Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 549




CHƯƠNG 549

Mộ Nhã Kỳ cúi đầu ngửi ngửi người mình: “Tôi dùng nước hoa sang quý nhất nổi danh nhất của Paris nhé, vậy mà lại bị anh chà đạp, đúng là không biết thưởng thức.”

Từng đợt nước hoa nồng đậm gay mũi xông lên khiến Lục Huyền Lâm phải lập tức quay mặt đi.

Anh vẫn thích cái mùi hương hoa sữa tắm nhàn nhạt, thơm ngát trên người Lý Tang Du hơn.

“Đừng có nói nhảm nhiều như vậy, lên xe hay không đây?” Lục Huyền Lâm hất tay cô ta ra, trực tiếp lên xe.

“Đương nhiên là lên rồi, không phải anh tới đón tôi sao?” Mộ Nhã Kỳ không chút khách khí chui vào trong xe.

“Cô Mộ, tổng giám đốc chúng tôi từ trước đến nay đều lợi dụng xong là vứt bỏ, cô cần phải để ý nhiều hơn.” Lời nói này của A Minh mập mờ không rõ, khiến Lục Huyền Lâm nghe được liền sa sầm mặt lại.

“Ôi, khó trách A Minh có thể ở cùng cậu Lục lâu như vậy, đúng là là hiểu rõ anh ấy như lòng bàn tay.” Toàn thân Mộ Nhã Kỳ buông lỏng, thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, lớn tiếng cảm thán.

“Bớt nói nhảm, còn tiếp tục nhiều chuyện nữa thì về nhà cạp đất đi.” Lục Huyền Lâm không nhịn được quát lên.

A Minh bị quát chẳng những không sợ hãi mà còn quay đầu lại nhìn Lục Huyền Lâm một cái, vẻ mặt kinh ngạc: “Tổng giám đốc, anh nổi giận rồi sao?”

Vẻ mặt này của anh ta cứ như thể Lục Huyền Lâm nổi giận là một chuyện rất ly kỳ vậy.

Đúng là một chuyện rất ly kỳ, sáu năm qua tính cách Lục Huyền Lâm liên tục chuyển biến, làm cho tất cả mọi người đều rất hoài niệm cái tính khí nóng nảy trước kia của anh. Dù sao thì như vậy mới giống một người bình thường có máu có thịt, có cảm tình.

Lục Huyền Lâm còn chưa lên tiếng, Mộ Nhã Kỳ đã liên tục hết nhìn anh lại nhìn A Minh: “Sao tôi lại cảm thấy hai người có quan hệ gì khó nói nhỉ? Yên tâm đi, miệng của tôi rất kín, sẽ không tiết lộ quan hệ của hai người đâu…”

Mộ Nhã Kỳ càng nói càng thái quá, đến cả A Minh cũng không nghe nổi nữa: “Cô Mộ, dừng lại, mau dừng lại đi, giới tính Tổng giám đốc rất bình thường, tôi lại càng bình thường.”

Vì để loại bỏ đi suy nghĩ không lành mạnh của Mộ Nhã Kỳ, anh ta liền khởi động xe. Mục đích là chỉ cầu mau chóng đưa bà cô tổ này xuống xe là được.

Vào lúc hai người đấu võ mồm, Lục Huyền Lâm vẫn luôn nhìn về phía ngoài cửa sổ rồi rơi vào im lặng.

Nếu là trước kia, anh đã sớm nổi giận rồi, nhưng hôm nay lại an tĩnh lạ thường, làm cho Mộ Nhã Kỳ cũng chẳng còn hứng muốn nói thêm gì nữa.

Lục Huyền Lâm thay đổi rồi, đúng là đã thay đổi rồi.

“Haiz, chán thế…” Mộ Nhã Kỳ tiếp tục thở dài, lấy ra một bao thuốc lá dành cho nữ, đốt một điếu rồi chậm rãi hút.

Mùi khói làm cho Lục Huyền Lâm chú ý, anh quay đầu nhìn về phía Mộ Nhã Kỳ, nhíu mày lại: “Cô bắt đầu hút thuốc từ lúc nào?”

“Sớm lắm.” Trong mắt Mộ Nhã Kỳ thoáng hiện nét buồn tẻ.

“Cho tôi một điếu.”

Mộ Nhã Kỳ đưa hộp thuốc lá đến trước mặt anh.

Lục Huyền Lâm rút ra một điếu, Mộ Nhã Kỳ châm thuốc cho anh rất thành thạo.

Sau khi Lục Huyền Lâm hít mạnh một cái thì kết quả là: “Khụ khụ khụ…” Một trận ho sặc sụa.

“Ha ha ha ha…” Nhìn Lục Huyền Lâm mặt đỏ tới tận mang tai, Mộ Nhã Kỳ lập tức phá lên cười: “Không phải đấy chứ? Đàn ông mà không biết hút thuốc? Cười chết tôi mất thôi… Ha ha…”