Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 515




CHƯƠNG 515

“Lý Mộ, là ai vậy?” Bộ đàm truyền ra thanh âm nữ tính, Lục Huyền Lâm như kề sát tai bên trên bộ đàm, muốn phán đoán có phải là giọng Lý Tang Du hay không , nhưng quá mơ hồ, không nghe rõ ràng.

“Mẹ, con đang hỏi mà, mẹ không cần lo!” Lý Mộ đơn giản đáp trả: “Có thể lặp tên lại lần nữa sao?”

“Chú…” lúc nói tên mình anh hơi do dự, nếu như cô còn sống thì phải đối mặt thế nào đây?

“hello?” Lý Mộ thật ra nghe được tên Lục Huyền Lâm , chỉ là muốn xác nhận lại một lần, mà cậu cũng không dám tin tưởng người đàn ông này tìm tới nhanh như vậy.

Cậu vẫn cho là sau chuyện nghĩa trang, thì cả đời cũng không gặp lại người này nữa, không ngờ vẫn gặp lại người có quan hệ máu mủ với mình thế này.

“Lý Mộ, đến cùng là ai vậy, mẹ ra mở cửa!” Lý Tang Du ở phòng bếp rửa rau, chuẩn bị lau khô tay tới mở cửa.

Lý Mộ hít sâu một cái: “Mẹ ơi không sao ạ!”

Cô biết rõ năng lực xử lý của Lý Mộ, có vẻ là hàng xóm đến, Lý Tang Du cũng không coi ra gì, tiếp tục rửa rau

Vừa đẩy cửa ra Lý Mộ liền thấy Lục Huyền Lâm chuẩn bị xoay người .

“Đã tới, sao còn muốn bỏ đi?” Thanh âm non nớt kéo lại bước chân Lục Huyền Lâm.

“Con còn nhớ chú không?” Lục Huyền Lâm quay người hơi lúng túng đứng tại chỗ nhìn Lý Mộ.

Lý Mộ đẩy rào chắn cửa cao bằng mình ra, hi vọng có thẻ nhìn rõ người đàn ông có cùng huyết thống với mình: “Đương nhiên, chú này, sao chú tìm được đến đây?”

“Chú hỏi thăm chỗ ở của cô Tang Du, một đường đến được đây…”

Nói đến tên Lý Tang Du, ánh mắt Lý Mộ bắt đầu trốn tránh, dù động tác nhỏ nhưng vẫn bị Lục Huyền Lâm phát giác ra.

Quả nhiên cô còn sống, ánh mắt Lý Mộ nhìn về anh đại khái đã biết anh là ai. Đứa trẻ thông minh như vậy nhất định biết mình hỏi thăm việc gì.

Lúc ở nghĩa trang, Lý Mộ lạnh nhạt như vậy nhìn ảnh chụp Lý Tang Du mà không chút gợn sóng, có thể là cho là cái tên Lý Tang Du này và mẹ mình không liên quan gì đến nhau.

Quả thực với việc anh đã làm, con anh cũng không tha thứ cho anh.

Hiện giờ xem ra, với biểu hiện của Lý Mộ đã sớm biết thân phận của anh.

Như vậy đều không tha thứ cho anh sao?

Lý Mộ luôn cúi đầu, hai chân không tự chủ dậm mạnh. Nhưng là ánh mắt phía trên quá nóng bỏng.

“Chú là tìm đến mẹ sao?” Lý Mộ hít sâu một hơi, ngẩng đầu nghênh tiếp ánh mắt Lục Huyền Lâm.

Làm vậy lại để Lục Huyền Lâm chột dạ.

Đúng là…

Đứa trẻ này biết tất cả mọi chuyện…

Nếu vậy giọng nói vừa nói trong phòng chính là Lý Tang Du…

Càng đến gần chân tướng, anh càng không biết làm sao.

Anh cũng có mặt hèn yếu, bước chân thoáng lui về, động tác tuy nhỏ những vẫn bị Lý Mộ bắt được.

“Chú có thể không?”

Giọng điệu hèn mọn khiến trong lòng Lý Mộ hơi thắt lại. Lý Mộ suy nghĩ một hồi: “Có thể.”

Coi như có người tìm mẹ mình, để chú ta đi vào.

Cả Lục Huyền Lâm và Lý Mộ, bàn tay đầy mồ hôi hơi căng thẳng.

“Cám ơn!”