏ, nhưng mà những đường nét trên gương mặt trông khá giống với Lý Tang Du, có một vài chỗ có thể là do di truyền gen của ba, cho nên càng sắc sảo hơn Lý Tang Du.