Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 594




CHƯƠNG 594

“Vậy thì tốt quá, giờ chúng ta đi thôi, đúng lúc bà chủ đã về nghỉ ngơi rồi.”

A Minh đứng lên khỏi sô pha, vui mừng như một đứa trẻ. Lý Tang Du đi phía sau anh ta, thầm cảm thán một câu, Lục Huyền Lâm có một người tận tâm trung thành như A Minh ở bên cạnh đúng là may mắn.

A Minh cầm chìa khóa xe đưa Lý Tang Du tới thẳng thang máy, vừa vui vẻ lái xe vừa nói tình hình mấy năm nay của Lục Huyền Lâm cho Lý Tang Du.

A Minh không ngừng kể lể, Lý Tang Du mới biết mấy năm qua Lục Huyền Lâm vẫn một mình, chưa từng dập dìu oanh yến.

Cô ngồi ở ghế sau nhìn phong cảnh lướt qua cửa sổ xe, thỉnh thoảng đáp lại một câu, trong lòng lại không có dao động gì lớn.

Dù mấy năm nay Lục Huyền Lâm an phận thủ thường thế nào đi nữa, cô cũng không còn là vợ anh nữa rồi, sẽ chẳng đau lòng hay ghen tuông vì anh có bạn gái.

Chiếc xe chạy bon bon tới bệnh viện, Lý Tang Du đi theo phía sau A Minh, vượt qua nhiều vòng bảo vệ mới tới phòng chăm sóc đặc biệt cao cấp của bệnh viện tư nhân.

Vệ sĩ mặc đồ đen đứng ở cửa nhìn có vẻ uy nghi khí phách, thấy Lý Tang Du đeo kính râm còn hơi nghi ngờ thân phận của cô, nhưng người đưa cô tới là A Minh, nên họ mới buông bỏ đề phòng.

“Bà chủ và ông chủ còn ở bên trong không?” A Minh hỏi trước, Lý Tang Du đứng bên cạnh mím môi không lên tiếng.

A Minh vẫn khá căng thẳng. Anh ta biết, nếu mẹ Lục và ba Lục vẫn ở đây, chắc chắn Lý Tang Du sẽ quay đầu đi không chút do dự.

Vệ sĩ mặc đồ đen thành thật lắc đầu: “Ông chủ và bà chủ đã về nghỉ ngơi được một tiếng rưỡi rồi.”

Hai vợ chồng không ngủ không nghỉ chăm nom Lục Huyền Lâm suốt một ngày một đêm, người có làm bằng sắt cũng nên chợp mắt nghỉ ngơi một lát. A Minh yên tâm, gật đầu với Lý Tang Du ở phía sau ý bảo không có người không liên quan.

Lý Tang Du bỗng cảm thấy hơi căng thẳng. Cô thật sự sắp gặp Lục Huyền Lâm, trái tim đập như trống dồn, cô thở ra một hơi, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.

A Minh cách cô năm bước trực tiếp đẩy cửa đi thẳng vào trong, lại không yên tâm quay đầu nhìn về phía Lý Tang Du. Cô do dự một lát, vừa định bước vào thì bị vệ sĩ duỗi tay ngăn cản.

“Bà chủ đã dặn dò, không được tùy tiện cho ai vào.” Vệ sĩ áo đen cao to vạm vỡ, giọng nói cũng vừa thô vừa trầm.

Lý Tang Du thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh ta, đành thu bước chân về.

A Minh vừa bước vào đến cửa thì suýt thổ huyết, anh ta đã sắp đưa được Lý Tang Du tới trước mặt tổng giám đốc đến nơi rồi, không ngờ còn bị tên ngốc to xác này ngáng đường?

A Minh giơ tay gạt vệ sĩ ra. Anh ta cũng không phải con mọt sách trói gà không chặt, dùng chút sức lực cũng có thể khiến tên to con kia đau đớn buông tay xuống.

“Có mắt nhìn không thế, đây chính là…” Lý Tang Du vờ như tùy ý giơ tay lên, A Minh lập tức sửa lời: “Là… bạn tốt của tổng giám đốc! Tôi đưa tới mà anh còn không yên tâm là sao? Hay là để cho anh làm chức thư ký này nhé?”

Tiếp theo đó là một trận mắng xối xả. Vệ sĩ mặc đồ đen đáng thương kia cao hơn A Minh gần nửa cái đầu nhưng lại bị mắng cho ấm ức. Lý Tang Du tức cười, lại một lần nữa thả lỏng khóe môi khẽ cong lên.

“Không phải vì trước đây tôi chưa từng gặp cô gái này à?”

“Chưa từng gặp. Anh mà gặp được hết thì giỏi quá rồi. Mau tránh ra cho tôi!” A Minh hiếm khi cáu gắt.

Vốn dĩ cũng không cần làm như vậy. Vệ sĩ áo đen nghe A Minh nói thế liền dịch hai bước sang bên cạnh, dựa vào sát tường.

Lần này, Lý Tang Du không do dự, trực tiếp cất bước vào cửa.